3. Quảng Châu, tháng 4/1993

Ngày đầu tiên trong chuỗi 9 ngày giảng Pháp tại Quảng Châu được tổ chức tại hội trường Nhà máy cao su Quảng Châu từ 13/4/1993 tới 22/4/1993. Chỉ có hơn 40 học viên tham dự lớp học này. Nhà tổ chức là trường Khí công Bảo Lâm tại Quảng Châu.

Sư Phụ ở tại khu nhà tập thể của nhà máy, vốn rất tồi tàn. Khu nhà tập thể này có một nhà ăn, cung cấp thức ăn cực kỳ thanh đạm. Vào một bữa tối, học viên A bưng bát cơm với ít rau cải trắng không dầu mà cả gốc rễ còn chưa cắt ra, nói rằng thật là nuốt không trôi. Bạn học của anh ta trong quân đội nhìn số thức ăn ấy thì rất sốc và hỏi “Làm sao mà ăn nổi thứ này?”. Khi A quay lại, anh thấy Sư Phụ đã ăn xong cùng đồ ăn như thế mà khuôn mặt vẫn mỉm cười, và đã chuẩn bị trở lại lớp học. Học viên này liền cảm thấy dấy lên những cảm xúc khó nói nên lời.

Một lần trong khi chúng tôi đang ăn, Sư Phụ nói “Đây”, và đặt một quả trứng ốp la vào bát của một học viên. Học viên ấy nhìn lên và chúng tôi vội vàng lấy tay che miệng bát của mình lại. 2 học viên ôm bát cơm chạy đi chỗ khác. Quả trứng ốp la ấy là do một học viên thấy Sư Phụ giảng bài khổ cực nên mua và thỉnh mời Sư Phụ dùng. Sư Phụ mỉm cười hiền từ và nói “Hãy ăn đi. Mỗi chư vị đều cực khổ. Hãy ăn đi”.

Một ngày sau khi giảng Pháp, Sư Phụ tươi cười nói với các nhân viên công tác “Hôm nay chúng ta đi ăn tiệm nhé”. Sư Phụ dẫn 5 đệ tử đi ăn mì vịt quay trên phố ở Quảng Châu. Nếu chẳng vì chúng tôi, Sư Phụ sẽ không bao giờ đi ăn ở ngoài. Bữa ăn thường ngày của Ngài luôn là mì ăn liền.

Trong khóa giảng 9 ngày ấy, Sư Phụ đưa chúng tôi tới thăm ngôi tháp cổ Lục Dong, được xây dựng vào năm 537. Một ngôi chùa tọa lạc ở chính giữa vườn hoa. Khi chúng tôi bước dưới một cây đa cổ thụ, chúng tôi nhìn lên và cảm thấy nó có gì đó thật đặc biệt.

Khi lớp học kết thúc, Pháp Luân Công đã đặt định cơ sở tại Quảng Châu. Hiệu trưởng Trường khí công Bảo Lâm rất vui mừng. Ông ta nhiều lần thỉnh mời Sư Phụ hãy trở lại Quảng Châu.

4. Quý Châu, tháng 8/1993

Sư Phụ chấp thuận lời mời của Hội nghiên cứu khí công Quý Châu vào năm 1993. Ngài tới thành phố Quý Dương lần thứ 2 để chủ trì một lớp học từ ngày 15/8 tới 21/8. Tôi may mắn được theo Sư Phụ và dự lớp học một lần nữa. Chúng tôi ở lại tại quán trọ. Mỗi ngày chúng tôi mang một số lượng lớn các tài liệu giảng dạy cho lớp học này.

Cô con gái tên là Mỹ Ca của Sư Phụ cũng tham gia với chúng tôi lần đó. Em mang một chiếc ba lô lớn chứa đầy các tài liệu giảng dạy. Bất kỳ ai trông thấy em mang chiếc ba lô nặng nề ấy đều nói “Nó quá nặng đối với em. Em còn bé như vậy chớ mang nặng như thế”. Vừa gắng sức kéo chiếc ba lô, em vừa nói “Em muốn thế. Em chỉ muốn làm thôi”. Vào cuối lớp học, chúng tôi thức cả đêm để làm chứng chỉ tốt nghiệp. Mỹ Ca thức cùng với chúng tôi và giúp đóng con dấu lên từng chứng chỉ.

