Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-02-2021] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2011, và hiện nay tôi đã ngoài 30 tuổi. Khi còn nhỏ, sức khỏe của tôi không được tốt và tôi thường xuyên phải đến bệnh viện để truyền tĩnh mạch. Vì thế, tôi chỉ đi học mẫu giáo được vài tháng. Tôi phải ở nhà mãi cho đến khi lên lớp bốn. Tôi ít giao tiếp với những người cùng tuổi, và trở nên rất thu mình.

Mẹ và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi bố mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi đã tái hôn, nhưng cuộc hôn nhân thứ hai của mẹ tôi cũng gặp nhiều trắc trở. Mẹ tôi trở nên trầm cảm và sức khỏe giảm sút nhanh chóng. Mẹ tôi mắc một số bệnh mà sau nhiều đợt điều trị y tế vẫn không thuyên giảm. Một học viên đã khuyên mẹ tôi thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và mẹ tôi đã bắt đầu học các bài công pháp. Mọi bệnh tật của mẹ đã khỏi trong vòng một tháng, và tôi biết Pháp Luân Đại Pháp thật đặc biệt.

Lúc đó tôi đang học trung học phổ thông và sống trong ký túc xá của trường. Mặc dù tôi không bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngay lập tức, nhưng tôi hiểu Đại Pháp là con đường chân chính. Tôi thường ra ngoài cùng mẹ và giúp bà dán những tấm áp phích tự dính về Đại Pháp. Mặc dù không thực sự hiểu tầm quan trọng của những việc chúng tôi đang làm, nhưng tôi biết đó là điều đúng đắn cần làm. Lúc đó, tôi không có tâm sợ hãi nào cả.

Sau khi vào đại học, sức khỏe của tôi vẫn tệ. Trong học kỳ đầu tiên, tôi đã phải truyền tĩnh mạch hai lần và mỗi lần tôi phải nằm viện trong vài ngày. Tôi vẫn tiếp tục mắc chứng mất ngủ và tiêu chảy như thường lệ. Vào ngày cuối cùng của năm thứ nhất đại học, tôi đã có một giấc mơ: Tôi và một vài người bạn đã cố gắng làm điều gì đó nhưng tôi là người duy nhất thành công. Tôi biết rằng tôi sắp phải rời đi, vì vậy tôi đã nói lời tạm biệt với bạn bè của mình. Đột nhiên, giữa bầu trời mở ra một cái lỗ khổng lồ, và từ lỗ hổng đó xuất hiện những vị thần. Họ đã chơi âm nhạc trên thiên thượng để chào đón tôi. Tôi biết mình sắp phải rời đi nên tôi đã chọn một đám mây và tặng nó cho bạn bè của mình. Tôi ngẩng đầu lên và đi qua cái lỗ khổng lồ đó. Sau đó tôi tỉnh giấc.

Sau giấc mơ, tôi nhận ra rằng đã đến lúc tôi phải thực sự tu luyện và tôi đã quyết tâm trở thành một học viên Đại Pháp chân chính. Mùa hè năm đó, khi trở về nhà, tôi đã học Pháp và luyện công cùng mẹ. Ban đầu điều đó không hề dễ dàng — mỗi khi luyện công, tôi đều đổ rất nhiều mồ hôi. Sức khỏe của tôi được cải thiện đáng kể và đến cuối mùa hè, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất.

Tu luyện bản thân và vượt qua ma nạn

Khi trở lại trường đại học, bởi vì sống trong ký túc xá, nên tôi đã không thể học Pháp và luyện công hàng ngày. Sau khi tốt nghiệp, tôi nghĩ rằng vì bản thân bắt đầu tu luyện muộn nên tôi phải nhanh chóng bắt kịp. Tôi đã quyết định học thuộc lòng một trang của cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày sau khi học Pháp. Ban đầu, điều này rất khó khăn. Tôi đã mất nhiều thời gian để ghi nhớ từng câu và tôi thường xuyên buồn ngủ. Nhưng tôi đã kiên định và có thể hoàn thành việc học thuộc cuốn sách. Lần thứ hai nhanh hơn một chút nhưng tôi vẫn mất gần một năm. Mặc dù sự đề cao của tôi còn chậm, nhưng tôi nhận thấy bản thân đã thay đổi rất nhiều sau khi học thuộc Chuyển Pháp Luân. Nghĩ lại, tôi thấy rất vui vì mình đã có thể kiên định làm điều này.

