Bài của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-5-2011]

2011-5-11-SHIFU-01--ss.jpg

Sư Phụ trong một buổi phát sóng trực tiếp chương trình Pháp Luân Công tại đài phát thanh kinh tế Vũ Hán, tháng 4 năm 1993

Lời giới thiệu

Năm mới 2011 đã đến, cùng với tiếng pháo hoa ồn ào, tôi đã thấy một cảnh tượng phi thường trong các không gian khác. Một con thuyền Pháp cứu độ chúng sinh bay thẳng lên vào trong những đám mây, như một chiếc thang dẫn tới Thiên Đàng.

Xuất hiện trong quang cảnh ấy là thứ âm nhạc hay kỳ lạ, cùng những thiên nữ trải hoa. Tôi cảm thấy thật thần thánh và thuần khiết, và hát “Phổ độ”, “Tế thế”, “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong tâm.

Tôi may mắn nhiều lần được chứng kiến vị sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp – Sư Phụ Lý Hồng Chí – dạy Pháp tại Trung Quốc. Mỗi lần tôi đều hạnh phúc được đắm chìm trong dòng ký ức, tôi thấy những cảnh tượng thần kỳ hoặc nghe được loại âm nhạc tuyệt vời, như mô tả ở trên. Sau đây là một vài kỷ niệm mà tôi muốn được chia sẻ cùng với mọi người.

1. Bắc Kinh, 1992

Vào mùa hè năm 1992 tôi đi thăm bạn bè. Họ biết là tôi đang có sức khỏe kém, nên họ chân thành giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Nghe được rằng Pháp Luân Công đặt việc tu luyện tâm tính lên hàng đầu, tôi lập tức thích và theo họ tập luyện ngay. Một buổi tối tôi thấy một cái cối xay gió lớn đang xoay rất nhanh. Con gái bạn tôi hạnh phúc bảo: “Cái mà bác vừa thấy là Pháp Luân đấy. Bác thật là có tiền duyên!”. Tôi bắt đầu luyện Pháp Luân Công. Những đau đớn trên khắp cơ thể từ đầu tới chân, tất cả nhanh chóng biến mất hoàn toàn.

Vào tháng 9 năm ấy, Hội nghiên cứu khí công Bắc Kinh đã tổ chức một lớp học khí công lần thứ 3 tại Hội trường Pháo binh số 2 của quân đội. Tôi ghi tên và tham dự. 7 ngày trước khi lớp học bắt đầu tôi nghe được rằng Sư Phụ đang cùng với một số đệ tử điều chỉnh thân thể của những người bệnh đến xin được chữa, ở bên cạnh hội trường. Tôi háo hức được gặp Sư Phụ biết bao! Tôi muốn thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của mình. Tôi tới đó cùng với mấy học viên. Khi tôi tò mò nhìn quanh, thình lình tôi thấy bàn tay của Sư Phụ, bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng đậm đặc. Sư Phụ đang giơ bàn tay tới đầu của một bệnh nhân. Trong chớp mắt, một thứ màu đen nhầy nhớt xuất ra và bị vứt ra ngoài cửa sổ. Bệnh nhân hoàn toàn bình phục!

Đó là điều mà tôi tận mắt chứng kiến! Đối với những người như tôi, đầu óc hoàn toàn bị tẩy não bởi thuyết vô thần của Đảng cộng sản Trung Quốc, đã cực sốc với cảnh tượng trước mắt mình. Kinh ngạc! Bệnh nhân được chữa khỏi ngay lập tức, hết người này tới người khác. Tôi cũng đã khỏi hết bệnh tật sau khi tập Pháp Luân Công, từ mấy tháng trước lớp học này. Tất cả những điều đó đều là sự thật triển hiện ngay trước mắt tôi.

Ngay khi tôi bình tĩnh trở lại, Sư Phụ thần thái an hòa bước tới tôi mỉm cười và ôn tồn hỏi: “Đã thấy được điều gì chăng?”. Nhìn Sư Phụ mỉm cười ngay trước mặt, tôi vội trả lời: “Vâng, con đã thấy. Con thấy Sư Phụ thực hiện một thủ thuật”. Sư Phụ lại mỉm cười. Trong thâm tâm tôi tự nhiên xuất hiện lòng sùng kính vô hạn đối với Ngài.

