Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-05-2021] Bố tôi năm nay đã 88 tuổi nhưng trông ông trẻ hơn rất nhiều. Ông có nước da khỏe mạnh, lưng thẳng, và tư duy nhạy bén. Vì tính chính trực và tốt bụng, bố tôi được cả đại gia đình chúng tôi tin tưởng và kính trọng.
Trong suốt 20 năm Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại Pháp Luân Đại Pháp, vì những hành động chính trực của ông, nhiều người thân, bạn bè và người dân đã hiểu chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và lựa chọn tương lai tốt đẹp. Tôi muốn chia sẻ vài câu chuyện về bố tôi.
Mẹ tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Tôi may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 10 năm 1995. Một số căn bệnh mãn tính của tôi đã biến mất chỉ trong vòng chưa đầy một tuần. Tôi nghĩ Đại Pháp quá tuyệt vời nên phải nói cho nhiều người hơn nữa biết đến. Đầu tiên, tôi nói với bố mẹ, các em và những người thân khác. Tôi cũng nói với bạn bè, đồng nghiệp và những người quen của tôi.
Mẹ tôi đau ốm triền miên và bị đau đầu dữ dội. Bà đã luôn phải đội mũ. Việc thiếu máu trầm trọng và các bệnh về tiêu hóa khiến bà rất yếu, không thể đi được xa. Vì các cơn đau nên bà luôn khó chịu.
Lúc đó, sức khỏe của bố tôi cũng không được tốt. Ông làm công việc hành chính trong chính quyền ĐCSTQ trong nhiều thập kỷ. Môi trường làm việc căng thẳng, mọi người cạnh tranh nhau và không ngừng gây chuyện. Do vậy khi về nhà, ông thường tức giận. Ông bị bệnh tim, cao huyết áp, mỡ máu và bệnh tiêu hóa.
Tôi rất mong bố mẹ tôi sẽ tu luyện Đại Pháp và sống hạnh phúc trong những năm cuối đời. Khi tôi về nhà và nói với bố mẹ về Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi vui vẻ nói rằng bà sẽ thử. Bố tôi không nói gì cả. Sau đó, khi tôi đề nghị ông tu luyện, ông nói: “Con tập trước đi, bố sẽ thử sau.” Đầu năm 1996, mẹ tôi, trên 60 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Mẹ tôi chỉ đi học có một năm. Khi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân, bà rất vui nhưng cũng lo vì chỉ đọc được vài từ. Khi bố tôi nhìn thấy mẹ tôi lo lắng, ông đã an ủi bà và nói: “Bà đừng lo. Tôi sẽ dạy bà đọc nó. Chỉ cần bà quyết tâm học, bà sẽ làm được.” Kể từ hôm đó, bố tôi có một nhiệm vụ thiêng liêng – dạy mẹ tôi nhận dạng các ký tự và học Đại Pháp.
Mẹ tôi viết ra những từ mà bà không biết. Sau đó bố tôi sẽ dạy bà. Đôi khi chữ viết của bà bị sai, bố tôi viết lại cho đúng để bà xem. Khi gặp một từ mà ông không biết, bố tôi sẽ tra từ điển. Ông cẩn thận dạy bà, và mẹ tôi cũng nghiêm túc học hỏi. Đôi khi bố tôi phải nói với mẹ vài lần thì bà mới nhớ. Bố tôi đã kiên nhẫn giúp đỡ bà.
Với lòng từ bi và sự gia trì của Sư phụ, việc đọc của mẹ tôi được cải thiện nhanh chóng. Bà có thể đọc Chuyển Pháp Luân. Sau đó, mẹ tôi đã đọc trôi chảy hơn 40 cuốn sách Đại Pháp, trong đó có một số sách được viết bằng chữ phồn thể.
Trong những năm đó, mẹ tôi đã dùng một chồng vở để ghi nhớ các từ mới. Bố tôi thường đọc sách Đại Pháp cho bà nghe. Thỉnh thoảng, mẹ tôi hào hứng nói với chúng tôi: “Mẹ có thể học Pháp và tu luyện Đại Pháp rồi. Bố của các con đang giúp mẹ tu luyện.”
