Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-05-2021] Ngày trước, tôi bướng bỉnh, nóng tính và gần chết vì bệnh tật. Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp) đã thay đổi tất cả điều này.

Đã 24 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Mọi người trong làng đều biết môn tu luyện này đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai.

Mọi người đều biết tôi là một “bà la sát”. Bí thư thôn tôi từng nhận xét: “Nếu Pháp Luân Công có thể cải biến bà ấy [ám chỉ tôi] thành người tốt, môn này hẳn là phi thường!”

Đầu tiên, tôi xin chia sẻ về sức khỏe của mình.

Trước và sau tu luyện: Sự khác biệt giữa ngày và đêm

Khi còn là một đứa trẻ, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Theo lời kể của mẹ, tôi từng bị co giật khi mới vài tháng tuổi và được chẩn đoán là mắc chứng động kinh trẻ em. Mỗi lần lên cơn, toàn thân tôi co giật và tôi sùi bọt mép. Sợ rằng tình trạng của tôi không còn hy vọng, mẹ tôi luôn giữ một bó cỏ khô trong nhà. Bà định sẽ dùng bó cỏ đó quấn cho tôi khi tôi chết. May mắn thay, tôi đã sống sót qua mỗi lần lên cơn.

Lúc 12 tháng tuổi, tôi bị bệnh sốt rét, hay còn gọi là bệnh kala-azar. Vì chúng tôi sống ở một ngôi làng xa đô thị, nên rất khó để đến gặp bác sỹ. Tôi cần tiêm thuốc mỗi ngày như một phần của quá trình điều trị, vì vậy bác sỹ đã dạy mẹ tôi cách tiêm thuốc. Hai năm trôi qua, tôi vẫn sống sót, trong khi tám hoặc chín đứa trẻ khác mắc bệnh tương tự đều đã chết. Mọi người nói tôi thật may mắn.

Lên 5 tuổi, tôi bị hen suyễn và căn bệnh này đã đeo đẳng tôi. Trên thực tế, tôi thường gặp hết chứng bệnh này đến chứng bệnh khác. Cảm giác đau ốm và phải uống đủ loại thuốc triền miên khiến tôi buồn bã: “Sao đời mình lại khổ sở thế này?!”

Sau khi tôi kết hôn, cả gia đình tôi và gia đình chồng tôi phải tiết kiệm rất nhiều mới đủ để trang trải các hóa đơn y tế của tôi. Vào thời điểm đó, chúng tôi có 20 mẫu đất. Vì tôi không làm được gì nên chồng tôi phải tự lo liệu việc đồng áng. Cha mẹ và em gái anh ấy cũng thường đến giúp, nhưng tất cả những gì chúng tôi kiếm được từ mảnh đất này cuối cùng lại dùng để chữa bệnh hoặc mua thuốc cho tôi.

Cuộc sống dường như vô nghĩa, bởi vì vấn đề sức khỏe của tôi trở lại hàng năm. Các triệu chứng ngày càng trở nên tồi tệ hơn, mặc dù chúng tôi đã chi rất nhiều tiền cho chúng. Tôi cảm thấy mình là gánh nặng cho gia đình và nghĩ đến việc tự tử. Nhưng nhìn con trai và con gái nhỏ của mình, tôi biết mình không thể làm điều đó. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục sống.

Ngày 10 tháng 4 năm 1997 là một bước ngoặt, một ngày mà tôi nhớ rất rõ. Lúc đó, tôi đã nằm liệt giường được ba tháng, và gia đình tôi biết rằng tôi sẽ chết – chỉ là sớm muộn mà thôi.

Dì tôi ở thành phố khác đã đến thăm chúng tôi. Bà nói với chúng tôi về Pháp Luân Công và một số điều phi thường mà các học viên đã trải qua. Vì tôi không thể ra khỏi giường nên bà đã bật bản ghi âm các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Công) cho tôi. Bà cũng đề nghị dạy tôi các bài công pháp, nhưng tôi nói rằng tôi không thể làm được. Bà khích lệ tôi: “Đừng lo lắng. Cháu cứ tập thử xem.” Tôi biết tôi không thể từ chối bà, vì vậy tôi dồn tất cả sức lực rời khỏi giường để luyện công. Mỗi lần tôi chỉ có thể thử chúng trong vài phút.