Sau khi lớp học bắt đầu, nhiều đồng tu và tôi đợi bên cạnh cổng hội trường hàng sáng để đón chào Sư Phụ. Sư Phụ luôn luôn mỉm cười và vẫy tay chào mọi người. Các học viên liền tự động dãn ra nhường lối đi ở giữa cho Ngài. Hàng ngày sau khi lớp học kết thúc, các học viên xem Sư Phụ bước vào trong xe ô tô của một đệ tử. Khi chiếc xe đã xa khuất dạng trên con đường, chúng tôi mới rời đi.

Sư Phụ dạy chúng tôi những điều chúng tôi chưa bao giờ từng được nghe trước đây. Tôi chăm chú lắng nghe, hy vọng nắm lấy từng lời từng câu. Tôi cảm thấy lớp học thật là thần thánh, và mọi đệ tử đều cung kính.

Một ngày khi đang nghe giảng Pháp trong lớp học, tôi trông thấy một hình ảnh của Sư Phụ sau lưng ghế của mỗi đệ tử. Tôi nghĩ đó là các Pháp thân của Sư Phụ.

Một ngày khác tôi gặp Sư Phụ trong mộng. Sư Phụ cực kỳ cao lớn và đang ngồi đó, mỉm cười. Tôi quỳ xuống bên cạnh Sư Phụ và ngẩng nhìn Ngài, cảm thấy như Sư Phụ là cha của mình.

Được gặp Sư Phụ trong đời thực, tôi rất xúc động. Tôi chỉ biết rằng Sư Phụ và Pháp Luân Công là tốt, hoàn toàn tin tất cả những gì Sư Phụ giảng. Lời dạy của Sư Phụ cho tôi biết được rằng loài người bước chân vào thế giới này để tu luyện thay vì chỉ đơn giản sống như người thường.

Sư Phụ khác các thầy khí công khác. Trong một xã hội nơi mà chuẩn mực đạo đức đang xuống dốc khủng khiếp, Sư Phụ đang ở đây để canh tân đổi mới loài người.

Vào ngày cuối cùng của lớp học, Sư Phụ trả lời các câu hỏi của học viên. Hàng ngày khi giảng Sư Phụ luôn luôn nói “Bất cứ điều gì chư vị chưa hiểu, hãy viết ra. Đừng đặt câu hỏi bây giờ. Tôi sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của chư vị vào ngày cuối cùng”. Sư Phụ kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.

Sau khi lớp học kết thúc, các học viên xin chụp ảnh chung với Sư Phụ. Ngài mặc một bộ âu phục xám và đứng ở giữa các đệ tử. Chúng tôi hình thành nhiều nhóm khác nhau, và mỗi nhóm đều chụp ảnh. Một nhóm nói “Sư Phụ, xin hãy lại đây chụp ảnh với chúng con!”. Lát sau một nhóm khác lại gọi lớn “Sư Phụ, xin hãy đến đây với chúng con!”. Nhiều học viên và tôi đi theo Sư Phụ đến với các nhóm, hạnh phúc rơi nước mắt. Trong khi đang chụp ảnh, các đệ tử không ngừng hô to “Sư Phụ của chúng ta”, “Sư Phụ của chúng ta!”. Cuối cùng, tất cả các đệ tử, xuất phát từ đáy lòng mình, đồng thanh hô lớn “Sư Phụ của mọi người!”. Việc chụp ảnh kéo dài rất lâu. Chụp ảnh xong, mọi người tranh nhau tới xin chữ ký của Sư Phụ. Sư Phụ kiên nhẫn đứng ở đó ký tên cho từng người.

