(Các phần đã đăng: phần 1, phần 2)
6. Thành Đô, tháng 5 và 6 năm 1994
Lớp học Pháp Luân Công tại Thành Đô được tổ chức từ ngày 29/5 tới 5/6 năm 1994 tại hội trường của một khu tập thể, đơn vị tổ chức là Hội nghiên cứu khí công tỉnh Tứ Xuyên.
Mặc dù hội trường không đông chật trong ngày giảng Pháp đầu tiên, nhưng các học viên cảm thấy nội dung bài giảng của Sư Phụ khác hẳn các môn khí công khác, và tin tức lan truyền nhanh chóng. Vào những ngày giảng Pháp cuối cùng có trên 800 người tham dự lớp học, trong đó có nhiều người vội vã tới từ Trùng Khánh, đông bắc Trung Quốc, Bắc Kinh, Hồ Bắc, Quý Châu, Quảng Đông và Hồng Kông ngay khi nghe tin về lớp học. Hàng ngày mọi người rất phấn khởi sau khi bài giảng kết thúc, và có nhiều kinh nghiệm để chia sẻ với nhau.
Vào trưa ngày 2/6/1994, trong khi đội ngũ nhân viên công tác đang chuẩn bị các văn bằng tốt nghiệp, thì một học viên gõ cửa phòng bước vào và nói “Xin ngồi xuống và đừng làm gì cả. Sư Phụ đang ở phòng bên và sẽ mở thiên mục cho các bạn”. Các học viên nhắm mắt lại và lập tức cảm thấy toàn thân ấm lên. Mọi người cảm thấy căng căng ở giữa đôi lông mày và một trường năng lượng rất cường mạnh.
Lát sau, Sư Phụ bước vào. Nhiều học viên đổ xô tới bên Ngài và nói “Sư Phụ, chúng con sẽ theo Ngài mãi mãi. Ngài phải mang chúng con theo cùng, chúng con cũng muốn được theo Ngài lên Thiên thượng”. Sư Phụ chỉ vào họ, từng người một, và mỉm cười đầy từ bi “Tất cả mỗi chư vị đều có Thiên giới riêng của mình. Chư vị là vua của các thế giới ấy. Khi thời điểm tới, chư vị sẽ không đi theo tôi ngay cả nếu tôi yêu cầu chư vị như vậy”. Điều đó làm mọi người im lặng. Một số học viên vẫn cứ lẩm bẩm như trẻ con “Con muốn theo Ngài, con muốn theo Ngài!”.
Sư Phụ tới thăm tượng Phật lớn tại Lạc Sơn vào ngày 7/6/1994. Từ cuối bến phà nhìn qua sông, núi Ô Vưu và núi Lãng Vân dường như cùng nhau tạo thành hình ảnh một ông Phật khổng lồ đang nằm. Thuyền chạy quanh đầu ông Phật nằm ấy, vốn trông giống như một hòn đảo, qua bên sườn kia của ngọn núi.
Thế rồi có người nói “Nhìn kìa, Lạc Sơn đại Phật!”. Quả là một bức tượng Phật khổng lồ! Tượng Phật ngồi thẳng, 2 bàn tay đặt trên đầu gối, trông rất trang nghiêm. Tượng Phật lớn trên núi Lạc Sơn là tượng Phật Di Lặc và là tượng Phật lớn nhất thế giới.
Sư Phụ đứng mãi bên lan can và nhìn về phía trước. Khi con thuyền tới gần tượng Phật lớn núi Lạc Sơn, một học viên có thiên mục mở nhìn thấy Phật Lạc Sơn ấy đang khóc trông rất thương tâm. Từng bắp thịt trên khuôn mặt, ở cằm, và toàn thân run lên. Học viên ấy nói với Sư Phụ “Sư Phụ, Lạc Sơn đại Phật đang khóc!”. Sư Phụ trả lời “Đúng vậy, ông ấy đã ở đây chờ đợi tôi, đã lâu lắm rồi”.
Con thuyền cập bờ và chúng tôi bước đi trên một con đường rất hẹp và dốc. Sư Phụ để mọi người đi trước còn Ngài theo sau. Sư Phụ luôn luôn quan tâm tới người khác. Khi Sư Phụ tới bên tượng Phật, học viên thiên mục mở ấy nhìn thấy Phật Lạc Sơn mỉm cười hạnh phúc, những giọt nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt. Học viên ấy nói với Sư Phụ “Sư Phụ nhìn kìa, Phật Lạc Sơn đang cười”. Sư Phụ cũng mỉm cười.