Vào buổi tối thứ ba, tôi nôn ra một nửa chậu chất lỏng chua chua. Sau đó, cái bụng phình to của tôi, trông giống như úp một cái chảo, đã trở nên bình thường. Ngày tiếp theo, tôi bắt đầu đi tiểu rất nhiều, gần như cả ngày. Tình trạng sưng phù khắp thân giảm dần. Vào ngày thứ bảy, tôi có thể ra khỏi giường và làm việc nhà. Trong vòng hai tuần, tôi cảm thấy bệnh tật đã biến mất. Sau năm ngày nữa, tôi đã có thể cùng chồng đi làm đồng.

Sức khỏe của tôi tiếp tục cải thiện nhanh chóng trong ba tháng tiếp theo. Tôi rất xúc động, và gia đình tôi cũng vậy, đặc biệt là chồng, hai con và mẹ chồng. Chồng tôi nói với hầu hết mọi người mà anh ấy gặp: “Pháp Luân Công thật thần kỳ! Nó đã chữa khỏi bệnh cho người vợ sắp chết của tôi.” Theo đó, hàng chục người trong làng đã tìm đến tôi để tìm hiểu về môn tu luyện và cách tập các bài công pháp như thế nào.

Vì tôi không cần thuốc nữa nên chúng tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền. Không chỉ vậy, tôi bắt đầu cùng chồng làm ruộng và chăn nuôi nên thu nhập của chúng tôi càng tăng lên gấp bội. Chúng tôi xây một ngôi nhà mới, con trai tôi lập gia đình, và chúng tôi có một cháu trai kháu khỉnh. Trong 10 năm qua, chồng tôi đi làm ăn xa trong khi tôi chăm sóc ruộng đồng. Gia đình chúng tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Chồng tôi biết rằng tất cả những điều này đến từ Pháp Luân Công. Anh ấy đã từng nói với tôi: “Việc tu luyện của em đã tiết kiệm cho gia đình chúng ta ít nhất 200.000 Nhân dân tệ. Anh không nghi ngờ gì về điều đó. Chúng ta rất may mắn khi biết Pháp Luân Công và sống một cuộc sống tươm tất.”

Về phần mình, tận đáy lòng, tôi biết rằng tất cả những gì tôi có là từ Pháp Luân Công và tôi luôn biết ơn Sư phụ.

Những thay đổi của bà già cay nghiệt

Mọi người trong làng chúng tôi cũng chứng kiến tính cách của tôi đã thay đổi như thế nào. Họ nói rằng tôi đã trở thành một người tốt sau khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Công và chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công. Đặc biệt, bí thư thôn rất ấn tượng rằng tôi, người được coi là người phụ nữ cay nghiệt nhất trong khu vực, có thể thay đổi nhiều đến vậy.

Ông ấy rất nghiêm túc khi nói điều đó. Trước kia tôi từng có một tính xấu. Nếu ai đó gây rắc rối cho tôi, tôi có thể bám theo người đó cho đến khi người đó thấy hối hận. Tôi thường xuyên cãi lộn và đánh nhau với những người khác chừng nào tôi thắng mới thôi. Vì điều đó, tất cả mọi người, kể cả những kẻ xấu trong làng, đều rất lịch sự với tôi.

“Nếu bà là một người đàn ông và bước ra thế giới, tôi tin rằng không ai có thể đánh bại bà”, một người trong số họ nói.

Thế nhưng, trong thâm tâm, tôi lại cảm thấy cô đơn vì tôi luôn có kẻ thù cho dù tôi ở đâu. Vì cãi lộn, đánh nhau nên sức khỏe của tôi ngày càng giảm sút. Đó là lý do tại sao tôi nằm trên giường chờ chết khi chưa đến 40 tuổi.

Một năm nọ, chúng tôi phải nộp tiền cho chính quyền thôn. Chúng tôi đã vét đến từng xu chúng tôi có mà vẫn còn thiếu 50 Nhân dân tệ. Một cán bộ thôn cho biết nộp ngũ cốc cũng được. Vì vậy, chồng tôi và tôi đã nộp cao lương để trả 50 Nhân dân tệ. Ngày hôm sau, kế toán cho biết chúng tôi vẫn cần thanh toán 50 Nhân dân tệ.