Sáng sớm mùa đông trời tối, nên bố tôi đi cùng mẹ tôi đến điểm luyện công tập thể trong công viên. Khi mẹ tôi đi học Pháp, bố tôi đã đưa bà qua đường cao tốc.
Người mẹ ốm yếu của tôi đã trở nên khỏe mạnh. Bà không cần đội mũ và đeo kính để đọc sách nữa. Thị lực của bà giống như người trẻ tuổi. Tính tình của bà tốt hơn. Mẹ tôi không bao giờ phải uống hay tiêm thêm thuốc nữa.
Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là một số bệnh của bố tôi cũng biến mất ngay cả khi ông chưa bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp — ông chỉ hỗ trợ mẹ tôi. Tất cả là nhờ lòng từ bi của Sư phụ. Bố tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng ông vẫn chưa muốn tu luyện.
Đứng lên chống lại thủ phạm
Năm 1999, ĐCSTQ đã khởi xướng cuộc bức hại. Cảnh sát địa phương đã đến nhà bắt cóc tôi và lấy đi một số tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và các vật dụng khác. Tôi được đưa xuống tầng hầm của đồn cảnh sát. Một cảnh sát ác khét tiếng đã cố ép tôi nói ra tên các học viên khác, nhưng tôi không hợp tác. Anh ta đã tát tôi rất mạnh khiến toàn khuôn mặt tôi đau rát, và tôi không thể ngủ được vào ban đêm.
Ngay trước khi bình minh, tôi đột nhiên nhìn thấy bố tôi ở dưới tầng hầm. Đứng cách xa tôi hơn ba mét, ông lớn tiếng hỏi tôi: “Mặt con bị sao vậy?”. Tôi trả lời: “Con bị cảnh sát đánh.” Khi bố tôi nghe thấy điều này, nét mặt của ông trở nên nghiêm nghị và ông rời đi không nói một lời.
Sau đó, một đồng nghiệp của viên cảnh sát khét tiếng đã đưa tôi ra khỏi tầng hầm và nói: “Thay mặt anh ấy, tôi xin lỗi chị. Anh ấy đã sai khi đánh chị. Anh ấy cũng nhận ra điều đó. Cấp trên của chúng tôi đã mắng anh ấy và yêu cầu anh ấy viết một bản kiểm điểm. Tôi mong chị có thể tha thứ cho anh ấy và cho anh ấy một cơ hội để thay đổi. Anh ấy đã hứa sẽ không đánh chị nữa.”
Tôi nói: “Không chỉ với tôi. Anh ấy không nên đánh các học viên Pháp Luân Đại Pháp khác. Chúng tôi thực hành Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt. Chúng tôi không vi phạm pháp luật. Việc bắt chúng tôi là điều sai lầm. Bằng cách cố ý vi phạm pháp luật, anh ấy còn sai gấp đôi. Tôi hy vọng anh có thể nói với anh ấy không nên tham gia vào việc bức hại người tốt. Anh ấy nên nghĩ về tương lai của mình.” Viên cảnh sát đó nói: “Tôi sẽ nói với anh ấy.”
Sau đó, mẹ tôi kể lại rằng vào đêm tôi bị cảnh sát đánh, bố tôi, người hiếm khi bị mất ngủ, đã không thể ngủ được. Ông nói với mẹ tôi: “Không hiểu tại sao tôi không thể bình tĩnh được. Tôi cảm thấy như có điều gì đó đã xảy ra với con gái của chúng ta.” Trước khi bình minh, bố tôi dậy và đi thẳng đến tầng hầm của đồn cảnh sát nơi tôi bị giam giữ bất hợp pháp. Vừa bước vào, ông đã nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của tôi. Khi biết tôi bị cảnh sát đánh, bố tôi tức giận đến mức gần như ngã quỵ xuống.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, bố tôi đến thẳng sở cảnh sát thành phố. Ông đợi ở phòng chờ cho đến giờ làm việc. Bố tôi đã đến thẳng phòng giám đốc. Đầu tiên ông thuật lại câu chuyện và yêu cầu với thái độ rất cứng rắn rằng người cảnh sát đánh tôi phải bị kỷ luật và anh ta không được phép tiếp diễn hành vi phạm pháp và độc ác của anh ta. Giám đốc đồng ý.
