Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Đài Loan

[MINH HUỆ 02-04-2021] Tôi bắt đầu tu luyện cùng mẹ mình vào năm 2002. Từ khi còn nhỏ, tôi đã rất tôn kính những bức tượng Phật mà tôi tình cờ gặp. Tôi theo học một trường mẫu giáo liên kết với một ngôi chùa Phật giáo. Mẹ tôi tín Thần, nhưng trước khi đắc Pháp bà chưa bao giờ thực sự có bất kỳ niềm tin cụ thể nào. Đôi khi bà thiếu định hướng và thỉnh thoảng tìm đến các thầy bói để giải quyết vấn đề của mình.

Gia đình chúng tôi đã trải qua một thay đổi mạnh mẽ sau khi đắc Pháp. Căn nhà chúng tôi bên trong rất tối tăm, vì một bức tranh màu đen mà một thầy bói tặng chúng tôi. Sau khi gỡ bức tranh đen xuống và thay bằng bức chân dung của Sư phụ, cả nhà chúng tôi dường như ngay lập tức tươi sáng trở lại. Cả tôi và mẹ đều cảm thấy điều này và chúng tôi hỏi nhau: “Có phải ngôi nhà của chúng ta sáng sủa hơn không nhỉ?” Chứng kiến phép màu này của Đại Pháp, cả hai chúng tôi đều cảm thấy thân thuộc.

Vì tôi đắc Pháp khi còn nhỏ, nên đôi khi tôi xem Đại Pháp là điều hiển nhiên và thậm chí có lúc tôi coi môn tu luyện không quan trọng. Tôi cảm thấy Sư phụ sẽ từ bi và khoan dung hơn đối với trẻ nhỏ, vì vậy tôi có thể nghịch ngợm. Tôi không cảm thấy cần phải tinh tấn. Đây là cách tôi hiểu mọi thứ trước khi tôi thực sự ngộ ra Đại Pháp là gì.

Tôi chỉ biết Đại Pháp là tốt, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được ý nghĩa chân chính của tu luyện. Người lớn thường bắt đầu tu luyện vì lý do nào đó. Trong trường hợp của tôi, tôi học Pháp và luyện công vì mẹ tôi đã bảo tôi như vậy. Ban đầu tôi nghĩ đó là điều thú vị và sẵn sàng học, nhưng thời gian trôi qua, tôi bắt đầu nghĩ rằng tu luyện thật mệt mỏi, và việc dậy sớm để học Chuyển Pháp Luân trong một giờ đồng hồ thật khó. Tôi bắt đầu cảm thấy áp lực và nảy sinh cảm xúc tiêu cực về tu luyện sau khi nhìn thấy thái độ nghiêm túc của mẹ tôi, hoặc khi bà nói với tôi rằng tôi sẽ bị bỏ lại phía sau và khóc khi những người khác viên mãn.

Mặc dù giữ thái độ như vậy với tu luyện, nhưng Sư phụ vẫn rất từ bi với tôi. Nếu không tu luyện, có lẽ tôi sẽ thấy nhiều thứ tiêu cực ở không gian khác. Tôi không muốn đi vào chi tiết hơn, nhưng tôi muốn nói rằng khi bắt đầu tu luyện, tôi đã thấy ma quỷ đang cố gắng hù dọa tôi, và tôi đã sợ hãi khi tu Đại Pháp.

Những suy nghĩ này từ từ biến mất khi tôi dần hiểu về Đại Pháp. Được Đại Pháp thức tỉnh và mẹ chỉ dẫn, tuổi thơ của tôi được đắm chìm trong Đại Pháp. Chúng tôi đã giảng chân tướng bằng nhiều cách – gặp trực tiếp du khách tại các điểm du lịch và gửi thư, gọi điện thoại và gửi tin nhắn. Lúc đó tôi nghĩ điều đó thật vui, nhưng bây giờ nhìn lại, tôi biết ơn mẹ vì đã mang tôi theo và cho tôi được tham dự vào tiến trình này. Đáng buồn thay, tôi vẫn không đủ tinh tấn, ngay cả khi dưới sự giám sát của mẹ. Tôi muốn tu luyện “sau”, vì tôi nghĩ rằng vẫn còn thời gian, và tôi mù quáng nghĩ rằng tôi nhận thức Pháp rất tốt.