“Hôm qua chúng tôi đã nộp ngũ cốc. Tại sao anh không ghi lại?”, tôi không thể chịu đựng được nữa và hét lên.

“Không phải là tôi không ghi lại – mà không có ngủ cốc nào được nộp vào trước đó cả”, người kế toán giải thích. Người bên cạnh anh ta cũng nói như vậy.

Tôi nói: “Đủ rồi đó!”. Rồi tôi nhảy lên, chụp lấy cuốn sổ, và vứt bàn tính xuống đất. Nhìn những người khác đang đợi trong phòng để xóa nợ, tôi hét lên: “Nếu chúng ta không làm rõ chuyện này ngay bây giờ, thì đừng nghĩ tới chuyện quay lại đây làm việc nữa!”

Bí thư thấy tôi nổi cơn lôi đình bèn kéo tôi ra khỏi phòng. Tôi trút sự tức giận của mình lên ông ấy.

Tôi đấm ông và tiếp tục gào lên: “Ông biết tại sao tôi lại đánh ông không? Vì ông không lãnh đạo họ tốt. Vì ông không phải là một cán bộ giỏi, tốt hơn hết ông nên để người khác thế chỗ đi!”

Người bí thư không chống trả và chỉ mỉm cười.

Sau này, tôi được biết rằng sai lầm là do chồng tôi vì anh ấy đã không nói với kế toán về việc nộp ngũ cốc của chúng tôi.

Một lần khác, ngay sau khi chúng tôi thu hoạch hoa màu, bí thư thông báo cho chúng tôi qua loa phóng thanh rằng ngày hôm sau phải nhổ sạch gốc cây đi vì đất sẽ bị đào và cán bộ tỉnh sẽ đến kiểm tra. Ông còn cho biết mỗi mẫu sẽ được trả 20 Nhân dân tệ.

Tôi đau ốm nên chồng tôi đã nhờ cha anh ấy giúp đỡ, mặc dù vậy tôi vẫn đi xem đất. Khi nhìn thấy bố chồng tôi, đã ngoài 70 tuổi, nhiều lần vấp ngã trên rễ và thân cây, tôi rất khó chịu. May thay, ông không bị thương.

Một thời gian sau, chúng tôi được thông báo nộp tiền cho thôn như bình thường trong khi 20 Nhân dân tệ đã hứa cho mỗi mẫu đã bị hủy bỏ. Tôi rất tức giận. Vì vậy, tôi đã trừ số tiền đó ra khỏi tổng số tiền khi tôi thực hiện các khoản thanh toán cho thôn. Sau đó, các cán bộ thôn thỉnh thoảng đến gặp chúng tôi để nói rằng chúng tôi vẫn còn nợ. Tôi phớt lờ họ và nói tôi chỉ trả số tiền đó khi bí thư xuất hiện để tôi có thể tranh luận với ông ta. Bí thư không bao giờ đến và số tiền đã hứa được trả cho tôi một cách bí mật.

Lúc đó, tôi rất tự hào về bản lĩnh của mình. Dù chỉ là một dân làng bình thường nhưng tôi có thể hăm dọa được bí thư đồng thời những cán bộ khác cũng không thể làm gì được tôi.

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi cảm thấy tồi tệ về những gì mình đã làm – như thể đó là một cơn ác mộng.

Sư phụ giảng,

“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp;” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

“Tình huống mà chúng tôi nhìn thấy là như thế này: con người vì sao có bệnh? Nguyên nhân căn bản làm cho người ta có bệnh hoặc bất hạnh [chính] là nghiệp lực, trường nghiệp lực vật chất màu đen. Nó là thứ thuộc về tính âm, thuộc về những thứ không tốt. Còn những con linh thể bất hảo kia, cũng là thứ có tính âm, đều là thuộc [loại màu] đen, do vậy chúng có thể gắn vào; hoàn cảnh đó thích hợp với chúng. Chúng là nguyên nhân căn bản làm người ta trở thành có bệnh, đó là căn nguyên chủ yếu nhất của bệnh.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Trở thành một người tốt

Tôi rất xấu hổ về quá khứ của mình. Là một kẻ hay bắt nạt, tôi đã làm tổn thương bao nhiêu người và tôi đã tích lũy biết bao nhiêu nghiệp lực? Thảo nào tôi bị bệnh nặng như thế. Giờ đây, tôi thật may mắn khi biết đến Pháp Luân Công và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Thay vì gây gổ với mọi người, tôi đối xử tốt với mọi người và hàn gắn nhiều mối quan hệ không tốt.