7. Trịnh Châu, tháng 6 năm 1994
Lớp học tiếp theo mở tại Trịnh Châu, và chúng tôi mua được ghế nằm trên xe lửa. Chúng tôi lên tàu trong một ngày nóng nực còn tàu thì chật cứng. Cũng như chúng tôi, Sư Phụ cầm hành lý của Ngài, mồ hôi ướt đẫm. Chúng tôi ở toa cuối cùng của đoàn tàu. Đó là toa cài thêm sau đoàn tàu chứ không thuộc đoàn tàu này của Cục đường sắt Thành Đô. Trên toa này không có nước uống và phục vụ gì cả, còn cánh cửa dẫn tới các toa khác đã bị khóa. Tôi thấy 2 học viên mang bình nước và cốc nước nhảy xuống tàu khi nó dừng để đi lấy nước trên toa phía trước. Trước khi họ kịp về lại chỗ ngồi thì tàu đã chuyển bánh và họ phải đợi cho tới ga kế tiếp mới về được. Nước họ lấy về được chỉ đủ làm một bát mì gói cho Sư Phụ. Khi chúng tôi lên tàu, các học viên ở Thành Đô biếu Sư Phụ một gói đào to, nhưng Sư Phụ cho chúng tôi ăn hết cả.
Toa chúng tôi là toa cuối đoàn tàu. Khi đoàn tàu đi qua núi Hoa Sơn, Sư Phụ đứng ở cuối đoàn tàu thật lâu. Chỉ tay về phía ngọn núi đàng xa, Ngài nói với chúng tôi “Kia là Hoa Sơn”. Chúng tôi nhìn về chỗ Ngài chỉ và thấy rất nhiều người tu Đạo trên núi Hoa Sơn đều xuống để diện kiến Sư Phụ. Một số người còn đi theo đoàn tàu và một số theo đến tận lớp học tại Trịnh Châu. Sư Phụ hỏi họ “Các vị nghĩ gì về các đệ tử của tôi?”. Một số trong họ đã tu luyện rất lâu rồi. Họ nói rất ít người trong số họ có thể sánh với đệ tử của Sư Phụ. Sau này, Sư Phụ nói về sự việc ấy trong bài giảng. Một vài học viên nhìn thấy nhiều người tu luyện trong trang phục cổ, từ trên núi quỳ lạy Sư Phụ.
So sánh với các lớp học khác, điều kiện của lớp học Pháp Luân Công tại Trịnh Châu thuộc loại tệ hại nhất. Đơn vị tổ chức là Hội nghiên cứu khí công thành phố Trịnh Châu đã tìm thấy một cung thể thao bỏ hoang và tổ chức lớp học tại đó. Sàn gỗ ở đây đã mòn và hỏng, còn chỗ ngồi là những bậc tam cấp với những viên gạch vỡ. Một số cửa sổ thậm chí còn không có kính. Các lớp học được tổ chức từ ngày 11 tới 18 tháng 6 năm 1994. Khoảng 1500 người từ khắp nơi trên cả nước tham dự, gồm các nhóm từ Quý Châu và từ đông bắc Trung Quốc, 110 học viên đến từ thành phố Trịnh Châu, khoảng 90 từ tỉnh Hà Nam, khoảng 300 từ tỉnh Sơn Đông, 400-500 từ tỉnh Hồ Bắc, khoảng 100 từ tỉnh Hà Bắc, khoảng 200 từ Bắc Kinh, và một số từ Hồng Kông.
Sư Phụ cân nhắc tới chi phí phát sinh cho các học viên và đã rút ngắn thời gian của lớp học, từ 10 xuống còn 8 ngày. Có 2 ngày Sư Phụ giảng Pháp 2 buổi, một vào buổi chiều và một vào ban đêm.
