Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-01-2021] Mẹ tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ khi tôi được hai tuổi. Khi tôi đủ lớn, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi và cùng mẹ đi đến các khu chợ để giảng chân tướng về Đại Pháp.

Tuy nhiên sau khi bắt đầu đi học, tôi đã bỏ bê tu luyện và trở lại nhịp sống như một đứa trẻ bình thường khác. Do Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi từ thuở nhỏ nên khi lên đại học thì tôi bắt đầu tu luyện trở lại và quyết định tu luyện một cách tinh tấn. Hiện tại, tôi đã tốt nghiệp đại học cách đây vài năm.

Tôi muốn giảng chân tướng cho mọi người, đôi khi tôi có những giấc mơ đi giảng chân tướng. Nhưng tôi chỉ có đủ can đảm để giảng chân tướng cho các đồng nghiệp của tôi. Hiệu quả cũng không tốt lắm và tôi đã không thuyết phục thành công họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi bắt đầu chuẩn bị tài liệu giảng chân tướng và đi đến các tòa nhà cao tầng để phân phát tài liệu.

Sư phụ đã điểm hoá cho tôi rất nhiều lần. Có một đêm tôi mơ thấy mình phải đi thi và ở đấy có rất nhiều phòng thi. Tôi đã hoàn thành xong tất cả các bài thi, ngoại trừ còn một bài thi. Đó là bài kiểm tra về tiếng phổ thông của tôi. Tôi chuẩn bị giấy tờ tùy thân và lao vào phòng thi. Cửa phòng thi đã đóng nên tôi gõ cửa. Người giám thị mở cửa phòng và nói: “Chúng tôi vừa đóng cửa để sẵn sàng cho kỳ thi. Chúng tôi chưa điểm danh thí sinh tham dự hay phát phiếu bài thi nên bạn vẫn đến kịp, hãy vào chỗ ngồi đi!”.

Tôi tiến đến chỗ ngồi và xem nội dung bài thi nhưng tôi lại không thể trả lời được bất kỳ câu hỏi nào. Tôi biết đó là điểm hoá của Sư phụ, rằng tôi nên ra ngoài giảng chân tướng để cứu người. Kể từ đó, tôi bắt đầu bước ra nói cho mọi người biết về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Lần đầu tiên ra ngoài giảng chân tướng

Tôi lái chiếc xe đạp điện một đoạn đường khá dài và gặp một người đàn ông lớn tuổi. Khi tôi xuất tâm muốn giảng chân tướng cho người đàn ông này, tôi đã cầu xin Sư phụ gia cường sức mạnh cho tôi. Tuy nhiên, tôi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Tôi dừng xe trước mặt ông ấy và nói: “Cháu chào ông, cháu muốn gửi ông một cuốn lịch năm 2021, ông có muốn nhận một cuốn không? Nó hoàn toàn miễn phí ạ“.

Người đàn ông có vẻ hơi điếc nên tôi phải nói với giọng lớn hơn, nhưng trong tâm tôi bắt đầu thấy lo sợ. Tôi lại nghĩ vì mình đã bắt đầu câu chuyện rồi thì nên tiếp tục. Tôi lại nói to hơn và hỏi ông ấy: “Ông có muốn nhận một cuốn lịch năm 2021 không?”. Khi ông ấy nghe nói rằng nó là miễn phí thì ông ấy nói: “Có, tôi muốn”.

Tôi không biết phải nói gì tiếp theo nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã đánh thức được lương tri của ông ấy và tôi nên giảng chân tướng cho ông ấy, tôi lại nói: “Ông ơi, đây là cuốn lịch giảng chân tướng về Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp)”.

“Không sao! Tôi muốn nó ngay cả khi nó liên quan đến Pháp Luân Công”. Trái tim tôi như tan chảy khi nghe những lời này. Tôi lại hỏi tiếp: “Ông có nghe nói đến việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ bao giờ chưa?”, và ông ấy trả lời: “Tôi không tham gia bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ. Tôi đã 80 tuổi rồi, tôi ở nhà làm ruộng; tôi không quàng khăn đỏ hay đi học”.