Tôi đã vượt qua những năm thơ ấu với một số khổ nạn, nhưng Sư phụ vẫn luôn bảo vệ tôi. Mãi đến cuối tháng 4 năm 2019, chúng tôi mới gặp phải đại nạn. Qua khổ nạn này, tôi đã chứng kiến những điều kỳ diệu và có nhận thức mới về Đại Pháp.

Hướng nội trong khổ nạn nghiệp bệnh của mẹ tôi

Một khối u bắt đầu phát triển trên cổ của mẹ tôi và bà bị sụt cân nhiều. Chúng tôi tiếp tục học Pháp, phát chính niệm và hướng nội.

Trong thời gian đó, tôi đã có những giấc mơ kỳ diệu ba đêm liên tiếp mà cuối cùng tất cả đều trở thành sự thật!

Đêm đầu tiên tôi mơ thấy sân trước nhà mình ngập nước và tôi đã dùng một đường ống để thông nước. Tôi vừa định bước ra khỏi nhà thì thấy một đại dương mênh mông với băng nổi trên mặt nước, băng nối liền với con đường trước cửa nhà. Lúc đó, tôi không hiểu ý nghĩa của giấc mơ này.

Đêm thứ hai, tôi mơ thấy mình đang bảo các sinh mệnh ở không gian khác không được bức hại mẹ tôi. Nhưng họ nắm lấy vai tôi và nói: “Ngươi có học Pháp không? Ngươi có luyện công không? Ngươi còn đang tu luyện không?” Tôi trả lời: “Tôi sẽ học Pháp, tôi sẽ luyện công, và tôi sẽ tu luyện!” Chiều hôm sau, khi tôi đang phát chính niệm, tôi thấy mình đang chậm rãi dùng một chiếc thìa bạc loại bỏ các chất đen từ khối u của mẹ tôi.

Buổi sáng thứ ba, khi tôi chuẩn bị thức dậy, tôi cảm thấy có ai đó đẩy tôi rất mạnh và sau đó nói với giọng nghiêm túc: “Đây là trách nhiệm của ngươi!” Tôi mở mắt ra và thấy rằng đã 5 giờ 55 phút sáng, là thời gian phát chính niệm.

Tôi vẫn chưa hiểu rõ tầm quan trọng của việc phát chính niệm vào thời điểm đó. Trong khi đó, tôi chứng kiến khối u trên cổ mẹ tôi ngày càng lớn và nó bắt đầu chảy mủ. Mẹ tôi cũng bị sốt.

Ngày 13 tháng 5, mẹ tôi nhập viện. Trong suốt quá trình này, Pháp liên tục xuất hiện trong tâm trí tôi. Một phần trong tâm trí tôi tin vào các Pháp lý, nhưng phần khác trong tôi không chắc làm thế nào để xử lý tình huống. Tôi rất mâu thuẫn và nghĩ lại cảm giác bất lực lúc đó vẫn khiến tôi đau đớn.

Tôi có một suy nghĩ quan trọng trong thời điểm này và đó là hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực bằng chính niệm mạnh mẽ.

Khi các bác sĩ phẫu thuật cho mẹ tôi, tôi tự nghĩ: “Mọi thứ sẽ ổn thôi! Đây là an bài của cựu thế lực, mẹ tôi là một đệ tử Đại Pháp, và bà có thệ ước tiền sử cứu độ chúng sinh.” Tôi đã ở trong bệnh viện cùng bà trong một tháng. Trong thời gian này, tôi nhận ra rằng Đại Pháp đã ăn sâu trong tim mình và tôi vững tin ở Đại Pháp.