Tôi đã từng tát vào mặt một người đàn ông ở nơi công cộng. Chúng tôi trở thành kẻ thù và không hề nói chuyện với nhau suốt 15 năm. Giờ tôi chủ động xin lỗi anh ấy. Anh ấy cũng đã tha thứ cho tôi.

Tôi từng có mối thù với một trong những người chị dâu của mình mà hơn 10 năm chưa giải quyết được. Thỉnh thoảng chúng tôi lại cãi nhau. Sau khi trở thành một học viên, tôi hiểu được tầm quan trọng của Thiện và đối xử tử tế với bà ấy. Không chỉ mối quan hệ của chúng tôi được cải thiện, bà ấy còn trở thành một học viên. Chúng tôi bây giờ rất thân thiết, thân thiết hơn cả chị em ruột. Một người hàng xóm đã bình luận: “Nhờ Pháp Luân Công, giờ đây hai bà rất hợp nhau.”

Những người khác trong làng cũng ấn tượng trước lòng tốt của tôi. Chúng tôi hòa thuận với nhau và họ coi tôi là một trong những người vợ tốt nhất trong vùng. Chứng kiến Pháp Luân Công tuyệt vời như thế nào, nhiều người trong số họ cũng đã tu luyện và được thụ ích.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và cựu lãnh đạo Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Tuyên truyền phỉ báng ở khắp mọi nơi và cảnh sát đến mọi lúc để sách nhiễu các học viên. Bí thư thôn không thể chịu đựng thêm được nữa.

Ông nói với trưởng đồn cảnh sát địa phương: “Pháp Luân Công không có gì là xấu cả – Môn này đã chữa khỏi bệnh cho người gần chết trong làng tôi. Nếu các anh thấy chán, hãy tìm việc khác để làm. Đừng làm phiền các học viên Pháp Luân Công nữa!”

Cho dù cảnh sát và các quan chức cấp trên thúc giục thế nào, bí thư không bao giờ đến sách nhiễu tôi vì đức tin của tôi vào Pháp Luân Công. Từ trải nghiệm của chính mình, ông ấy biết tu luyện đã thay đổi tôi trở nên tốt hơn như thế nào. Bởi vậy, ông luôn chống lại cuộc bức hại. Trong thời gian tôi buộc phải xa nhà vì cuộc bức hại, ông ấy luôn bảo vệ tôi bất cứ khi nào tôi quay về.

Phúc lành cho cộng đồng

Để lừa dân, ĐCSTQ đã tạo ra tất cả các loại tuyên truyền vu khống để bôi nhọ Pháp Luân Công, tôi thường chia sẻ với những người trong làng và những người khác câu chuyện của chính tôi về quá trình tôi từ một cuộc sống khốn khổ đến khỏe mạnh và hạnh phúc như thế nào.

Nhiều người đã thay đổi sự hiểu sai của họ. Họ tin tôi và luôn ghi nhớ câu: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Sự ủng hộ của họ dành cho Pháp Luân Công cũng đã mang lại cho họ phúc lành. Chứng chóng mặt của một phụ nữ lớn tuổi đã biến mất, cơn đau thắt lưng của một người khác đã thuyên giảm và bệnh tim của một người bạn đã biến mất. Một người thân lớn tuổi bị liệt do đột quỵ. Sau này, ông ấy đã có thể tự lo cho bản thân và có thể nói trở lại.

Một người bạn học và một người bạn cũ đã bị đầu độc bởi hệ tư tưởng vô thần của ĐCSTQ và không nghe những gì bất kỳ học viên nào nói. Khi cô ấy lâm bệnh nặng và tất cả các điều trị đều thất bại, tôi đã đến thăm cô ấy và giải thích Pháp Luân Công cho cô ấy bằng câu chuyện của bản thân mình. Cuối cùng cô ấy cũng hiểu rằng Pháp Luân Công dạy mọi người hướng thiện và mang đến hy vọng. Sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” mỗi ngày, cô ấy đã hồi phục khỏi căn bệnh tim nghiêm trọng và bệnh tiểu đường của mình.