Tôi nói tiếp: “Vậy thì xin ông hãy ghi nhớ: Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo! Bây giờ đang có đại dịch, nếu ông ghi nhớ và thành tâm niệm những chữ này thì sẽ giúp ích cho ông ạ”.

Đây là lần đầu tiên tôi giảng chân tướng cho một người mà tôi không quen biết. Sư phụ đã tiếp thêm sức mạnh và khích lệ tôi!

Người đàn ông cao tuổi thoái xuất khỏi Đội thiếu niên tiền phong

Tôi cùng với một học viên khác đã đến một ngôi làng để giảng chân tướng. Trong khi tôi đang lái xe đạp điện thì trông thấy một người đàn ông lớn tuổi đi ra từ một con hẻm. Tôi tiến đến chỗ của ông ấy, mỉm cười và nói: “Ông có muốn một cuốn lịch không ạ?”.

Ông ấy nói rằng ông muốn, nhưng ông muốn biết liệu có phải trả tiền cho cuốn lịch hay không. Tôi trả lời: “Nó là miễn phí, đây là lịch Pháp Luân Công, nó rất đẹp! Cháu sẽ tặng cho ông một cuốn”.

Tôi đưa cho ông ấy cuốn lịch và bắt đầu giảng chân tướng: “Cháu muốn hỏi ông là ông đã nghe nói đến việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ để bảo vệ bản thân chưa?”.

Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy không có liên quan với bất kỳ tổ chức nào của ĐCSTQ, vì vậy tôi hỏi: “Khi còn nhỏ, ông đã từng đeo khăn quàng đỏ chưa?”. Ông trả lời: “Chuyện đó đã qua lâu rồi, tôi đã ra khỏi đó lâu rồi”.

“Đó vẫn chưa phải là thoái đâu ạ!”- tôi dõng dạc nói. “Ông có biết rằng ĐCSTQ đã giết rất nhiều người thông qua các phong trào chính trị của nó, nó sẽ bị trời trừng phạt. Khi tham gia Đội thiếu niên tiền phong và đeo khăn quàng đỏ, ông đã giơ nắm tay lên và thề rằng sẽ cống hiến cả cuộc đời cho nó. Điều quan trọng nhất của chúng ta là giữ cho bản thân được an toàn và khỏe mạnh. Ông không thể để mình bị huỷ theo ĐCSTQ. Pháp Luân Công dạy con người hướng thiện và yêu cầu họ tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn”.

Sau khi tôi nói với ông ấy nhiều hơn về chuyện tu luyện, tôi tiếp tục chia sẻ: “Hãy để cháu giúp ông thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Mặc dù cháu không quen biết ông nhưng cháu chúc ông sẽ được bình an và khỏe mạnh trong tương lai. Tên họ của ông là gì ạ?”. Ông ấy đã nói cho tôi biết và tôi đã đặt cho ông một hóa danh để giúp ông thoái Đội đồng thời dặn ông hãy nhớ hóa danh này của mình.

Tôi cảm thấy cơ thể được bao bọc bởi một trường năng lượng ấm áp và mắt tôi rưng rưng lệ. Sư phụ đã làm mọi thứ giúp cho chúng ta nhưng lại ban cho chúng ta uy đức. Chúng ta nên làm tốt ba việc hơn nữa để đáp lại lòng từ bi và bảo hộ vô lượng của Sư phụ.

Sư phụ gia trì sức mạnh cho tôi

Có một lần nọ, tôi đã gặp hai người công nhân vệ sinh trong làng và hỏi họ có muốn nhận một cuốn lịch không. Họ nói với tôi rằng họ không cần, vì vậy tôi nói: “Trong thời gian đại dịch xuất hiện, chúng ta nên biết những thông tin tốt để tự bảo vệ bản thân”.

Một trong hai người trả lời: “Chúng tôi vẫn xem tin tức hàng ngày, chúng tôi biết tất cả mọi thứ. Đại dịch đang diễn ra nhưng chúng tôi vẫn phải ra ngoài để làm việc”.

Tôi muốn rời đi vì họ không muốn đón nhận bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào từ tôi và còn có một hệ thống giám sát an ninh trên phía đầu nơi chúng tôi nói chuyện. Tuy nhiên, tôi lại nghĩ trách nhiệm của tôi đến đây là để đánh thức lương tri của chúng sinh và tất cả mọi người đều ở đây vì Pháp, vì vậy tôi không thể rời đi. Tôi đã cầu xin Sư phụ bảo vệ tôi khỏi camera.