2. Vũ Hán, tháng 3/1993

Vào năm 1993 tôi may mắn được dự lớp học của Sư Phụ tại thành phố Vũ Hán. Trước khi lớp học bắt đầu, Hội Nghiên cứu Khí công địa phương thảo luận về vấn đề học phí. Sư Phụ nói rõ rằng đó là để cứu độ chúng sinh, không thể chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Lớp học thu 40 tệ mỗi học viên mới, và 20 tệ mỗi học viên cũ. Hội thảo chỉ thu mỗi người 2 tệ để trang trải chi phí thuê hội trường. Nhưng chủ tịch Hội nghiên cứu Khí công địa phương nói rằng họ muốn kiếm tiền và đề nghị tăng học phí lên 50 tệ mỗi học viên, và phí tham dự hội thảo lên 10 tệ mỗi người. Sau khi thảo luận thêm, họ quyết định rằng Hội nghiên cứu Khí công địa phương sẽ lấy 60% tiền thu được, còn Hiệp hội Pháp Luân Công chỉ được giữ 40%. Nếu chúng ta tính phí thuê hội trường, các chi phí quảng bá, in tài liệu, phí vận chuyển và chỗ ở, thì 40% ấy là vừa vặn đủ trang trải mà thôi. Không còn dư lại gì cả. Hội nghiên cứu Khí công địa phương rất kinh ngạc: “Pháp Luân Công thu phí thấp nhất trong số các lớp dạy khí công ở thành phố Vũ Hán. Thật hiếm thấy người nào bỏ qua cơ hội kiếm tiền”.

Nhiều nhà báo của các tòa báo và đài truyền hình cũng tham dự lớp học. Các nhà báo hết lời ca ngợi Pháp Luân Công và nhà sáng lập, nói rằng Pháp Luân Công là môn khí công cực kỳ đặc biệt mà họ chưa bao giờ được nghe đến trước đây, và là một Đại Pháp đức cao, có thể thực sự đưa con người lên các tầng thứ cao hơn.

Vào ngày 15/3/1993, Sư Phụ mở một lớp học tại hội trường Sở nghiên cứu số 701 của Tổng công ty Đóng tàu Trung Quốc tại Vũ Xương. Một trung đội trưởng cảnh vệ là một người ưa chuộng khí công. Ông đưa toàn bộ lính trong trung đội của mình tới tham dự hội thảo. Khi họ nghe được những điều quan trọng, họ nhiệt liệt vỗ tay hoan hô. Giờ đây nhớ lại điều đó, tiếng vỗ tay của họ vẫn còn vang vọng mãi bên tai tôi.

Một nam học viên chừng 40 tuổi, khi còn trẻ từng theo tổ tiên luyện võ thuật, nói “Đây là một vị Sư Phụ vĩ đại. Khi giảng Pháp Ngài phóng ra công cường mạnh, kim quang lấp lánh, bao trùm khắp hội trường và thậm chí xuyên qua cả mái nhà”.

Một ngày có một người đàn ông khác cũng chừng trên 40 tuổi cố vào hội trường mà không có vé, bị các nhân viên công tác ngăn lại. Ông ta ở ngoài hét ầm ĩ “Tôi tới đây đấu với Sư Phụ các ông. Sư Phụ tôi đã trên 100 tuổi. Sư Phụ các ông còn nhỏ lắm”. Ông ta còn nói nhiều lời bất hảo. Nhưng Sư Phụ cho ông ta vào. Sau khi nghe bài giảng của Sư Phụ, người đàn ông này bình tĩnh lại và rất hối hận “Tôi sẽ không bao giờ tới quấy rầy nữa. Đây là vị Sư Phụ chân chính!”.

Vào lúc 2h chiều ngày 25/3/1993 Sư Phụ mở 2 cuộc hội thảo kéo dài gần 2 tiếng tại Hội trường tòa thị chính thành phố Hán Khẩu.

Các nhà báo tham dự hội thảo cảm thấy Pháp Luân Công thật phi thường và báo cáo về Đại Pháp trên nhiều tờ báo và đài truyền hình. Một số người thậm chí còn được chữa khỏi bệnh tật khi trò chuyện qua một đường dây nóng tư vấn. Họ nhận thấy rằng Sư Phụ thực sự là Phật, cứu độ họ thoát khỏi những khổ đau. Họ quá vui mừng phấn khởi và tán thưởng đến nỗi nhiều người hỏi xin địa chỉ lớp học qua đường dây nóng này rồi đến dự cuộc hội thảo. Mặc dù mưa to hôm ấy, nhưng hội trường vẫn đầy ắp người tham dự.