Sau khi rời khỏi sở cảnh sát, bố tôi không về nhà mà đến viện kiểm sát thành phố và hỏi ý kiến những người liên quan. Họ nói với bố tôi rằng nếu người bị đánh có thương tích rõ ràng, kẻ gây án sẽ bị kết án dưới ba năm tù.
Sau đó, bố tôi quay lại sở cảnh sát và nói chuyện riêng với một số trưởng phòng và chính ủy rằng ông quyết tâm xử lý thủ phạm. Trước sự kiên định của bố tôi, giám đốc sở cảnh sát không chỉ xin lỗi bố tôi mà còn ra lệnh cho người cảnh sát đã đánh tôi phải viết bản tự kiểm điểm.
Sau sự việc đó, hung thủ đã cư xử tốt hơn rất nhiều. Sau đó, tôi bị bắt giữ phi pháp vài lần, và lần nào anh ta cũng tham gia. Nhưng thái độ của anh ta đã khác, và không còn kiêu ngạo nữa. Có lần tôi bị giam bất hợp pháp trong trung tâm tẩy não ở một thành phố khác gần 20 ngày. Anh ta đã đến đó vài lần và lịch sự khi nhìn thấy tôi. Sau đó, người đứng đầu lớp tẩy não hỏi tôi: “Tại sao thành phố của chị lại quan tâm đến chị thế? Viên cảnh sát đó đã nói với chúng tôi rằng không được làm chị bị thương.”
Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi. Hành động chính trực của bố tôi cũng góp phần ngăn chặn tội ác. Sau đó, khi cuộc bức hại trở nên tồi tệ hơn, tôi nghĩ: “Khi đối mặt với sự bất công, nếu người nhà của các học viên có thể chính trực được như bố tôi và đứng lên kiên quyết chống lại việc bức hại, thì tình hình đã tốt hơn rồi. ĐCSTQ sẽ không dám bức hại chúng tôi một cách trắng trợn như vậy.” Người nhà của các học viên cũng là một lực lượng rất lớn trong việc bảo vệ các học viên khỏi cuộc bức hại.
Bố tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Bố tôi từng làm việc nhiều năm trong môi trường của văn hóa đảng nên đã thấm nhuần chủ nghĩa vô thần trong một thời gian dài. Vì vậy, ông đã có suy nghĩ lệch lạc rằng “nhìn thấy mới tin”. Ông chỉ tin những gì ông nhìn thấy, và không tin những gì ông không thể nhìn thấy.
Ông nói với mẹ tôi và tôi: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự là một môn tu luyện chân chính và tốt, có tác dụng rất lớn trong việc cải thiện sức khỏe và nâng cao đạo đức của con người. Mọi người có thể luyện các bài công pháp để khỏe mạnh và trở thành một người tốt. Nhưng không nên nghĩ đến chuyện thần tiên. Chưa ai từng nhìn thấy Thần hay Phật cả.”
Tôi lo lắng về quan niệm cứng đầu của bố tôi, nhưng không thể thay đổi nó. Sau đó, bố tôi chứng kiến hai điều thần kỳ khiến ông thay đổi suy nghĩ.
Mười năm trước chị dâu tôi đột nhiên ốm nặng. Sau khi phẫu thuật, bác sỹ nói với chúng tôi rằng chị ấy chỉ có thể sống thêm sáu tháng nữa. Khi gia đình chúng tôi biết tin, mọi người cảm giác như trời sập. Cháu gái tôi còn chưa trưởng thành. Bố mẹ tôi rất buồn và thường xuyên khóc. Tôi cũng buồn. Tôi biết rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được chị dâu của tôi.