Luyện các bài công pháp là một trở ngại lớn khác với tôi. Ban đầu việc luyện công rất đau đớn. Nhưng để tu luyện, tôi nghiến răng nhẫn nại. Lúc đầu, tôi chỉ có thể đưa cả hai chân lên ở tư thế song bàn trong 10 giây. Tôi tăng dần thời gian lên, cho đến khi tôi có thể ngồi cả tiếng đồng hồ. Đôi khi tôi đau đến mức rên rỉ thành tiếng, nhưng cuối cùng tôi đã vượt qua được.

Sau khi tốt nghiệp, một người bạn cùng lớp mời tôi làm việc ở Bắc Kinh, với mức lương gấp ba lần mức lương hiện tại của tôi. Công việc cũng sẽ có nhiều tiềm năng phát triển hơn. Nhưng tôi lo ngại rằng mình sẽ mất đi môi trường tu luyện và có thể tôi sẽ không quản được chính mình, buông lơi bản thân. Cuối cùng tôi đã tìm được một công việc gần nhà.

Một số bạn bè và người thân trong gia đình đã giới thiệu cho tôi một số đối tượng để kết hôn, nhưng tôi chưa nghĩ đến chuyện kết hôn với một người thường, do khác biệt về tín ngưỡng. Tôi cảm thấy mình cần tập trung vào tu luyện. Tôi cũng dần dần cảm thấy mình ngày càng ít có điểm chung với những người thường.

Một đồng tu đã đề nghị giúp tôi rời khỏi Trung Quốc, nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Tôi cảm thấy Trung Quốc mới là nơi tôi nên sống ở đó và tôi muốn ở lại chiến tuyến này để cứu độ chúng sinh. Tôi muốn cùng các đồng tu đến các vùng nông thôn để giảng chân tướng, và đi khắp nơi để phân phát tài liệu và áp phích. Tôi nghĩ rằng có thêm một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc cũng đồng nghĩa sẽ tiếp thêm lực lượng chính nghĩa tại nơi đây.

Loại bỏ các chấp trước trong công việc

Ở nơi làm việc của tôi xuất hiện nhiều mâu thuẫn, và một số mâu thuẫn còn trở nên rất gay gắt. Do vị trí công việc của mình, tôi thường phải đứng giữa những xung đột này. Công việc của tôi tại văn phòng bao quát nhiều phương diện và tôi chịu trách nhiệm về mọi thứ. Mọi người tìm đến tôi để giải quyết các vấn đề của họ, bao gồm các vấn đề về kỹ thuật, tài chính, nhân sự, hành chính và công nghệ thông tin (CNTT). Nhân viên cấp cơ sở thường trút những mâu thuẫn của họ vào tôi khi họ cảm thấy không hài lòng. Mặt khác, cấp quản lý thường gây áp lực, chỉ trích, thậm chí phạt tôi bằng cách trừ lương. Tôi hiếm khi nhận được sự giúp đỡ từ bất kỳ ai và tôi thường phải làm thêm giờ, trong khi những người khác được làm việc theo giờ giấc thông thường.

Bản thân tôi đã tạo dựng được nhiều hệ thống cho công ty. Chẳng hạn, tôi làm việc muộn vào ban đêm để thiết lập hệ thống nhân sự cho công ty — nhưng những nỗ lực của tôi lại chưa bao giờ được ghi nhận. Bởi vì những người khác họ làm ít việc hơn, họ mắc ít lỗi hơn, nên họ không bị chỉ trích. Chính vì tôi làm nhiều hơn, nên có nhiều chỗ có thể mắc sai sót hơn, vì vậy tôi thường phải chịu trách nhiệm. Ban đầu, tôi cảm thấy điều này thật bất công. Tôi cảm thấy vấn đề là do người khác gây ra, vậy mà tất cả đều quy là lỗi của tôi; hoặc khi quản lý không hiểu chuyện gì đã xảy ra, họ sẽ đẩy những vấn đề đó sang cho tôi. Những chấp trước của tôi về oán hận, giận dữ, ích kỷ, tật đố và muốn trả thù, tất cả đều được phơi bày.

