Theo Uẩn Vận, phóng viên báo Minh Huệ ở Sydney, Australia

[MINH HUỆ 20-05-2011] Tháng 5 năm 2011 là kỷ niệm lần thứ mười chín ngày Pháp Luân Đại Pháp được giới thiệu ra công chúng từ năm 1992. Bà Đào Nguyệt Phương, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Sydney, Australia, đã tham dự nhiều khóa giảng Pháp Luân Công trong những ngày đầu khi Pháp mới bắt đầu được Sư Phụ Lý Hồng Chí tuyên giảng. Bà hồi tưởng lại những gì đã diễn ra với lòng biết ơn vô hạn.

Được giới thiệu đến với Pháp Luân Công

Vào đầu những năm 90, để nâng cao sức khỏe, bà Đào đã thử tất cả các môn tập khí công khác nhau, nhưng không có môn nào mang lại hiệu quả. Bà nghĩ rằng mình nên tìm một vị sư phụ cao tầng. Bà đã tìm kiếm khắp nơi. Sau khi được một người bạn giới thiệu, bà tìm đến những người tập Pháp Luân Công tại công viên Thiên Đàm ở Bắc Kinh. Pháp Luân Công chú trọng vào việc tu tâm dưỡng tính và bà rất thích các nguyên lý của Pháp Luân Công. Chính vì vậy bà đã quyết định bắt đầu tu luyện. Vào cuối thu năm 1993, bà đã trải nghiệm một ngày không thể nào quên.

Bà đã gặp người sáng lập Pháp Luân Công, Sư Phụ Lý Hồng Chí, ở Hội chợ sức khỏe Phương Đông. Bà nhớ lại, “Tôi cảm thấy rằng Sư Phụ thật đặc biệt, có vẻ như chúng tôi đã gặp nhau trước đây. Vẻ từ bi và hiền hậu toát ra từ Ngài. Tôi đứng cạnh Ngài. Mọi người lập tức đứng xung quanh Sư Phụ khi họ nhìn thấy Ngài để hỏi nhiều câu hỏi. Sư Phụ kiên nhẫn trả lời câu hỏi của họ từng người một. Tôi nói với Sư Phụ rằng tôi gặp phải một vấn đề là tôi luôn luôn nghe thấy một giọng nói trong lúc ngồi thiền. Sư Phụ lắng nghe những gì tôi nói. Ngài nhìn như thể đang nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xôi. Tôi cũng nhìn theo Sư Phụ. Tất nhiên, tôi không thấy bất cứ điều gì, nhưng sau đó tôi không còn nghe thấy tiếng nói khi tôi ngồi thiền nữa. Tôi biết rằng Sư Phụ đã loại bỏ sự can nhiễu của tà ác đối với tôi.

Tôi đã hỏi Sư Phụ, ‘Khi nào Sư Phụ sẽ tiếp tục mở khóa giảng tiếp theo? Tôi thực sự muốn đi.’ Sư Phụ trả lời: ‘Lớp học tiếp theo sẽ được thông báo sớm. Sẽ tổ chức tại Thiên Tân.’ ‘Tôi nghĩ rằng Thiên Tân thật quá xa và con gái của tôi lại vừa từ Úc trở về. Trong khi tôi đã suy nghĩ về điều này, Sư Phụ nói rằng có ai đó đã nghĩ Thiên Tân là quá xa. Trong khi các học viên đến từ vùng Tân Cương đang theo học các bài giảng, tôi đã ngộ được điều Sư Phụ nói. Phải chăng Sư Phụ đã đọc được những gì tôi suy nghĩ? Tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Sư Phụ loại bỏ bệnh tật của tôi

Bà Đào nói: “Nhiều khí công sư đã tổ chức hội thảo tại Hội chợ. Do buổi hội thảo của Sư Phụ đã chật kín người và vẫn còn nhiều người muốn mua vé, nhà tổ chức hội chợ đã tổ chức thêm hai buổi hội thảo nữa. Không một khí công sư nào có được vinh dự như thế này. Trong suốt buổi hội thảo, Sư Phụ đã nói về một số nội dung trong bài giảng thứ Nhất của sách Chuyển Pháp Luân. Ngài không giải thích các bài tập khí công như những khí công sư khác.