Cuộc hội thảo nhanh chóng bắt đầu. Mặc dù trời vẫn mưa to, có nhiều người ở phòng vé trước hỏi mua vé vào phòng đứng. Nhà tổ chức, Hội nghiên cứu khí công thành phố Vũ Hán, nhanh chóng thêm nhiều vé phòng đứng, nhưng cũng bán hết ngay. Nhưng, càng lúc càng nhiều người nữa đến. Một số người thậm chí còn mua vé của đám cò vé để được tham dự cuộc hội thảo.

Sau khi một văn phòng của Hội nghiên cứu khí công thành phố Vũ Hán có bài phát biểu ngắn, một phụ nữ lớn tuổi lên sân khấu hội trường và chạy quanh 3 vòng. Sau đó bà giới thiệu về bản thân: bà đã bị liệt và nằm giường suốt 3 năm, không thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng khi bà nghe một chương trình Pháp Luân Công trên đài phát thanh, bà đã làm theo các chỉ dẫn của Sư Phụ và ngay lập tức bình phục hoàn toàn. Mọi người trong hội trường thấy bà chạy thật nhẹ nhàng, không ai tưởng tượng nổi bà từng là một người tàn phế liệt giường suốt 3 năm trời! Nhiều người tới đây với những trải nghiệm tương tự như người phụ nữ ấy. Họ đều rất cảm kích sau khi được chữa khỏi nhờ nghe chương trình phát thanh ấy.

Sư Phụ cài Pháp Luân cho mỗi từng đệ tử trong suốt buổi hội thảo. Ngài bảo mọi người chìa bàn tay ra, lòng bàn tay hướng lên. Có ai đó xúc động la lên “Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi! Tôi thấy Pháp Luân đầy màu sắc xoay quanh trong lòng bàn tay tôi!”. Một số người mô tả Pháp Luân như là một quả bóng, một số thì cảm thấy lòng bàn tay của họ nóng ran. Một số trông thấy hội trường tràn ngập Pháp Luân, chúng rơi vào lòng bàn tay các học viên, lên bụng, lên đầu, … hầu như khắp mọi nơi. Cả hội trường tràn đầy những điều kỳ diệu.

Bầu không khí của buổi hội thảo thật hài hòa. Tôi cảm thấy như thể toàn thân mình chìm đắm trong một trường năng lượng khổng lồ mạnh mẽ. Tất cả những thứ không tốt đều được gỡ bỏ, và tất cả những tư tưởng xấu đều được tẩy sạch. Sau buổi hội thảo nhiều người thỉnh cầu Sư Phụ hãy giảng thêm một bài khác, nói rằng cả cuộc đời họ sẽ hối tiếc nếu bỏ lỡ những lời dạy của Ngài.

Kết thúc hội thảo, Sư Phụ tới núi Võ Đang tại tỉnh Hồ Bắc. Chúng tôi đang ở trong cùng xe với Sư Phụ và tới điểm thắng cảnh núi Võ Đang. Một đệ tử trông thấy một kiến trúc hình vòm thình lình rơi xuống và đứng ở ngay trước mặt chúng tôi. Cậu ấy hỏi “Sư Phụ, con thấy một mái vòm lớn. Giờ chúng ta đang lái xe về phía nó”. Sư Phụ nói “Đó là cánh cổng dẫn vào núi Võ Đang”. Người đệ tử ấy hỏi “Bên cạnh mái vòm có nhiều võ sỹ đang đứng, mặc những bộ trang phục cổ xưa. Khoảng cách giữa từng cặp võ sỹ là khoảng chừng 20m. Tất cả các võ sỹ đều mặc giáp trụ và đội mũ miện kỳ lạ. Mỗi mũ miện có nhiều góc hình nón, mỗi chóp nón đính một bông hoa mai. Tất cả võ sỹ đều cầm những vũ khí cổ xưa bằng tay trái…”. Sư Phụ nói “Họ là sơn thần”.