Sư phụ giảng,

“Chính là vì hắn tạo cho chư vị mâu thuẫn như vậy, tạo ra cơ hội đề cao tâm tính, [nên] chư vị mới từ trong đó mà có thể đề cao tâm tính của mình; tâm tính chư vị chẳng phải đã đề cao lên là gì? Tam đắc. Chư vị là người luyện công, tâm tính chư vị nâng lên thì công của chư vị chẳng phải cũng nâng lên? Nhất cử tứ đắc. Chẳng phải chư vị nên cảm tạ người ta? Trong tâm chư vị phải hết mực cảm ơn người ta, thật sự là như vậy.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi học Pháp nhiều hơn và tu luyện tâm tính của mình, tôi dần buông bỏ được những chấp trước này. Khi xảy ra mâu thuẫn, tôi đã có thể xem chúng nhẹ hơn nhiều. Có một số điều mà trước đây khi bị người người khác nói, tôi sẽ thực sự tức giận, nhưng hiện giờ tôi có thể bình tĩnh và mỉm cười đối mặt với chúng. Ngay cả khi bị phạt bằng hình thức cắt giảm lương (điều mà trước đó khiến tôi vô cùng khó chịu) thì giờ đây tôi đã có thể mỉm cười cho qua.

Có một lần, chúng tôi gặp một trận mưa lớn và khu vực xung quanh văn phòng bị ngập lụt. Mực nước lên đến trên đầu gối. Trong khi tôi đang cố gắng vượt qua làn nước để đến nơi làm việc, thì liền nhìn thấy một đồng nghiệp đang đạp xe ngang qua tôi. Tôi tức điên lên bởi vì đó là chiếc xe đạp mới mà anh ta mượn của tôi. Đó là một chiếc xe đạp đắt tiền, và giá trị của nó bằng một nửa tiền lương hàng tháng của tôi. Tôi đã mua nó để ra ngoài giảng chân tướng. Nhưng anh ta lại lái nó trong khi ngoài đường mực nước ngập cao như vậy! Khi anh ta trả lại chiếc xe đạp cho tôi, chiếc xích đã bị hoen gỉ hết cả.

Tôi hướng nội khi đi qua làn nước, và tôi đã liên tục tự nhủ rằng tôi cần phải buông bỏ những chấp trước của mình. Khi đến tòa nhà công ty, cuối cùng tôi cũng có thể buông chúng xuống. Tôi ngồi trên cầu thang để vắt nước ở quần của mình. Đột nhiên, một lỗ hổng xuất hiện trên bầu trời u ám và ánh nắng vàng chiếu sáng khu vực xung quanh tôi. Tôi biết đó là sự khích lệ từ Sư phụ và tôi hiểu rằng tôi phải tu luyện bản thân bất kể gặp phải chuyện gì.

Bước ra chứng thực Pháp và giảng chân tướng

Khi mới bắt đầu tu luyện

Tôi đã giúp mẹ làm tài liệu giảng chân tướng, DVD Thần Vận, và áp phích. Sau đó chúng tôi ra ngoài để treo các tấm áp phích và bảng thông tin. Chúng tôi đã đưa tài liệu cho các đồng tu để họ đem phân phát chúng. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật tròn đầy. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì hiểu rằng chúng tôi đang làm những điều ý nghĩa nhất mang lại hữu ích cho người khác.