Tôi an ủi các thành viên trong gia đình và thuyết phục họ rằng Sư phụ sẽ cứu được chị ấy. Tôi đến bệnh viện và nói với chị dâu của mình: “Chị hãy chân thành niệm hai câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’. Nếu chị thành tâm thì sẽ có hiệu quả. Sư phụ từ bi nhất định sẽ cứu chị.” Chị bắt đầu lặng lẽ nhẩm hai câu chân ngôn ấy. Sự hồi phục kỳ diệu của chị khiến các bác sỹ và y tá vô cùng kinh ngạc. Chị tiến triển mỗi ngày, và được xuất viện sau chưa đầy mười ngày.
Tôi đưa cho chị cuốn Chuyển Pháp Luân và hướng dẫn chị năm bài công pháp. Chị nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. Mười năm đã trôi qua và chị vẫn khỏe mạnh. Gần đây chị đã nghỉ hưu và chăm sóc cháu gái.
Tôi khuyên bố tôi tu luyện Đại Pháp. Ông nói: “Bố sẽ tu luyện nếu chị dâu của con hồi phục.” Có một sự cố khác xảy ra trước khi ông quyết định bước vào tu luyện.
Con gái của hàng xóm mẹ tôi, ngoài 40 tuổi, vốn luôn khỏe mạnh, bỗng nhiên đổ bệnh. Kết quả chẩn đoán cho thấy cô bị ung thư vú giai đoạn cuối và cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Nhưng bác sỹ nói với gia đình rằng không có gì đảm bảo việc phẫu thuật sẽ trị khỏi ung thư. Hàng xóm của mẹ tôi đã vay rất nhiều tiền để mua một căn nhà cho con trai bà cưới vợ ở Bắc Kinh, nên bà không có tiền chữa bệnh cho con gái.
Sau khi con gái bà được biết tình trạng nghiêm trọng của mình, cô không muốn điều trị. Cô muốn gặp lại người thân và bạn bè khi cô vẫn còn sống và có thể đi lại. Ngay sau khi xuất viện, cô nhờ tôi đưa cô đến nhà bố mẹ tôi. Vì tôi có việc bận và phải đi vào chiều hôm đó, tôi đã tìm một bộ DVD biểu diễn Thần Vận và cho cô cùng bố mẹ tôi xem.
Tối hôm đó khi tôi đến đón cô, tôi thấy cô rất khác. Trông cô vui vẻ và thoải mái. Cô cười và nói: “Đĩa DVD này hay quá. Tôi chỉ xem có một lúc, mà sau đó đột nhiên cảm thấy đói. Tôi đã ăn rất nhiều vào buổi trưa. Tôi đã không ăn được nhiều như vậy trong nhiều ngày rồi.”
Tôi vui vẻ nói: “Chị thực sự có duyên với Đại Pháp. Ngay sau khi xem DVD, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho chị!” Sau khi nghe xong, cô phấn khởi nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Sư phụ hảo! Tôi sẽ không phẫu thuật. Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”
Cô hỏi tôi về sách Đại Pháp. Khi tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng để luyện công, tôi thấy đèn trong phòng cô đã bật sáng. Tôi tưởng cô quên tắt nó đi. Tôi đi tới và thấy cô đang ngồi thẳng trên ghế sô pha, cầm cuốn Chuyển Pháp Luân bằng cả hai tay và đọc một cách cẩn thận. Tôi đã quan sát cô một lúc, nhưng cô không để ý đến tôi.
Vào buổi sáng thứ tư sau khi trở về nhà, cô gọi điện cho tôi và nói rằng cô đã có một giấc mơ rất rõ ràng vào đêm hôm trước: một bác sỹ mặc áo khoác trắng đến cùng mấy bác sỹ khác đã loại bỏ các khối u lớn nhỏ khác nhau ra khỏi ngực của cô. Vị bác sỹ nói: “Bây giờ tất cả các khối u đều không còn.”
Khi tỉnh dậy, ngực của cô không còn đau và các khối u cũng biến mất. Tôi nói: “Sư phụ đã trị khỏi bệnh cho chị, và chị không còn bệnh nữa. Hãy học Pháp tốt và luyện công chăm chỉ. Đừng phụ lòng từ bi và sự cứu độ của Sư phụ.“ Cô ấy nói một cách hào hứng: “Tôi phải học Pháp và luyện công tốt.”
