Bài viết của Minh Tuệ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-03-2021] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn 20 năm. Có một khảo nghiệm lớn mà tôi không thể vượt qua và tôi đã gặp rất nhiều khó khăn với nó. Đó là tôi không thể chủ động thức dậy vào buổi sáng để tham gia luyện công tập thể cùng các học viên Đại Pháp vào thời gian đã định toàn cầu mà nhiều học viên cùng tham gia tại nhà của họ.
Liên tục bị gián đoạn
Lần đầu tiên tôi nghe về việc luyện công toàn cầu là vào năm 2006 và tôi đã rất hào hứng. Tôi nghĩ rằng đây là điều mà Sư phụ yêu cầu chúng ta làm và vì thế chúng ta phải làm cho tốt. Tôi liên tục nói với một học viên khác: “Đây là điều Sư phụ yêu cầu, vì thế chúng ta phải làm cho tốt.”
Chúng tôi thỏa thuận sẽ gửi tin nhắn cho nhau vào lúc 3:40 mỗi sáng. Ai thức dậy trước sẽ gửi tin nhắn nhắc nhở những người khác dậy đúng giờ.
Trong vài ngày đầu tiên, tôi khá ổn. Mặc dù miễn cưỡng ra khỏi giường, nhưng tôi vẫn nghiến răng cố gắng khi nghĩ rằng đây là việc Sư phụ yêu cầu. Nhưng việc đó thật khổ sở. Mỗi sáng khi chuông đồng hồ kêu, sau khi ngồi xuống tôi cảm giác như thể mình sẽ ngất xỉu. Tâm tôi không thoải mái suốt khoảng thời gian ngồi đả tọa.
Vào thời điểm đó, việc tu luyện của tôi lúc lên lúc xuống trong vài năm. Tôi chỉ mới bắt đầu làm ba việc, tuy nhiên, ngộ tính của tôi không tốt. Tôi không biết rằng việc tâm tôi không thoải mái là kết quả của việc phải vật lộn với nghiệp lực, vì thế tôi đã cố gắng để loại bỏ can nhiễu này bằng cách phát chính niệm.
Tôi kiên trì luyện công buổi sáng trong cơn đau tột cùng trong hơn 20 ngày, nhưng cơn đau không thuyên giảm. Tôi thất vọng về bản thân mình và ý chí của tôi cũng yếu dần. Cuối cùng tôi từ bỏ việc tham gia luyện công tập thể.
Sau đó, chồng tôi, cũng là một học viên Đại Pháp đã giúp đỡ tôi và đánh thức tôi dậy vào buổi sáng. Khi ông ấy gọi, tôi có thể thức dậy, như thể giọng nói của ông ấy có năng lượng nào đó. Mặc dù đó là một trải nghiệm rất đau đớn, nhưng ít nhất tôi đã có người luyện công cùng ở nhà.
Tôi tham gia luyện công buổi sáng trong một khoảng thời gian. Tôi vẫn rất đau và sau đó tôi ngừng hẳn.
Trán của tôi bắt đầu đau và cơn đau kéo dài trong một tuần. Tôi không thể đi làm và nó vẫn không khỏi sau khi tôi hướng nội và phát chính niệm. Liệu đó có phải là do tôi không tham gia luyện công buổi sáng không?
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy đúng giờ để luyện công cùng chồng, đầu của tôi không còn đau nữa. Được chồng giúp đỡ, tôi tiếp tục luyện công buổi sáng, nhưng một vài tháng sau tôi lại dừng. Tôi nhanh chóng bắt đầu lại và nhận ra rằng mỗi lần tôi luyện công, cơn đau lại giảm đi một chút.
Sau đó, mỗi ngày tôi cảm thấy có thứ vật chất khiến tâm tôi náo loạn rơi ra và chạy xuống đến bụng dưới của tôi, trạng thái này kéo dài trong vòng vài ngày. Có một khối nghiệp lực lớn ở đây. Chồng tôi đã rất mừng cho tôi.
Kể từ buổi sáng hôm đó, tôi kiên trì luyện công buổi sáng trong một năm và không bỏ lỡ ngày nào. Tôi còn nhớ rõ ràng cái ngày đánh dấu tròn một năm. Đó là ngày 18 tháng 4, và chồng tôi đi công tác. Buổi tối trước hôm đó, tôi đã rất lo lắng: Mình nên làm gì đây? Không có ai đánh thức tôi dậy. Liệu tôi có thể tự thức dậy được không? Bản thân tôi cần tự mình tinh tấn. Sáng hôm sau chuông đồng hồ kêu, và tôi không muốn thức dậy.
Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khổ nạn
Sau khi khởi kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc, vào năm 2015, hai vợ chồng tôi bị bức hại hết lần này tới lần khác. Chồng tôi đã bị bức hại đến chết. Điều này gần như đã đánh gục tôi. Tôi biết cái chết của ông ấy có điều gì đó liên quan đến tôi. Tôi bị mắc kẹt trong oán hận, tự trách mình và cái tình dành cho chồng. Hoàn cảnh của tôi bị phá hủy và tôi hiếm khi luyện công, chứ chưa nói đến làm ba việc mà các học viên nên làm. Tôi gần như đã bị cựu thế lực lôi đi.