Tiến vào núi, mấy đệ tử thiên mục mở nhìn thấy đầy trên núi có rất nhiều đền thờ, và nhiều người đứng trên đá. Có người mặc áo trắng, có người mặc áo xám, đều là cổ trang. Sư Phụ nói: “Đó đều là những người tu Đạo trong quá khứ”.

Khi xe chúng tôi tiến lên, một cảnh tượng ngoạn mục xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi. Một ma trận hình vuông khổng lồ đang nằm ngay phía trước mặt, được hình thành bởi nhiều ma trận vuông nhỏ hơn. Mỗi ma trận nhỏ được tạo ra bởi rất nhiều người màu vàng kim đứng thành nhiều hàng, đều đang mặc giáp trụ màu vàng kim. Một sinh mệnh khổng lồ màu vàng kim đang đứng trước một ma trận vuông lớn. Tất cả những người màu vàng kim đó đều có cùng một tư thế. Họ đặt bàn tay trái phía trước bụng với lòng bàn tay hướng lên trên, và nâng bàn tay phải lên về phía trước, hình thành thế liên hoa chưởng. Mọi người trông đều rất thành kính, và toàn bộ quang cảnh thật phi thường.

Sư Phụ nói “Thế thủ ấn đó nghĩa là ‘Hoan nghênh’ ”. Cả đội hình trông thật là lớn. Nó trải rộng ngút tầm mắt tôi, như thể là vô biên. Thêm nữa, nó hoàn toàn khác với những gì chúng ta thấy trong đời thường. Chúng ta thường thấy những thứ ở xa thì nhỏ và mờ còn những thứ ở gần thì lớn và rõ. Nhưng dù đội hình ấy trải rộng như bất tận, thì những chỗ ở xa cũng rõ như những thứ ở gần vậy. Thật là kỳ diệu!

Chếch về phía Bắc có một ngọn núi khác, nghe nói là nơi tu luyện của nhất thế tôn sư Trương Tam Phong lừng danh thiên hạ. Nhiều học viên trông thấy một ngọn núi thứ 3 qua thiên mục, trên đó phản chiếu hình ảnh Trương Tam Phong đang tu luyện.

Trên đường về chúng tôi gặp một vụ kẹt xe. Có nhiều xe cộ làm tắc nghẽn con đường. Thường thường để đường thông trở lại được thì phải mất nhiều tiếng đồng hồ. Mọi người vội vã bởi chúng tôi cần phải trở về thành phố Vũ Hán để chuẩn bị cho lớp học thứ 2. Sư Phụ rời xe và bắt đầu điều khiển giao thông. Dường như chẳng có điều gì mà Sư Phụ không thể giải quyết được.

Vào ngày 29/3, lớp học bắt đầu đúng giờ. Một số học viên đến từ các thành phố khác ở tỉnh Hồ Bắc, còn một số từ các tỉnh khác. Một số vừa mới tới thành phố Vũ Hán công tác thì “tình cờ” có cơ hội đến dự lớp và nghe Sư Phụ giảng Pháp. Sư Phụ tới hội trường trước mỗi bài giảng và quan sát các học viên bước vào. Khi Sư Phụ bước lên đài, tất cả học viên đứng dậy hoan nghênh Ngài bằng tiếng vỗ tay như sấm dậy. Sư Phụ luôn luôn chào mọi người bằng một nụ cười trong khi tất cả các học viên chăm chú nhìn Ngài. Tiếng vỗ tay không ngớt cho tới khi Sư Phụ nhiều lần ra hiệu dừng lại. Sư Phụ không bao giờ dùng sách vở ghi chép gì trong khi giảng Pháp, chỉ có một mảnh giấy với những ký hiệu mà chúng tôi không thể hiểu được. Các học viên yên lặng và mọi người đều lắng nghe chăm chú. Chỉ có giọng nói âm vang của Sư Phụ tràn ngập hội trường mà thôi.