Chồng cô cảm thấy điều này thật khó tin. Anh không thấy thoải mái mà còn bắt cô đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe lần nữa. Sau khi có kết quả xét nghiệm, một bác sỹ nói với cô: “Cô không bị bệnh.” Nhiều người rất kinh ngạc trước những gì đã xảy ra với cô, và một số người thân của cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Suy nghĩ của bố tôi cũng hoàn toàn thay đổi. Ông nói: “Thật sự có thần linh trên đời! Chỉ là mắt người không thể nhìn thấy họ.” Kể từ đó, bố tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể diễn tả lòng cảm ân của mình đối với Sư phụ bằng lời. Tôi chỉ có thể nói từ tận đáy lòng mình: “Con xin cảm tạ Sư phụ!”
Giảng chân tướng bằng trải nghiệm bản thân
Sau khi bố tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, trạng thái thân thể và tinh thần của ông ngày càng tốt hơn cùng với việc học Pháp và luyện công. Bố tôi cũng biết rằng tu luyện Đại Pháp không chỉ để đề cao bản thân mà còn cần giảng chân tướng để cứu người. Đây là yêu cầu của Sư phụ. Sau khi bố tôi đọc cuốn Cửu Bình (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản Trung Quốc), ông trở nên tỉnh táo hơn, và ông thực sự hiểu được ý nghĩa tại sao mọi người cần thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Vì vậy, khi tôi bảo ông thoái Đảng, ông đồng ý ngay.
Trong nhiều năm qua, bố tôi không ngừng giảng chân tướng cho người khác bằng cách kể cho họ về những trải nghiệm của bản thân ông. Mọi người đều hiểu. Ông nói với tôi: “Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Bố không thể chỉ làm việc này một cách hời hợt — bố thực sự muốn cứu mọi người. Bố muốn cho mọi người biết tại sao việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ lại quan trọng như vậy. Bố phải vạch trần bản chất tà ác của ĐCSTQ và cho mọi người biết hậu quả của việc không thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Mọi người phải thực sự hiểu điều đó để được cứu. Chúng ta không thể làm một cách vội vàng hay hời hợt được.”
Tôi đã xem bố tôi giảng chân tướng vài lần. Ông rất nghiêm túc. Bất kể là nói chuyện với người thân, đồng nghiệp cũ hay hàng xóm, ông đều giải thích rất chi tiết: Pháp Luân Đại Pháp là gì, sự phổ biến rộng khắp trên toàn thế giới, lợi ích của Đại Pháp đối với xã hội và các học viên, vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn do ĐCSTQ dàn dựng, những trải nghiệm thần kỳ khi tu luyện Pháp Luân Công mà ông đã chứng kiến, lịch sử tranh đấu của ĐCSTQ, những thảm họa do các cuộc vận động của ĐCSTQ gây ra và ý nghĩa của việc thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Mọi người đều hiểu sau khi nghe lời giải thích của ông.
Một hôm, khi tôi đến nhà bố mẹ tôi, hai đồng nghiệp cũ của bố tôi cũng ở đó. Bố tôi đang vui vẻ giảng chân tướng cho họ và ông đang nói về các cuộc vận động chống lại người dân trước đây của ĐCSTQ. Họ lắng nghe một cách cẩn thận và liên tục gật đầu.
Một trong hai đồng nghiệp của bố tôi vui vẻ nói: “Những gì bác nói với chúng tôi đều là sự thật. Tất cả chúng ta đều đã trải qua [sự tham nhũng của Đảng].” Trước khi họ rời đi, bố tôi đã đưa cho họ sách Cửu Bình.
Một người họ hàng không biết bản chất của ĐCSTQ và cảm thấy rằng mọi người phụ thuộc vào nó. Bố tôi đã giải thích những gì ông từng trải nghiệm, ĐCSTQ bắt đầu như thế nào, bao nhiêu người dân vô tội bị giết trong các cuộc vận động, bao nhiêu người làm việc chăm chỉ bị cướp của cải, và cách ĐCSTQ đã thay đổi sử sách để đánh lừa mọi người. Cuối cùng, người họ hàng này đã hiểu rõ ĐCSTQ là gì. Ông rất kính trọng cha tôi, và chân thành đề nghị ông sẽ quay lại và nói chuyện thêm khi có thời gian.