Tôi nói với hai người công nhân: “Các anh không muốn nhận lịch cũng không sao. Tuy nhiên, có một việc tôi muốn nói với các anh, hàng ngày khi các anh ra ngoài làm việc thì hãy cẩn thận hơn nữa. Bây giờ đại dịch đã quay trở lại, các anh cũng biết đó rất nhiều người đã bị tái nhiễm. Ai đang cứu người? Ai đang nói dối? Những năm qua, các học viên Pháp Luân Công vẫn miệt mài không quản thời tiết, nguy hiểm để đi ra ngoài nói cho mọi người biết sự thật. Tôi ở đây để nói cho các anh biết sự thật về cuộc bức hại, vẻ đẹp của Pháp Luân Công và hy vọng các anh luôn bình an. Loại virus này rất nhỏ nhưng lại khiến con người bị tử vong. Thần Phật và thiên thượng rộng lớn không gì sánh được, nếu các anh có lòng tin vào Thần Phật thì có thể được bảo hộ”.

Một trong số họ gật đầu khi lắng nghe tôi nói. Tôi nói với họ về cuộc đàn áp và trò lừa bịp tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn của ĐCSTQ. Hai người đàn ông này không muốn nhận bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào từ tôi nhưng cả hai đều đã đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Trong suốt quá trình này, tôi cảm nhận được Sư phụ đang gia trì sức mạnh cho tôi. Tôi cảm thấy mình được bao bọc bởi một trường năng lượng ấm áp nên mỗi câu tôi nói ra đều rất bình tĩnh. Tôi đã nghĩ về họ và hy vọng rằng họ có thể được đắc cứu và trở thành những sinh mệnh trong vũ trụ mới.

Gặp được nhiều người hơn

Khi đang đi trên một con đường nhỏ ở vùng nông thôn, tôi trông thấy một người đàn ông đang chăn cừu. Tôi không nghĩ gì nhiều ngoài việc phải đánh thức lương tri của anh này. Tôi dừng xe, đi về phía anh ta và chào hỏi một cách lịch sự: “Tôi đã đi một quãng đường rất xa và có mặt ở đây là để đem đến cho anh một điều may mắn. Tôi xin tặng anh một cuốn lịch giảng chân tướng”.

Anh ấy cảm ơn tôi trong khi tay cầm lấy cuốn lịch. Tôi hỏi anh liệu anh đã thoái xuất khỏi Đảng chưa và anh ấy trả lời là chưa. Tôi nói tiếp: “Tôi từ thành phố đến, thời tiết rất lạnh và tôi đến đây là để đưa cho anh cuốn lịch này, đó là vì sự an toàn của anh. ĐCSTQ đã làm rất nhiều điều xấu xa và đại dịch đang ở đây để trừng phạt nó. Tôi hy vọng anh có thể được bình an. Hãy để tôi giúp anh làm thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó”. Anh ấy đã đồng ý và tôi đã đặt bút danh thoái Đảng cho anh ấy.

Trong suốt cuộc trò chuyện của chúng tôi, tôi luôn nghĩ đến Pháp của Sư phụ:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Có một lần, tôi và một học viên khác đã gặp một cặp vợ chồng đang đi xe đạp điện. Chúng tôi vẫy tay chào và mỉm cười với họ. Họ đã dừng lại và chào lại chúng tôi. Đồng tu đã giảng chân tướng cho người chồng còn tôi thì nói chuyện với người vợ.

Người chồng đã cười nhạo chúng tôi khi chúng tôi nói về Pháp Luân Công và tỏ vẻ không muốn nghe. Người vợ thì có vẻ quan tâm nên tôi nói với cô ấy rằng tôi đã tốt nghiệp đại học. Cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân vì ngạc nhiên rằng trông tôi còn quá trẻ mà tôi đã có trình độ học vấn cao và còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng, cả hai vợ chồng cũng đã chấp nhận tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp của chúng tôi và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một lần khác, tôi đã nói chuyện với một người đàn ông và giúp anh ấy thoái Đảng. Sau khi tôi nói xong, anh ấy đã hỏi: “Bạn mới hơn 20 tuổi phải không? Bạn còn trẻ như vậy và bạn đã tu luyện Pháp Luân Công rồi sao?”.

