Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-07-2021] Gần đây thanh tra phòng cháy chữa cháy đã đi tuần tra khu vực của tôi. Vài ngày trước, tôi ra ngoài làm việc tại một cửa hàng địa phương thì tình cờ bắt gặp một số người trông giống nhân viên chính phủ hoặc nhân viên an ninh công cộng. Tôi không nghĩ về việc họ định làm gì nhưng nhìn thấy họ thôi đã gợi trong tôi cảm giác chán ghét.
Họ vào tòa nhà của tôi ngay sau khi tôi quay lại văn phòng. Người phụ trách bảo chúng tôi rằng họ đang kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy và hỏi liệu chúng tôi có sử dụng bình chứa propan không. Không hài lòng với câu trả lời hàm hồ của một đồng nghiệp, họ đã lục soát địa điểm và phát hiện hai bình ở căng tin.
Họ muốn tịch thu hai bình này. Đồng nghiệp của tôi đã gọi chủ cửa hàng của chúng tôi và được lệnh tuân thủ theo yêu cầu của họ vì hai bình đó cũng không giá trị gì nhiều. Vì thế thanh tra đã lấy hai bình đó rồi rời đi đến các hàng khác.
Điều đó thực sự khiến tôi băn khoăn. Họ có thể kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy nhưng không có quyền lấy đi tài sản của bất cứ ai. Nếu có vi phạm quy định về an toàn phòng cháy chữa cháy, chủ cửa hàng của tôi ít nhất nên được có cơ hội để tuân thủ. Thay vào đó, họ làm theo ý mình bất chấp luật pháp và không khác gì những tên trộm.
Trong đầu tôi đầy những lối nghĩ kiểu như nếu tôi là ông chủ, tôi sẽ xử lý những tên trộm này. Tôi sẽ nộp đơn khiếu nại họ hay thậm chí là đánh họ nếu tôi phải làm vậy. Tâm trí tôi không có một chút bình hòa nào, ngay cả khi tôi học Pháp hay luyện công.
Tôi đã mất hai ngày để thanh lý những suy nghĩ rối loạn trong tâm nhưng ngay sau đó tôi lại trở nên không vui khi phát hiện hai ngày sau những người này đang vào các cửa hàng gần đó. Khi thăm một cửa hàng khác vào buổi chiều, tôi tình cờ thấy có người sử dụng bình chứa propan và tôi đã nhắc họ giấu nó đi vì thanh tra đang đi tuần.
Đêm đó, sau khi học Pháp, tâm tôi đã tĩnh hơn rất nhiều. Tôi có thời gian để suy ngẫm vấn đề và theo bản năng tôi biết rằng, đối với một học viên, không việc gì xảy ra là ngẫu nhiên cả. Đó nhất định là có nhân tố để tôi ngộ ra và đề cao. Vậy sự việc này đã bộc lộ vấn đề gì ở tôi đây.
Xem xét vấn đề từ góc độ của người tu luyện
1. Tâm lợi ích. Tôi bị vướng tâm này ngay cả khi tài sản bị tịch thu không phải là của tôi. Bên cạnh đó, chúng tôi vẫn nhận được các suất ăn của mình bởi vì ông chủ sớm mua một bếp từ cho căng tin. Điều làm tôi bận tâm là thực tế bình chứa propan giá trị tương đương 300 nhân dân tệ (62 USD)
2. Tôi đã không nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người tu luyện. Sự việc biểu hiện đúng hay sai từ góc độ người thường là không như đối với người tu luyện chúng ta. Mối quan hệ nghiệp lực giữa người với người là phức tạp và có thể tích lại qua nhiều đời.
Mặc dù tôi đang làm việc đúng đắn là nhắc chủ cửa hàng khác về đợt kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy đáng sợ ấy. Nhưng điều tôi không thể biết là liệu người đó có nợ cần hoàn trả hay không và vài trăm nhân dân tệ mà anh ấy có thể sẽ phải mất có phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề hay không. Tôi sợ là mình có thể đã can thiệp vào sự dàn xếp đó và nợ sẽ không được hoàn trả bằng cách khác trong tương lai.
3. Tôi đã sa lầy vào cảm xúc người thường. Phản ứng chán ghét xuất hiện ngay khi tôi nhìn thấy thanh tra là không phù hợp với một học viên. Điều chúng ta cần quan tâm đối với người thường đó là làm thế nào để cứu họ mà không kể gì đến hành xử của họ.
Những chuyện xảy ra trong xã hội người thường là kết quả của mối quan hệ nghiệp lực và chúng ta không nên can thiệp vào. Nhìn xem ai đúng ai sai trên một con tàu đang chìm là không thích đáng – sứ mệnh của chúng ta là giúp mọi người nhận ra tình huống của họ đang gặp nguy hiểm và rằng họ nên nhảy tàu đến nơi an toàn.
4. Tâm tranh đấu. Tâm tranh đấu này không chỉ là cạnh tranh để giành chiến thắng hay để giành lấy thứ gì đó mà nó còn có thể biểu hiện theo nhiều phương diện khác nhau. Tôi muốn chứng tỏ mình đúng và họ sai. Tôi chậm chí còn nghĩ đến việc sử dụng vũ lực. Tôi thật là sai, bởi vì ý niệm hình thành trong tâm trí chúng ta mang theo năng lượng. May mắn thay, với thiên mục đóng, tôi đã tránh được việc tạo thêm nghiệp cho bản thân.
Rốt cuộc, tôi đã không nghe theo lời dạy của Sư phụ:
“… Thị nhi bất kiến Bất mê bất hoặc …” (Đạo Trung, Hồng Ngâm)
Tôi đã luôn cho rằng việc tu luyện của mình đang tiến bước tốt cho đến sự việc này, dù không liên quan đến tôi, nhưng nó đã phơi bày nhiều chấp trước của tôi. Đúng là xã hội người thường mang đến cho chúng ta môi trường tu luyện tuyệt vời và việc tận dụng tốt hoàn cảnh ấy hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân chúng ta.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2021/7/2/427642.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/8/20/194705.html
Đăng ngày 07-10-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.