Tôi cũng thực hiện các cuộc gọi điện thoại tự động với các nội dung giảng chân tướng. Tôi cảm thấy rằng khi mọi người nhận được những cuộc điện thoại này, hoặc khi họ nhìn thấy những áp phích mà chúng tôi treo lên, họ sẽ có một số hiểu biết cơ bản về cuộc bức hại và những lời dối trá của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc). Ngay cả khi họ không lập tức thoái ĐCSTQ, thì việc đó cũng đặt định được nền tảng để họ được cứu trong tương lai.

Mẹ tôi và tôi cũng ra ngoài giảng chân tướng cùng các đồng tu lâu năm. Lúc đầu, chúng tôi chỉ ở phía sau họ, phát chính niệm và giúp họ ghi lại tên. Sau đó, chúng tôi quyết định tự bước ra và trực tiếp nói chuyện với mọi người. Sư phụ đã thực sự khích lệ chúng tôi, và một vài người đầu tiên chúng tôi nói chuyện đều đã đồng ý thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Điều này đã cho chúng tôi thêm rất nhiều tự tin.

Tiếp tục cứu người bất chấp cuộc bức hại

Sau khi chúng tôi bắt đầu giảng chân tướng trực diện, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ và thuận lợi. Và chúng tôi đã sinh tâm tự mãn. Một lần, một số người trong chúng tôi đang giảng chân tướng ở một công trường, và chúng tôi tiếp tục nói chuyện với một người để giúp anh thoái xuất ĐCSTQ. Chúng tôi không nhận ra rằng nhân viên bảo vệ của công trường đã báo cáo chúng tôi cho cảnh sát. Cảnh sát đã đến và đưa chúng tôi về đồn. Chúng tôi nhắc nhau sẽ không để lộ các học viên khác.

Khi các nhân viên cảnh sát lấy mẫu máu của chúng tôi, tôi đã phản kháng. Khi họ yêu cầu chúng tôi viết các biên bản nhận tội, tôi đã viết “Đại Pháp vô tội. Đệ tử Đại Pháp không phải là tội phạm.” Hôm đó trời mưa rất to và tôi cảm thấy rằng các vị thần đang khóc vì chúng tôi. Mẹ tôi và tôi bị đưa vào một trung tâm giam giữ cùng với những tội phạm buôn ma túy và xã hội đen. Chúng tôi bị tra tấn và bị bắt phải lao động. Khi nhìn thấy người mẹ gầy guộc của mình phải làm công việc lao động ở hành lang, tôi cảm thấy rất buồn. Tôi quyết tâm không bỏ cuộc và đã tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho mọi người ở đó.

Lúc đầu, những tội phạm ở đó đã bắt nạt tôi và cố làm tôi sợ hãi. Họ từ chối lắng nghe khi tôi nói chuyện với họ về cuộc bức hại. Tôi nhìn thấy một bức tranh trên tường về Tăng Tử, một nhân vật lịch sử nổi tiếng của Trung Quốc. Tôi kể cho họ nghe câu chuyện rằng khi ba người khác nhau lần lượt nói với mẹ của Tăng Tử rằng con trai bà đã giết ai đó, thì bà mới chịu tin điều đó [trên thực tế Tăng Tử không hề giết người]. Tôi nói với họ rằng đó là cách ĐCSTQ lừa dối mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng những lời dối trá của họ sẽ bị phơi bày vào một ngày nào đó. Sau đó, họ dần bắt đầu nói chuyện với tôi và lắng nghe những gì tôi nói.

Tôi cũng hướng nội và suy ngẫm về những chấp trước của mình. Tôi tìm thấy nhiều chấp trước mà tôi biết rằng nếu không có chúng, các nhân tố tà ác sẽ không thể lợi dụng tôi. Tôi đã có một giấc mơ vào đêm trước khi tôi được thả: chúng tôi đang ở trên một con thuyền giữa đại dương và gặp phải một cơn bão lớn. Sau nhiều cố gắng, chúng tôi mới đến được bờ. Một người ngồi trên bờ nói với tôi: “Sắp kết thúc rồi. Lý do mà nó vẫn chưa kết thúc là vì có quá nhiều người còn chưa được biết sự thật.“ Sau đó tôi nghe thấy bài thơ của Sư phụ,

“Thuyền Pháp lái đi trước nguy nan
Bao nhiêu sóng gió nổi ngăn can
Vỡ tan bao mảnh mang trời đất
Hết mộng vạn thu cập bến bờ”
(“Khổ độ”, Hồng Ngâm)

Khi tỉnh giấc tôi đã bật khóc.