Trong các bữa tiệc gia đình và lễ kỷ niệm sinh nhật, bố tôi đều giảng chân tướng. Giờ đây, tất cả bạn bè và người thân của gia đình tôi đều hiểu chân tướng. Tất cả họ đều thấy Pháp Luân Đại Pháp phi thường như thế nào từ những lời giải thích không mệt mỏi của bố tôi, và từ trạng thái thể chất và tinh thần của ông sau khi tu luyện Đại Pháp.
Bất cứ khi nào bố tôi gặp ai đó phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp, ngay lập tức ông nói: “Bạn có thực sự hiểu Pháp Luân Đại Pháp không? Bạn đừng nói những điều vô lý nữa. Bạn đang làm điều xấu và tự làm hại bản thân đấy.” Đối phương trở nên yên lặng khi ông nói như thế.
Quan tâm đến người khác
Bố mẹ tôi đều đã ngoài 80 tuổi. Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bố tôi luôn chú ý đến người khác trước và không bao giờ coi mình như một người già. Bố mẹ tôi tự đi chợ, nấu ăn và làm việc nhà. Khi tôi và anh chị em nấu ăn, chúng tôi thường mang đồ ăn cho họ. Đôi khi chúng tôi đến và đề nghị làm việc nhà, bố tôi thường lịch sự từ chối. Ông nói: “Bố mẹ vẫn khỏe mạnh. Làm một ít việc nhà tốt cho bố mẹ. Các con đều có việc riêng phải làm.”
Bố tôi rất tiết kiệm. Đôi khi chúng tôi mua cho ông quần áo mới, ông giữ một thời gian dài mới mặc để chúng dùng được lâu hơn. Nếu trong nhà có món ăn ngon nào, ông đều chia sẻ cho chị em chúng tôi. Ông không bao giờ ăn chúng một mình. Bố tôi tự đặt yêu cầu khắt khe cho bản thân, nhưng sẵn sàng giúp đỡ người khác. Đối với những người thân, bạn bè có điều kiện không tốt, ông thường cho họ một ít tiền. Năm ngoái, con trai của một người hàng xóm bị ốm và phải nhập viện. Khi mẹ tôi biết chuyện, bà đã kể với bố tôi. Ông liền đưa cho người hàng xóm vài nghìn Nhân dân tệ. Gia đình họ xúc động rơi nước mắt.
Cách đây vài năm, bố tôi đi xe đạp ra ngoài để làm một số việc. Ông nhìn thấy một chiếc điện thoại thông minh trên đường, nhưng ông không biết sử dụng điện thoại thông minh. Ông đã đợi chủ nhân của chiếc điện thoại ở ven đường trong hơn nửa tiếng đồng hồ. Nhưng không có ai xuất hiện. Bố tôi đành về nhà. Vào buổi trưa, em gái tôi đến nhà bố mẹ tôi. Bố tôi đưa cho cô ấy chiếc điện thoại và bảo cô ấy tìm chủ của nó càng sớm càng tốt để trả lại. Em gái tôi đã nhanh chóng liên hệ với chủ nhân qua thông tin trên điện thoại.
Vào buổi chiều, người chủ điện thoại mang một ít trái cây đến công ty của em tôi và xúc động nói: “Cảm ơn! Tôi đã thực sự gặp một người tốt. Tôi không nghĩ có thể tìm lại được điện thoại sau khi đánh mất nó. Ngày nay hiếm người nhặt được đồ mà lại chủ động trả lại.”
Em gái tôi từ chối nhận trái cây, nhưng người chủ điện thoại để túi trái cây xuống, cầm điện thoại và rời đi. Em gái tôi mang trái cây đến nhà bố mẹ tôi. Bố tôi than thở rằng em gái tôi đã không thể từ chối nhận trái cây, vì việc trả lại điện thoại đơn giản là điều nên làm mà không cần nhận lại bất cứ thứ gì.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/5/29/426078.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/5/31/193441.html
Đăng ngày 08-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.