“Đúng vậy ạ” – Tôi trả lời: “Tôi cũng luôn cố gắng làm tốt trong công việc. Tôi cố gắng trở thành một người tốt dựa trên nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp sẽ trông trẻ hơn tuổi khi họ có những suy nghĩ tốt”. Nghe xong, anh ấy đã mỉm cười.

Có một lần, tôi gặp một người đàn ông lớn tuổi đi xe đạp. Tôi vẫy ông dừng lại và hỏi ông có muốn một cuốn lịch không. Ông ấy nói: “Tôi không cần bất cứ thứ gì”.

“Ông không muốn cũng được ạ, nhưng cháu có điều này muốn nói với ông. Ông đã nghe nói về việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ để bảo vệ bản thân chưa? ĐCSTQ đã làm quá nhiều điều xấu xa và tất cả chúng ta nên thoái xuất khỏi nó”.

Nước mắt người đàn ông chảy dài trên khuôn mặt. Lúc đó, tôi nghĩ đó là do gió, nhưng ông ấy nói: “Tôi không tham gia bất cứ tổ chức gì của Đảng, nhưng tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ. Cha tôi là một địa chủ, chúng tôi bị ép buộc phải tham dự ‘các cuộc đấu tố, chỉ trích’, với biểu ngữ treo trên cổ và cúi đầu để bị chỉ trích … Tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Làm sao tôi có thể ủng hộ nó được chứ? Tôi đã hơn 80 tuổi nhưng không ai quan tâm đến tôi”.

Tôi cảm thấy buồn thay cho ông ấy!

“Vâng, đây là một trong những tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra. Nỗi đau và những vết thương do nó gây ra sẽ không bao giờ lành. Hôm nay chúng ta gặp nhau như thế này quả đúng là nhân duyên, xin ông hãy ghi nhớ và niệm: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì ông sẽ được bình an. Đại dịch đang đến, ông hãy nói cho người nhà biết những lời này để họ được may mắn và bình an”. Sau đó tôi đưa cho ông một chiếc bùa hộ mệnh.

Sự khích lệ của Sư phụ

Tôi đã có rất nhiều trải nghiệm như vậy! Mỗi lần trước khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi đều phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và không cho phép cựu thế lực can nhiễu khi tôi giảng chân tướng cho mọi người.

Tôi hiểu rằng, chính là Sư phụ đang làm việc này. Tôi chỉ là đang làm theo chỉ dẫn của Sư phụ để ra ngoài giảng chân tướng. Sư phụ giúp tôi gặp được những người hữu duyên và ban cho tôi trí tuệ để giảng chân tướng cho họ.

Đôi lúc tôi gặp một người rất cứng đầu và không muốn lắng nghe tôi nói, nhưng sau đó tôi lại gặp được những người rất sẵn lòng nghe chân tướng. Sau khi tôi giảng chân tướng cho họ xong, họ mời tôi uống cà phê, nắm tay tôi hoặc nói “cảm ơn”. Chính Sư phụ là người luôn khích lệ tôi không bỏ cuộc và tiếp tục tiến về phía trước. Tôi rất xúc động và biết ơn Ngài!

Vào năm 2015, tôi đã đệ đơn kiện hình sự cựu lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại phi pháp Pháp Luân Công.

Kiên định

Cha mẹ tôi đã cố ép tôi từ bỏ đức tin của mình và doạ sẽ cắt đứt quan hệ với tôi nếu tôi không làm theo ý họ.

Lúc ấy, tôi đang ở trường học thì có một đồng tu gọi điện cho tôi và nói: “Xin đừng bỏ cuộc! Có một cuộc chiến giữa chính và tà đang diễn ra! Hãy kiên định”.

Khi tôi quay lại, tôi nhìn thấy một Pháp Luân lớn rực rỡ trên bầu trời. Nước mắt tôi thấm đẫm trên khuôn mặt, tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi!

Ghi chú của người biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/24/418834.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/2/20/191024.html

Đăng ngày 22-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share