Mấy ngày sau vào cuối tuần, một sự việc đã xảy ra. Đó là 4 giờ chiều khi buổi học ngày hôm ấy bắt đầu, và mặt trời đang sáng tỏ. Thình lình, bầu trời chuyển sang đen tối và mây đen cuồn cuộn khắp trời. Gió lớn thổi ào ào rồi mưa xối xả, tiếp theo là mưa đá. Những viên nước đá đập lên mái rầm rầm, và nhiều viên rơi vào trong lớp học xuyên qua những lỗ thủng trên mái. Đột ngột tất cả đèn đều tắt ngấm. Mưa rỉ qua trần nhà rơi xuống bàn nơi Sư Phụ đang ngồi giảng. Sư Phụ dịch cái bàn qua một bên, và nước mưa liền chạy theo để nhỏ tiếp xuống bàn. Các đệ tử có phần rối loạn, cảm thấy bất an, đều nhìn Sư Phụ. Khi di chuyển cái bàn, Sư Phụ nói vui “Giờ thì chúng ta đỡ nóng rồi”. Mọi người đều cười. Sư Phụ tiếp tục bài giảng bằng một câu chuyện kể về các đệ tử của Thích Ca Mâu Ni vẫn giữ bình tĩnh khi ma quỷ can nhiễu trong lúc ông ấy đang giảng Pháp. Rất mau chóng, các học viên bình tĩnh lại, một quang cảnh thật trang nghiêm thần thánh. Sư Phụ ngồi trên bục giảng và làm một bộ đại thủ ấn. Sau đó, Ngài mở chai nước trên bàn, đưa tay phải ra, kéo và nắm chặt trong không khí. Tôi thấy Ngài đang bắt một con vật khổng lồ kỳ lạ trông giống như một con tê giác. Da của nó màu xám tro, rất thô, và trông nó rất già, đầy các nếp nhăn ở khắp mặt và cổ. Sư Phụ làm một thủ ấn, con vật liền trở nên yếu ớt rồi biến thành bé nhỏ. Sư Phụ bắt nó bỏ vào chai nước khoáng trên bàn và đóng nắp lại. Ngài cười và nói“Có người nói Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Không có cái gì như thế cả. Tôi đã làm một việc rất lớn cho chư vị, đã loại bỏ rất nhiều thứ”. Ngay tức khắc, mưa tạnh, gió ngừng và đèn sáng lại. Tất cả mọi người vỗ tay nhiệt liệt hồi lâu, rồi lớp học lại tiếp tục.
Khi chúng tôi đi ra ngoài sau khi buổi học kết thúc, cả sân vận động ngập đầy nước và không ít cây trên phố gần sân vận động bị sét đánh đổ. Một người phụ nữ bán kem lớn tuổi kéo một học viên lại và hỏi “Chuyện vừa xảy ra là nhằm vào các vị đúng không?”. Học viên đó rất kinh ngạc. Thậm chí người thường còn biết những việc như vậy. Đài báo địa phương đưa tin về sự việc như thể đó là thiên tai bất ngờ, rằng mưa gió dữ dội đánh ngã cây cối và làm tốc mái nhà là do bão.
Sư Phụ chỉ ăn một tô mỳ ăn liền sau khi lớp học kết thúc vào lúc 9 giờ hằng đêm. Một hôm, Sư Phụ lo nghĩ các học viên đi theo Ngài làm công tác giúp lớp học đã vất vả quá nhiều nên đưa họ đi ăn tại một cửa hiệu nhỏ. Khi đang chờ thức ăn, chúng tôi thấy một cậu thanh niên đứng ngoài cửa một hồi, rồi bước đến, bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Sư Phụ và nói “Xin Sư Phụ hãy nhận con, con muốn được làm đệ tử của Ngài”. Sư Phụ lập tức đứng lên, lùi lại nửa bước, đỡ anh ta dậy: “Chúng ta không cần hình thức. Nếu cậu muốn làm đệ tử của tôi, chỉ cần tinh tấn tu luyện. Tôi đối xử với tất cả học viên đều như đệ tử”.
Cuối buổi học, người đại diện của đơn vị tổ chức rất xúc động nói với các học viên “Chiếc mic-rô không hoạt động trong suốt buổi học sáng ngày đầu tiên, các học viên có lúc không nghe được rõ. Đến buổi chiều, âm thanh micrô lại hết sức rõ ràng. Đó là do trong suốt buổi nghỉ trưa, Sư Phụ của các vị đã sửa lại mic-rô đấy. Ngày hôm đó Sư Phụ của các vị đã không ăn trưa và nghỉ ngơi gì cả. Ông ấy chỉ lặng lẽ làm việc mà không nói gì về việc đó”.
Rất nhiều học viên đã dâng tặng Sư Phụ các biểu ngữ để bày tỏ lòng biết ơn của họ khi lớp học ở Trịnh Châu kết thúc. Biểu ngữ lớn nhất có một chữ “Phật” khổng lồ, do các học viên tỉnh Hồ Bắc kính tặng Ngài.
Có một Đạo sỹ trẻ tuổi đã bắt đầu tập Pháp Luân Công từ năm 1993. Anh tham dự lớp học ở Trịnh Châu và đã tận tai nghe các bài giảng của Sư Phụ, tận mắt chứng kiến uy đức vĩ đại của Sư Phụ, rất nóng lòng xin được chụp ảnh riêng với Ngài. Ngày kết thúc khóa học, Sư Phụ đã chụp một tấm ảnh với anh ta. Người thanh niên trẻ ấy mặc bộ Đạo bào mới, búi tóc gọn gàng, xúc động nói “Hạnh phúc quá!”.
(Còn tiếp)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/13/【庆祝513】珍贵的记忆-永恒的见证-240538.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/5/26/125539.html
Đăng ngày 06-06-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho phù hợp hơn với nguyên bản.