Trong suốt bài giảng nhiều học viên trông thấy những ánh hào quang đủ màu sắc phát ra từ phía sau lưng Sư Phụ. Một học viên có thiên mục mở thấy sân khấu trở thành một tòa nhà lớn có cổng ra vào. 2 cánh cổng đang mở. Ở mỗi bên cổng có 4 vị võ tướng trong trang phục cổ xưa. Sư Phụ đang giảng Pháp bên trong tòa nhà ấy. Sau khi Sư Phụ giảng xong bài, tôi nói với Ngài: “Sư Phụ, con trông thấy hội trường này biến thành một con tàu. Bên cạnh con tàu là những cuộn sóng đánh tung lên. Sư Phụ đang giảng Pháp trên con tàu ấy, và Ngài bảo ‘Tôi đã truyền Pháp tốt thế này cho chư vị, 2 tay mang tới cho chư vị một cách vô điều kiện, đưa chư vị đi theo con đường lớn này. Hơn nữa, tôi còn giúp chư vị một đoạn đường’ ”.

Sư Phụ nói “Đúng, chính xác! Tôi thực sự đang độ chư vị!”.

Trong suốt lớp học kéo dài 10 ngày ấy, hàng ngày đều có hướng dẫn tập công. Một số đệ tử thao diễn các bài tập công trên sân khấu. Sư Phụ sửa chữa các động tác cho học viên. Sư Phụ trông thật ân cần, từ bi và luôn luôn mỉm cười. Ngày cuối cùng là phần hỏi và trả lời câu hỏi. Dù các học viên đặt nhiều câu hỏi đến mấy, Sư Phụ vẫn luôn luôn trả lời và giải thích một cách kiên nhẫn cho tới khi các học viên có thể lĩnh hội được các nguyên lý của Pháp.

Một lần khi Sư Phụ đang nghỉ ngơi, một nữ học viên không kìm lòng được bước lên sân khấu và kể về những trải nghiệm của mình. Hóa ra là bà đã từng bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng một bên và không thể bước đi được. Bà tìm cách chữa trị khắp nơi, nhưng không ai chữa nổi, vậy mà sau khi tập Pháp Luân Công mấy ngày thì bệnh tật của bà đã biến mất hoàn toàn. Bà kể rõ rằng vào lúc ấy cơ thể bà cảm giác hết sức nhẹ nhàng, đúng như lời Sư Phụ giảng trong sách Chuyển Pháp Luân “chư vị sẽ cảm thấy thân nhẹ nhàng, như đi trên gió vậy”.

Trong số các học viên, có người còn tặng Sư Phụ một tấm hoành phi viết “Đại Pháp đức cao”, bày tỏ lòng tôn kính vô cùng đối với Sư Phụ. Một phụ nữ lớn tuổi nói “Lý Sư Phụ chính là Phật sống!”.

Sau khi lớp học thứ 2 kết thúc vào ngày 8/4/1993, để bày tỏ lòng cảm kích, Hội nghiên cứu khí công thành phố Vũ Hán đã mời Sư Phụ tới núi Mộc Lan. Ngay khi chúng tôi tới gần ngọn núi, chúng tôi trông thấy nhiều tiên nữ đang bay lượn trên bầu trời, trang phục và dáng vẻ diễm lệ giống như hình ảnh các tiên nữ trong những bức họa ở Đôn Hoàng. Còn có nhiều võ sỹ cao lớn. Họ đã canh gác ở đó hàng ngàn năm qua.

Đứng trên bờ vực, quay mặt về phía hồ Mộc Lan lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, Sư Phụ bước chân phải về phía trước, đưa bàn tay phải chỉ thẳng lên bầu trời. Mọi người đều sững sờ trước khí thế uy vũ vô biên của Sư Phụ, nhanh chóng chụp ảnh Ngài, mãi mãi lưu làm kỷ niệm.

(còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/13/【庆祝513】珍贵的记忆-永恒的见证-240538.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/5/27/125561.html
Đăng ngày 1-6-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share