Mẹ tôi tiếp tục học Pháp và luyện công trong khi trải qua quá trình cắt bỏ mô hoại tử và ghép da. Với tâm kiên định, mẹ tôi đã có thể tiêu trừ nghiệp lực và nhẫn chịu được đại nạn này. Học Pháp và đọc các bài chia sẻ từ trang web Minh Huệ cũng giúp tăng cường chính niệm. Chúng tôi nhận ra tầm quan trọng của trang web Minh Huệ, vì đó là sân giao lưu tu luyện cho các học viên ở nước ngoài và Trung Quốc Đại lục. Trang web Minh Huệ giống như một dòng nước tinh khiết rửa sạch những nghi hoặc của chúng ta. Chúng tôi đã có bước đột phá qua việc phát chính niệm trong một giờ đồng hồ. Sau khi trải nghiệm ý nghĩa thực sự của việc phát chính niệm, trường không gian của chúng tôi trở nên rất thuần khiết. Chúng tôi trở nên rất bình tĩnh, thuần tịnh và thoải mái.

Trong khi vượt qua khổ nạn này, Đại Pháp đã hiển lộ nhiều điều kỳ diệu cho chúng tôi. Ví dụ, thường sau khi được gây mê, bệnh nhân có thể bị nôn mửa, suy nhược và chán ăn sau khi tỉnh lại. Nhưng khi mẹ tôi tỉnh dậy sau khi phẫu thuật, bà đã có thể ăn uống bình thường, tinh thần tốt và phục hồi nhanh như chớp. Các bác sĩ đã rất ngạc nhiên. Trong khi đó, tôi hướng nội và tỉnh ra được nhiều điều. Tôi cũng nhận ra rằng cuộc sống là quý giá và tu luyện là điều phi thường. Quan trọng nhất là, tôi đã ngộ ra sức mạnh của việc phối hợp chỉnh thể giữa các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Trong khổ nạn, nhiều học viên đã cố gắng chỉ ra những thiếu sót của chúng tôi để giúp đỡ chúng tôi. Theo tôi, lẽ ra họ không nên cố gắng giúp chúng tôi bằng cách bảo chúng tôi hướng nội. Thay vào đó, họ nên giúp các học viên thoát khỏi nanh vuốt của cựu thế lực. Bất kể chúng ta có làm tốt hay không, cựu thế lực cũng không được lấy cớ để bức hại chúng ta. Các học viên chỉ thừa nhận an bài của Sư phụ – không phải của bất kỳ ai khác. Nếu chúng ta không hỗ trợ nhau bằng chính niệm, điều đó cũng giống như việc đẩy ai đó ra xa và nói với cựu thế lực rằng: “Cô ấy đã không làm tốt về mặt này, vì vậy cô ấy nên bị bức hại.” Giờ tôi thực sự hiểu sâu sắc điều này và không muốn đi vào chi tiết hơn. Tôi thực sự chỉ muốn cảm ơn các đồng tu đã hỗ trợ chính niệm trong thời gian đó.

Tôi đã trải qua một sự thay đổi lớn và có thể cảm nhận được sự bảo hộ và chăm sóc của Sư phụ. Sau khi phẫu thuật, mẹ tôi được chuyển về phòng riêng. Cả hai chúng tôi đều mệt, nên tôi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Ngay khi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ mặc áo cà-sa màu vàng đang ngồi đả tọa trước mẹ mình. Tôi bàng hoàng và giật mình tỉnh lại. Sau khi bình tâm lại, tôi kể cho mẹ về những gì mình đã nhìn thấy. Một lúc sau, mẹ tôi bắt đầu cảm thấy rất ấm áp và tinh thần phấn chấn khi bà đọc sách Chuyển Pháp Luân suốt đêm. Sau đó, bà phục hồi rất thần tốc.

Khi chúng tôi về đến nhà sau khi mẹ tôi xuất viện, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng trong giấc mơ đầu tiên của mình. Nhưng thay vì lũ lụt, nước mưa đã tích tụ ở sân trước của chúng tôi. Những khối băng trong giấc mơ của tôi thực ra là một con đường đã bị ngập một phần dưới nước. Tôi ngộ ra sự thật rằng khổ nạn này giống như biển động và Sư phụ đã chỉ cho tôi con đường để trở về nhà. Lúc đó tôi không nói được bất cứ điều gì, và sau khi ổn định ở nhà, tôi đã bật khóc trước chân dung của Sư phụ. Tôi đang suy ngẫm sâu sắc về “Tu luyện là gì? Tại sao tôi phải tu luyện? Ý nghĩa thực sự của tu luyện là gì?” Tôi chỉ mới bắt đầu trên con đường tu luyện sau khi thực sự hiểu Đại Pháp là gì.