Khi trở về nhà, công ty của tôi thông báo rằng tôi đã bị sa thải. Cha tôi không phải là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Người thân nói với tôi rằng ông đã vô cùng hoảng sợ khi biết tôi bị giam giữ và đã khóc rất nhiều. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, tôi quyết định rằng mình vẫn phải ra ngoài giảng chân tướng. Máy in của chúng tôi đã bị lấy đi, vì vậy chúng tôi đã viết tay các áp phích và đi treo chúng. Dần dần, chúng tôi đã lấy lại được chính niệm của mình.

Sau này, tôi rời quê nhà và có một số công việc khác, nhưng không có công việc nào là lý tưởng đối với tôi. Cái thì không phù hợp với tôi. Cái thì làm mất tất cả thời gian của tôi. Cuối cùng tôi đã tìm được một công việc cho phép tôi có nhiều thời gian hơn, nhưng tôi đã bị sa thải vì giảng chân tướng cho một khách hàng. Tôi đã sớm tìm được một công việc ưng ý sau đó và đến nay vẫn làm việc tại đó.

Khi công việc của tôi trở nên ổn định, mẹ tôi và tôi bắt đầu làm các bản in của cuốn sách Mục đích Cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản. Nhìn chồng sách mà tôi quá đỗi hạnh phúc! Tôi cảm thấy như mình đã trở lại trạng thái tu luyện ban đầu. Chúng tôi đã ra ngoài để phân phát những cuốn sách này cùng với những tài liệu khác.

Bước ra ngoài giảng chân tướng

Bởi vì thành phố nơi chúng tôi đang sống khá lớn, chúng tôi nhận thấy rằng sẽ rất chậm nếu đi bộ để giảng chân tướng, vì vậy chúng tôi đã mua những chiếc xe đạp điện. Chúng tôi đã đúc kết được nhiều kinh nghiệm và trở nên thành thục hơn. Suốt nhiều năm giảng chân tướng trực diện, tôi đã có nhiều trải nghiệm đáng kinh ngạc. Tôi cảm thấy rằng Sư phụ luôn bên cạnh chúng tôi, trông chừng, và bảo hộ chúng tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Hai năm qua, chúng tôi bắt đầu đến các thành phố khác và các vùng nông thôn xung quanh để giảng chân tướng. Chúng tôi thường không mang theo nhiều tài liệu, mà chủ yếu dựa vào việc nói chuyện với mọi người. Chúng tôi luôn quan sát camera an ninh và những người xung quanh, vì hiện nay có rất nhiều cảnh sát mặc thường phục và các nhân viên an ninh khác. Bất cứ khi nào có thể, chúng tôi đều chọn đi những con đường nhỏ và tránh những con đường lớn.

Được một đồng tu giới thiệu, chúng tôi đã mua một chiếc xe điện ba bánh để có thể đi xa hơn rất nhiều, nhờ vậy chúng tôi có thể bao phủ nhiều khu vực hơn nữa. Tôi vẫn thích giảng chân tướng trong thành phố hơn, bởi vì tôi cảm thấy thành phố là nơi tập trung các nhân tố tà ác. Tôi cảm thấy giảng chân tướng ở đây là đang trực tiếp thanh trừ những nhân tố tà ác này.

Những cải biến và nhận thức của tôi thông qua tu luyện

Suốt chín năm tu luyện, tôi đã trải qua rất nhiều điều và cũng đã thay đổi rất nhiều. Tôi từng yếu ớt, mắc nhiều bệnh tật và có đủ loại tư tưởng của người thường. Nhưng giờ đây tôi cuối cùng cũng đang đi trên con đường tu luyện. Nhiều chấp trước của tôi đã bị loại bỏ hoặc trở nên yếu đi nhiều. Dần dần, tôi cũng có thể buông bỏ những chấp trước cứng đầu nhất của mình.