Trong suốt bài giảng, Sư Phụ yêu cầu chúng tôi đứng lên và nghĩ về một căn bệnh mà mình có. Ngài nói với chúng tôi rằng Ngài sẽ loại bỏ nó cho chúng tôi. Sư phụ đã làm một động tác tay và nắm lấy tất cả bệnh tật của những người tham dự vào trong tay của mình.

Tôi vốn gầy gò và ốm yếu kể từ khi sinh ra. Sau này khi lớn lên, tôi bị suy nhược thần kinh, đau dạ dày trầm trọng, mất ngủ, đau đầu và chóng mặt. Tôi bị bệnh từ đầu đến chân. Tôi không bao giờ ngủ ngon giấc và phải nằm nghiêng khi ngủ. Bệnh lệch đốt sống cổ làm tôi đau đớn khủng khíếp. Tôi nổi tiếng là ốm yếu ở sở làm. Sau buổi hội thảo của Sư Phụ, tất cả bệnh của tôi đã được chữa khỏi, cơ thể của tôi đã được thanh lọc, tôi bước đi những bước thật nhẹ nhàng, và toàn bộ cơ thể của tôi tràn đầy năng lượng.”

Đại Pháp mỹ diệu và thần kỳ đã cuốn hút tôi như nam châm

Vào tháng 1 năm 1994, Sư Phụ đã đến Thiên Tân để giảng Pháp ngay sau Hội chợ sức khỏe Phương Đông tại Bắc Kinh. Bà Đào đã cùng một số người đã đi theo Sư Phụ trong suốt các khóa giảng của Ngài. Bất cứ nơi nào Sư Phụ đến, bà Đào cũng đến. Bà nói: “Khi kết thúc mỗi khóa học, các học viên đều miễn cưỡng khi phải chia tay với Sư Phụ. Mọi người đều muốn được ở lại lâu hơn cùng Sư Phụ. Đó là những khoảnh khắc vô cùng quý giá!

Tôi nhớ là tôi đã đến sớm hơn một ngày trong khóa giảng đầu tiên tại Thiên Tân. Tôi nhờ các điều phối viên bố trí cho mình một căn phòng ấm áp vì tôi rất sợ lạnh. Họ đã bố trí cho tôi căn phòng ấm nhất mà họ có, nhưng giường của tôi lại đối diện với cửa ra vào. Gió thổi vào tôi mỗi khi cánh cửa mở ra hay đóng lại. Hoá ra đó lại là một nơi rất lạnh. Mặc dù tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp mới, tôi cũng biết rằng Sư Phụ yêu cầu chúng ta trở thành những người tốt. Mặc dù một số giường khác vẫn còn trống, tôi nghĩ rằng nó sẽ không đúng nếu tôi đổi sang giường khác vì gió sẽ thổi vào bất cứ ai ngủ trên chiếc giường mà tôi đang nằm. Tôi nhận ra rằng tôi không nên yêu cầu để có một phòng đặc biệt khi tôi đến. Tôi nên để mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên và theo những cách riêng của nó. Tôi nghĩ, ‘Có lẽ chiếc giường mà mình đang nằm chính là chỗ mà mình nên ở.’

Bà tiếp tục: “Trong khóa học thứ hai tại Thiên Tân, các học viên từ các vùng khác nhau đã chụp hình chung với Sư Phụ. Có người nói rằng tôi đã che khuất anh ấy vì tôi quá cao. Tôi nhanh chóng bỏ chiếc mũ của mình ra và để nó ở dưới cánh tay. Tôi đã quên nó sau khi chụp ảnh xong và sau đó chiếc mũ xuất hiện trên bàn của Sư phụ ở trên bục giảng. Tôi nhìn thấy chiếc mũ và đi lên phía bục giảng để lấy lại. Khi đi đến đó tôi đã nói với một số người đang đứng quanh bục giảng rằng đó là chiếc mũ của tôi, nhưng không ai chú ý đến lời tôi nói vì Sư Phụ đang tới. Tôi nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình để tránh làm ảnh hưởng tới mọi người trong khi Sư Phụ đang giảng bài. Sư Phụ đã nhấc mũ của tôi lên, vỗ nhẹ nó, và sau đó đặt nó sang một bên. Những học viên khác nhìn thấy những gì Sư Phụ thực hiện và nói với tôi: ‘Ồ, bà lại gặp may rồi.’