Tôi đã tìm ra được một số lý do tại sao tôi nghĩ rằng khổ nạn này quá lớn. Vào năm 2018, tôi đã giải cứu một chú mèo con màu trắng. Vì là con một, nên tôi đã dựa dẫm vào chú mèo con này như một người bạn chơi cùng mình và nảy sinh tình cảm đặc biệt với nó. Tôi biết các học viên Đại Pháp không nên nuôi động vật, nhưng tôi vẫn không thể rời con mèo con. Tôi đã thuyết phục mẹ giữ nó, và tôi đã chăm sóc nó chu đáo. Tôi thậm chí còn muốn nó trở thành một ngôi sao thú cưng trên Internet.

Họ hàng của tôi cũng có một con mèo màu trắng, và con mèo con của tôi cùng con mèo con của cô ấy đã trở thành bạn chơi. Những chú mèo con rất đáng yêu, nhưng nó khiến môi trường tu luyện của chúng tôi trở nên không thuần tịnh. Tôi liên tục lo lắng về lũ mèo con khi tôi không ở nhà và tránh học Pháp hay luyện công xung quanh chúng.

Sau khi mẹ tôi và tôi đến gặp bác sĩ để kiểm tra sức khỏe, bác sĩ nói với chúng tôi rằng khối u này là do vi khuẩn chỉ có trong ruột người và hiếm khi xuất hiện trên cổ. Bác sĩ cũng nói rằng phân của động vật cũng mang loại vi khuẩn này. Khi hướng nội, chúng tôi nhận ra rằng điều này có liên quan đến con mèo con. Người thường nuôi thú cưng là chuyện bình thường, nhưng là người tu luyện, chúng ta không nên nuôi thú cưng hoặc giết động vật.

Trong giấc mơ thứ ba của tôi, câu “Đây là trách nhiệm của ngươi” ám chỉ việc tôi đã bỏ qua tầm quan trọng của việc phát chính niệm. Tôi đã bị tà ác lợi dụng và do đó bị hỏi “Ngươi có đang tu luyện không?” trong giấc mơ thứ hai của mình.

Sư phụ giảng:

“Nạn ấy còn có thể tích lũy, thứ ấy nếu chư vị tích lũy nhiều rồi thì chư vị làm sao vượt qua?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore [1998])

Tôi đã coi Đại Pháp là điều hiển nhiên và đã nghĩ rằng nếu mẹ tôi học Pháp, Sư phụ sẽ bảo vệ bà. Tôi đã không nhận ra tầm quan trọng của việc tu luyện bản thân và bỏ bê việc tẩy tịnh thân thể ở các không gian khác. Ngoài ra, tôi cũng dựa dẫm vào mẹ nhiều. Khổ nạn này đã thực sự thức tỉnh tôi!

Đã một năm kể từ khi bắt đầu cơn hoạn nạn này. Đôi khi tôi vẫn “quên đi nỗi đau khi vết sẹo được chữa lành.” Khi những phần chưa tu xong của tôi nổi lên, tôi có xu hướng không muốn tu bỏ chúng đi. Tuy nhiên, tu luyện là như vậy, và những phần chúng ta đã tu tốt đã được cách khai ra và chúng ta tiếp tục tu những phần chưa được tu.

Mẹ tôi và tôi mỗi người đều có các hạng mục Đại Pháp của riêng mình và cứu độ chúng sinh. Sự khác biệt duy nhất so với trước đây là cả hai chúng tôi đều hiểu sâu hơn về Đại Pháp. Đặc biệt là trong trận đại dịch này, tôi thực sự hiểu được sự trân quý của việc được tu luyện trong Đại Pháp.

Sau khi tu luyện Đại Pháp 18 năm, với gậy cảnh tỉnh này, tôi đã thực sự tỉnh táo lại. Tôi thực sự xấu hổ vì đã không làm tốt hơn, và tôi vẫn còn nhiều thiếu sót.

Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự bảo hộ từ bi của Ngài!

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/4/2/422857.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/10/191812.html

Đăng ngày 21-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share