Trong khóa học ấy, một buổi sáng Sư Phụ tới điểm luyện công tại công viên Kiềm Linh. Trạm trưởng Quý Châu giới thiệu tình hình luyện công của các đệ tử với Sư Phụ.

Cũng trong khóa học, trạm trưởng Quý Châu kể câu chuyện về con rắn thành tinh mà đã tu thành hình người ở trong núi. Nó đã 326 tuổi. Nó cố can nhiễu Sư Phụ giảng Pháp. Sau đó nó biết là nó đã sai. Nó bảo đại đệ tử của nó tới mời bà trạm trưởng Quý Châu tới hang động của nó. Ở đó nó yêu cầu bà báo lại với Sư Phụ rằng nó rất hối hận về những việc mà nó đã làm.

Sau khi lớp học kết thúc, trước khi rời Quý Châu, Sư Phụ tới phòng nhân viên công tác để xem thử chúng tôi đã gói ghém hành lý hay chưa. Ngài nhấc thử vài hành lý xem có nặng không, và bảo chúng tôi nên hình thành thói quen tốt là đặt mọi thứ trở lại trật tự ngăn nắp bất cứ khi nào chúng tôi sử dụng chúng xong. Ngài còn bày chúng tôi cách sửa sang lại hành lý.

5. Tỉnh An Huy, tháng 11/1993 và tháng 4/1994

Lớp học 9 ngày đầu tiên tại An Huy được tổ chức tại thành phố Hợp Phì vào ngày 19/11/1993. Đơn vị tổ chức là Hội nghiên cứu khí công tỉnh An Huy.

Địa điểm là Hội trường Đại học Nông nghiệp An Huy. Tổng số khoảng 511 người tham dự lớp học, với chỉ 260 người là từ thành phố Hợp Phì. Số còn lại là học viên từ nơi khác đến, và các quan chức cao cấp trong chính quyền tỉnh An Huy.

Sư Phụ tới thăm núi Cửu Hoa vào ngày 2/12/1993. Theo truyền thuyết, núi Cửu Hoa là đạo tràng của Bồ Tát Địa Tạng trong Phật giáo, nơi nhục thân của 3 vị cao tăng vẫn còn nguyên vẹn không mục nát sau hàng mấy trăm năm. Sư Phụ từng giảng “Giống như tại núi Cửu Hoa có 3 hòa thượng, nhục thân của họ đều đã mấy trăm năm, hơn một ngàn năm không mục nát chính là bởi vì thân thể của họ đã hoàn toàn được vật chất cao năng lượng thay thế rồi, cho nên chúng không phân hủy”.

Đi đường núi thật vất vả cực nhọc. Nhưng càng đi lên cao, chúng tôi càng cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu. Mây bồng bềnh bay quanh làm chúng tôi cảm giác như thể đang ở trên trời. Sư Phụ nói “Giờ chúng ta đang ở tầng trời thứ 3”. Đột nhiên nhiều vòng tròn lớn tỏa ánh kim quang lóa mắt xuất hiện. Chúng tôi cảm thấy như đã tới thế giới thần tiên.

Lát sau, một số học viên cảm thấy khát nước. Một người mua 2 lọ trái cây mời Sư Phụ ăn. Sư Phụ cầm mấy lọ ấy và bảo “Tôi đang khát. Chẳng phải chư vị cũng đang khát sao? Lại đây, chúng ta cùng dùng nào”.

Trong lúc hoàn thành lớp học 9 ngày đầu tiên, một học viên hỏi Sư Phụ khi nào Ngài sẽ quay trở lại. Sư Phụ mỉm cười và nói “Hợp Phì, tôi sẽ trở lại”. Hội nghiên cứu khí công địa phương nhân cơ hội này mời Sư Phụ giảng thêm một lớp. Sư Phụ đồng ý giảng lớp thứ 2 vào năm sau, vào ngày 15/4/1994. Ngài đoán trước là, vào lúc ấy sẽ có 1500 người tham dự lớp học.