Tôi từng nghiện lướt web, chơi trò chơi điện tử, xem TV, đọc truyện tranh, tiểu thuyết, xem tin tức, v.v. Tôi đang cố gắng loại bỏ những chấp trước này và tôi đã trải qua một số chu kỳ thống khổ. Mỗi lần như vậy, tôi có thể rời khỏi những điều này trong một đoạn thời gian, nhưng sau đó lại quay trở về thói quen cũ của mình. Tôi luôn cảm thấy vô cùng hối hận và đau đớn. Tôi chỉ không hiểu tại sao lại rất khó loại bỏ những chấp trước này đến vậy! Không có đường tắt trong tu luyện. Những chấp trước cứng đầu này được hình thành trong nhiều năm kể từ khi tôi còn nhỏ, vì vậy cần rất nhiều nỗ lực để loại bỏ chúng.

Xã hội này lôi kéo những người trẻ tuổi bằng rất nhiều thứ — điều này khiến cho việc tu luyện trở thành một quá trình lâu dài và phức tạp. Thông qua việc học Pháp liên tục và tu luyện tâm tính của mình, tôi bây giờ hiếm khi xem TV. Năm ngoái, tôi bắt đầu đọc ít tiểu thuyết hơn và năm nay tôi không còn đọc cuốn tiểu thuyết nào nữa. Thay vì tìm kiếm sự giải trí, tôi biết mình phải sử dụng quỹ thời gian có hạn để tu luyện bản thân và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.

Khi mới bắt đầu đi làm, tôi không thể chịu đựng được mỗi khi cảm thấy bị ngược đãi hoặc bị đối xử bất công. Tôi ghét những người đã làm tổn thương mình. Tôi có tâm oán hận, tật đố, ích kỷ, tự bảo vệ bản thân, và nhiều chấp trước khác vào danh, lợi và tình. Tôi cảm thấy rằng những người khác đang bắt nạt mình. Bây giờ ngẫm lại, những gì đã trải qua ấy đều là để cho tôi tu luyện.

Sư phụ giảng,

“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”

(Thuỳ thị thuỳ phi – Hồng Ngâm III)

Tạm dịch:

“Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”
(Ai thị ai phi (ai đúng ai sai), Hồng Ngâm III)

Bất cứ khi nào gặp mâu thuẫn, đó chẳng phải là cơ hội tốt để tôi đề cao sao? Tôi thực sự hối tiếc rằng tôi đã không thể tận dụng mọi cơ hội để tu luyện bản thân và hướng nội.

Trong chín năm tu luyện, tôi đã trải qua rất nhiều khổ nạn. Nhưng bất kể chuyện gì xảy ra, tôi vẫn luôn khắc ghi thệ nguyện của mình. Dù giông bão có tồi tệ đến đâu, tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước và làm các việc của một học viên Đại Pháp. Tôi tự nhủ, không quan trọng là trước đây tôi đã làm được bao nhiêu, tôi đã loại bỏ được bao nhiêu chấp trước, tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội hay đã lãng phí bao nhiêu thời gian. Tôi không thể mãi tập trung vào quá khứ.

Ánh sáng đang ở ngay trước mắt chúng ta. Để không cô phụ từ bi cứu độ của Sư phụ, không cô phụ hy vọng của chúng sinh trong thiên quốc của tôi, không cô phụ những chúng sinh đang háo hức chờ đợi được đắc cứu, và không cô phụ bản thân cùng tất cả nỗ lực của tôi từ đời này sang đời khác, tôi phải tinh tấn như thuở ban đầu. Tôi sẽ trân quý khoảng thời gian còn lại của chúng ta, trân quý mọi cơ hội tu luyện, hoàn thành sứ mệnh của mình, đồng hóa với Đại Pháp và chờ đợi ngày tôi được trở về nhà với Sư phụ!

Vì tầng thứ của tôi có hạn, nếu có điều gì không phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/2/21/416020.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/8/191304.html

Đăng ngày 05-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share