Một bạn học khác từng bị bệnh tim. Cô ấy đã từng tu luyện Pháp Luân Công nhưng đã dừng lại sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, tôi đã nói chuyện với cô ấy nhiều lần về việc tiếp tục tu luyện, nhưng cô ấy từ chối. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc. Thỉnh thoảng, tôi đến thăm cô ấy, nói chuyện với cô ấy và đưa cho cô ấy những cuốn sách nhỏ và các tài liệu khác do trang web Minh Huệ biên soạn. Cô ấy đã đọc chúng và tán đồng với chúng.

Trong đợt đại dịch, cô ấy bị sốt, ho, khó thở và đau ngực. Cô ấy không dám nói với ai hay đến bệnh viện, vì cô biết nếu làm vậy sẽ bị cách ly. Khi các triệu chứng trở nên tồi tệ hơn và cô ấy cảm thấy mình sắp chết, cô đột nhiên nhớ ra Pháp Luân Công. Cô niệm trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Chỉ trong vòng vài phút, cô thở dễ dàng hơn. Cơn sốt, ho và đau ngực đã biến mất vào ngày hôm sau. Cô nói với tôi một cách nghiêm túc: “Chính Pháp Luân Công đã cứu tôi.”

Sau khi người bí thư thôn về hưu, con dâu của ông, cô Lan, đã đuổi vợ chồng ông ra khỏi nhà. Vì vậy, hai vợ chồng già phải sống trong một ngôi nhà cũ nát trong làng. Tôi đến thăm họ và hỏi xem tôi có thể giúp được gì không. Họ cho biết có ít nhất sáu người đã nói chuyện với cô Lan về tình huống này, nhưng cô Lan đã đuổi tất cả họ đi.

Tôi quyết định cố gắng giúp đỡ. Mặc dù một số người trong làng nói với tôi rằng điều đó sẽ vô ích, nhưng tôi nghĩ về việc gia đình của bí thư đều hiểu Pháp Luân Công và đã thoái ĐCSTQ. Họ xứng đáng có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Hơn nữa, tôi tin vào nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi đã đến gặp cô Lan và nói chuyện với cô ấy hơn ba tiếng đồng hồ. Cô ấy không đuổi tôi đi, cũng không đồng ý đón bố mẹ chồng về. Tuy nhiên, sáng hôm sau, chị dâu của bí thư đã gọi điện cho tôi và nói rằng cô Lan đã đón bố mẹ chồng vào buổi tối hôm trước. Đôi vợ chồng già rất xúc động.

Sau này cô Lan kể cho tôi nghe những gì đã xảy ra. “Sau khi nói chuyện với cô hôm đó, cháu nằm trên giường mà không tài nào ngủ được. Cháu tiếp tục suy nghĩ về những gì cô đã nói với cháu. Cháu tin cô và tin Pháp Luân Công. Cháu cũng biết rằng những gì cô nói là điều cháu cần phải nghe. Vì bây giờ với cháu mọi chuyện đã rõ ràng rồi, cháu không thể đợi thêm và đã đi cùng chồng đến đón họ [bố mẹ chồng] về.”

Kể từ đó, cả gia đình họ đều đối xử rất tốt và rất tôn trọng tôi. Tôi và cô Lan trở thành bạn tốt của nhau. Cô ấy tiếp tục nói với tôi rằng Pháp Luân Công tốt như thế nào và đã hỏi xin tài liệu cùng bùa hộ mệnh của Pháp Luân Công rồi tặng cho người khác. Chúng tôi thân thiết đến mức chúng tôi như một gia đình.

d439d368725944a2017343a7a6f735aa.jpg

Bùa hộ mệnh viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Hoa sen là biểu tượng của tu luyện – không ngừng hoàn thiện bản thân trong bùn lầy của thế gian để trở nên thuần khiết và mỹ hảo.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/28/426173.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/30/193423.html

Đăng ngày 03-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share