Mùa hè năm ngoái, tôi nghe nói rằng các học viên đã thức dậy lúc 3 giờ sáng vì bài công pháp thứ hai đã kéo dài lên một giờ đồng hồ. Tôi nghĩ mình không thể làm được điều đó. Tôi thậm chí còn không thể luyện bài công pháp số hai trong nửa giờ. Nhưng tôi thực sự muốn dậy sớm và ôm giữ mong muốn đó trong tâm.
Một ngày, một học viên tới thăm tôi và nhắc nhở tôi phải làm ba việc. Nếu tôi không làm được, cựu thế lực sẽ khiến tôi suy nghĩ rằng tôi tu luyện không tinh tấn. Sau khi cô ấy rời đi, tôi đã khóc và nói với Sư phụ rằng con đã không thể vượt qua khảo nghiệm này. Tôi thậm chí còn không thể luyện công theo thời lượng cơ bản, thì làm sao tôi có thể luyện hơn được.
Tôi nhớ lại một điều rất quan trọng đã xảy ra và cần được phơi bày. Tôi đã chần chừ và không làm. Những học viên khác biết chuyện cũng không nghĩ tới việc làm nó và tôi cảm thấy vấn đề này không thể trì hoãn thêm nữa. Tôi nghĩ việc này là để dành cho tôi làm và tôi cảm tạ Sư phụ đã cho tôi cơ hội này.
Hai ngày sau khi tôi làm xong việc này, sáng hôm đó chuông báo thức kêu (tôi đã đặt báo thức lúc 4:20 sáng), và tôi đột nhiên bị xúc động bởi âm nhạc phát ra sau tiếng chuông, đó là ca khúc được một học viên sáng tác. Tôi cảm thấy vật chất đè nặng trong tâm tôi nhiều năm qua đã được Sư phụ lấy đi ngay lập tức, và tôi tức khắc thức dậy.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy được một cách dễ dàng. Sang ngày thứ ba, tôi đặt báo thức sớm hơn năm phút, tức là lúc 4:15 và lại thức dậy mà không chút chần chừ. Tất nhiên tôi nhận thấy vẫn còn những tư tưởng bất hảo được lưu lại để tôi thanh trừ, ví dụ như muốn ngủ thêm một chút nữa, nhưng vì nó rất nhỏ và yếu nên tôi đã gỡ bỏ nó ngay lập tức.
Hai ngày hôm đó tôi vô cùng hào hứng, tâm tôi tràn đầy lòng cảm ân đối với Sư phụ. Tôi thức dậy đúng giờ trong năm ngày liên tiếp. Tôi vẫn không thể tin được điều đó. Tôi lo rằng tôi không thể duy trì, vì thế tôi đã thanh trừ những tư tưởng bất hảo còn sót lại. Mỗi ngày tôi đặt đồng hồ sớm hơn năm phút. Năm ngày sau, tôi đặt báo thức sớm hơn 10 phút cho tới khi thời gian đặt báo thức là 3 giờ sáng.
Bằng cách này, tôi duy trì được việc dậy đúng giờ trong một tháng và tôi biết từ giờ trở đi tôi có thể làm được.
Tôi nghĩ mình nên chia sẻ trải nghiệm này với các học viên khác, những đồng tu có thể cũng đang đối mặt với những khó khăn tương tự.
Trong suốt hai ngày khi tôi chuẩn bị viết bài chia sẻ này, những tư tưởng bất hảo lại xuất hiện. Nó không muốn tôi viết và muốn kéo tôi xuống. Nó muốn tôi ngồi đả tọa trong khi vẫn ngồi đắp chăn trên giường, điều đó là vô cùng bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp.
Ngày thứ nhất, tôi ngồi đả tọa trong tình trạng mơ màng trong một giờ đồng hồ, và tôi chỉ luyện bài công pháp thứ hai trong nửa giờ đồng hồ. Sang ngày thứ hai, tôi đi ngủ sau khi luyện xong bài công pháp thứ năm. Tôi không luyện bài công pháp đứng nào. Tôi ý thức được can nhiễu từ những tư tưởng bất hảo đang cố gắng khống chế cơ thể tôi. Tôi phải tự chủ bằng chính niệm và tôi đã làm được.
Tính đến hôm nay, tôi đã tham gia luyện công tập thể cùng các học viên Đại Pháp toàn cầu được một tháng rưỡi và trạng thái của tôi rất tốt. Nửa tháng trước đây, khi viết bài chia sẻ này, tôi có một chút tâm lý hiển thị, nhưng bây giờ nó đã bị loại bỏ.
Tôi thức dậy lúc 2:50 sáng. Tôi thắp hương để tỏ lòng tôn kính với Sư phụ, sau đó tôi luyện công, bao gồm bài công pháp thứ hai trong một giờ đồng hồ.
Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm này vì tôi đã chân chính ngộ được Pháp Sư phụ giảng:
“Tu tại tự kỉ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Con xin cảm tạ Sư phụ đã không từ bỏ con! Cảm ơn các bạn đồng tu đã luôn khích lệ tôi!
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/15/422067.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/11/191822.html
Đăng ngày 15-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.