Quả nhiên đúng như vậy, 1500 người đã hiện diện tại lớp học Pháp Luân Công thứ 2, tại Hội trường trường đảng tỉnh An Huy, từ ngày 15/4 tới ngày 24/4 năm 1994. Một lần nữa đơn vị tổ chức là Hội nghiên cứu khí công An Huy.

Vào ngày đầu tiên của lớp học, các học viên đều quá xúc động đến nỗi nhiều lần họ đứng lên vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt vang dội cả lớp học. Một số thậm chí còn đứng dậy đưa 2 tay lên quá đầu mà vỗ. Sư Phụ giảng “Kể từ lớp học này trở đi là giảng Pháp rồi, không còn dùng hình thức khí công mà giảng nữa”. Công mà Sư Phụ phóng ra quá mạnh mẽ đến mức ngay cả những học viên không mẫn cảm đi nữa cũng cảm thấy một năng lượng cường đại đẩy họ ngồi vững trên ghế. Đặc biệt là khi tĩnh lại và tập trung nghe giảng, họ không còn cảm thấy thân thể của mình nữa, như thể không còn nhục thân nữa.

Trong lớp học, có một học viên từ nông thôn tới. Anh ta khoảng hơn 30 và bị một cái bướu trên lưng. Một ngày anh ta vô cùng phấn khởi chạy tới chỗ chúng tôi, xoay người vòng quanh cho chúng tôi thấy cái lưng, và nói “Mọi người hãy xem! Mọi người hãy xem!”. Biểu hiện của anh ta thật là khác. Anh ta thúc giục “Mọi người sờ thử! Mọi người sờ cái lưng tôi xem!”. Mọi người sờ thử, thì hết sức kinh ngạc, lưng anh ta đã thẳng. Anh ta khóc ròng nói “Tối qua trong mộng tôi nghe trên lưng có tiếng rắc rắc, buổi sáng khi tỉnh dậy tôi không để ý gì tới cái lưng. Khi tôi đang rửa mặt, thì em gái tôi ngạc nhiên nói ‘Anh! Lưng anh thẳng lại rồi kìa!’ ”.

Sư Phụ luôn luôn mặc một bộ âu phục đã cũ và một chiếc sơ mi trắng đã bạc màu. Do qua nhiều lần giặt, cổ áo sơ mi và tay áo đều đã mòn xơ. Một học viên là chủ tiệm may đã may một bộ âu phục mới và khăng khăng thỉnh mời Sư Phụ mặc và chụp một bức ảnh. Tấm ảnh ấy sau này trở thành “Ảnh chụp gần đây của tác giả” trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

Một ngày, chúng tôi nghe được một tin rất vui là Sư Phụ sẽ ăn tối với cả lớp ở Hợp Phì vào tối hôm ấy. Một số học viên ở xa vui mừng như trẻ con. Nghĩ rằng bụi bẩn và mồ hôi đầy mình, họ quyết định đi tắm và thay quần áo sạch sẽ để cùng ăn cơm với Sư Phụ.

Chúng tôi ngồi tại bàn chờ đợi Sư Phụ, tưởng tượng ra bữa ăn tuyệt vời chúng tôi sắp sửa cùng được dùng cùng với Sư Phụ. Thức ăn được mang lên – một tô súp rau lớn được đặt chính giữa bàn, rồi trước mặt mỗi người là một đĩa rau cùng với bát cơm. Chúng tôi đều rất kinh ngạc và nói “Ăn thế này sao?!”. Chúng tôi ứa nước mắt. Một học viên ngồi ngay đối diện Sư Phụ ăn rất nhanh, gần như úp mặt vào bát. Một lát sau, anh ta ngước lên và trông thấy Sư Phụ cẩn thận nhặt từng hạt cơm rơi và ăn. Học viên ấy hết sức xúc động. Sư Phụ trân quý mỗi từng hạt cơm. Để đánh thức chúng sinh đang mê lạc trong ảo mộng, để quy chính lại đạo đức của loài người đang trượt dốc, Sư Phụ đã trải qua vô số khổ nạn. Sư Phụ ăn là những thức ăn thanh đạm nhất mà người ta có thể tưởng tượng, nhưng điều mà Ngài cấp cho chúng ta lại là trân quý nhất.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/5/13/【庆祝513】珍贵的记忆-永恒的见证-240538.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/5/27/125561.html
Đăng ngày 03-06-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share