Đúng vậy, Sư Phụ đã lấy đi những thứ không tốt trong não của tôi. Hai mươi năm trước, chúng tôi sống trong một ngôi tranh ở nông thôn, nơi tôi sinh ra đứa con gái út của mình. Giường của chúng tôi đặt cạnh một cửa sổ và đầu của tôi luôn cảm thấy gió thổi vì tôi thường tựa đầu vào tường. Tôi đã bị bệnh đau đầu. Tôi rất sợ gió và lạnh, suốt ngày phải đội mũ. Tôi đã bị bệnh này hơn hai mươi năm. Sau khi Sư Phụ vỗ nhẹ vào chiếc mũ của tôi, tôi không còn bị đau đầu nữa. Tôi đã hoàn toàn bỏ đội mũ.

Học phí tham dự các khóa học của Sư Phụ là thấp nhất trên toàn quốc

Sư Phụ sống rất thanh đạm. ĐCSTQ nói rằng Sư Phụ kiếm được rất nhiều tiền. Đó là điều rất phi lý. Bản thân tôi đã tự trải nghiệm và biết được lệ phí của các khóa học. Học phí các khóa giảng của Sư Phụ là 50 nhân dân tệ cho các học viên tham dự lần đầu. Lúc đầu nó chỉ có 40 nhân dân tệ. Đối với các học viên cũ thì chi phí là 25 nhân dân tệ. Đây là chi phí thấp nhất trong toàn quốc. Một số thầy khí công đã khó chịu về việc này và yêu cầu hiệp hội khí công đề nghị Sư Phụ tăng giá, nhưng Sư Phụ đã không thay đổi mức học phí.

Chúng tôi ở trong một khách sạn tại Thiên Tân với giá phòng là 10 nhân dân tệ/đêm. Sư Phụ cũng ở cùng khách sạn đó. Sư Phụ không giống như các các thầy khí công khác, những người kiếm bộn tiền và ở trong các khách sạn sang trọng.

Thần tích Sư Phụ tiêu trừ ma quỉ

Vào tháng 6 năm 1994, bà Đào tiếp tục theo Sư Phụ tham dự khóa học tại Trịnh Châu. Khóa học được tổ chức trong một nhà thi đấu tạm. Điều đã gây ấn tượng nhất đối với bà là khi Ngài tiêu trừ ma quỉ một cách thần kỳ. Bà nhớ lại, “Đó là ngày đầu tiên Sư Phụ giảng bài. Bầu trời đang sáng đột nhiên tối sầm lại. Mưa rồi mưa đá đổ xuống. Điện mất và tất cả đèn phụt tắt. Sư Phụ ngừng giảng, ngồi kiết già trên bàn và bắt đầu thực hiện các động tác thủ ấn. Sau đó, Ngài ngồi lại ở vị trí giảng Pháp bình thường và lấy một chai nước uống hết. Tiếp theo, Sư Phụ đặt một cái gì đó ở trong lòng bàn tay rồi cho vào chai. Khi Sư Phụ xử lý xong, mưa tạnh hẳn, mặt trời tỏa sáng, ánh nắng chiếu rọi vào phòng, tất cả các đèn bắt đầu hoạt động trở lại. Tất cả chúng tôi đều vỗ tay. Sư Phụ cười và nói rằng, mặc dù là ma quỷ từ cao tầng đến, Ngài không muốn giữ nó trong tay và đã nhốt chúng trong chai.

Bà Đào đã kết luận rằng Sư phụ đã gánh chịu vô hạn độ những khổ nạn của vô vàn nghiệp lực mà Ngài đã gặp phải khi giảng Pháp trên toàn quốc. Bà Đào luôn rơi lệ bất cứ khi nào bà nghĩ về điều đó. Bà kể ra những câu chuyện này vì hai lý do. Đầu tiên là để cảm tạ lòng từ bi của Sư Phụ và thứ hai, để khích lệ các học viên kiên định cho tới bước cuối cùng của Chính Pháp, làm tốt ba việc, và hoàn thành thệ nguyện với Sư Phụ để cứu độ chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/20/感念师恩-悉尼弟子回忆师父传法点滴-241150.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/5/27/125564.html
Đăng ngày 16-6-2010; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share