Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-03-2021] Gần đây tôi đọc một bài chia sẻ trên trang web Minghui.org bàn về cần làm gì khi mà nhà cầm quyền trì hoãn mỗi khi chúng ta đi tìm công lý chống lại cuộc bức hại. Bài viết đó (chỉ có phiên bản tiếng Trung) đã gây cảm hứng cho tôi vì nó nhắc nhở tôi về những chấp trước của mình. Trong những năm qua, tôi đã phát triển tâm oán hận đối với một số bộ phận từ công an, kiểm sát, đến tòa án vì tôi đã chứng kiến họ bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp một cách phi pháp như thế nào. Tôi cảm thấy họ là những kẻ xấu xa và quy tội cho họ vì đã bắt bớ và kết án các học viên. Tôi biết rằng họ chính là thực hiện bức hại trên bề mặt, còn nguyên nhân tối hậu là cựu thế lực và chấp trước của chính chúng ta. Tuy thế tâm tôi vẫn bị can nhiễu bởi giả tướng trên bề mặt.

Tôi biết rằng Sư phụ đã dặn các đệ tử Đại Pháp chúng ta từ bi cứu người và rằng chúng ta trong tu luyện không có kẻ thù. Tôi nghĩ mình đã hiểu điều đó nhưng khi đối mặt với thực tế và những thủ phạm, tôi vẫn bị thái độ của họ tác động và không có chút từ bi nào đối với họ. Tôi rất phẫn nộ họ đến nỗi tôi không muốn gặp mặt họ hay giảng chân tướng cho họ.

Kể cả khi phải gặp họ trong khi giải cứu các đồng tu, tôi đã không thể đối đãi họ bằng một trái tim điềm tĩnh hay sự từ bi. Có thể lường trước rằng kết quả sẽ không được lý tưởng. Tâm trạng thất bại này của tôi chỉ làm cho chấp trước của tôi càng tệ hại đến nỗi tôi không muốn gặp họ một chút nào nữa và dần dần trong mấy năm qua tôi không còn tham gia vào việc giải cứu đồng tu.

Tôi cũng trở nên tiêu cực trong môi trường công tác của mình. Tôi là giáo viên, và trong nhiều năm trường học đã tước đoạt quyền giảng dạy của tôi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã cố gắng giảng chân tướng cho Bí thư Đảng ủy của trường, hiệu trưởng, và các viên chức từ Phòng 610. Tôi đã yêu cầu phải phục hồi vị trí cho tôi, nhưng họ đã từ chối nói chuyện với tôi hay chỉ hành động một cách chiếu lệ. Lần nào tôi cũng cảm thấy bất lực và không nói với họ nữa. Cho dù bị tách ra khỏi công việc, tôi vẫn được đánh giá cao trong công việc và vượt qua được sự chán nản.

Chúng ta không được để những giả tướng trong tu luyện dẫn động, nhưng tôi đã bị hãm trong nó và không thể thoát ra được. Tôi không thích các nhân viên an ninh và lãnh đạo ở chỗ làm của mình.

Đến tận khi đọc được bài viết nói trên tôi mới bắt đầu soi xét bản thân mình. Tác giả bài viết đã đưa ra những ví dụ về các thẩm phán xử lý các vụ án như thế nào và phát hiện rằng họ đã bị chế độ đảng cộng sản Trung Quốc khống chế để đàn áp người tốt. Những thẩm phán đó thực ra cũng rất đáng thương.

Bài viết ấy cũng khiến tôi nhớ lại những cuộc gọi quấy rối mà tôi nhận được hồi năm ngoái từ cảnh sát. Cảnh sát liên tục hỏi địa chỉ nhà tôi, nhưng tôi không nói cho họ. Trong suốt cuộc gọi, giọng điệu của tôi chứa đầy sự oán hận. Thậm chí tôi còn dập máy.

Cảnh sát nói rằng họ sẽ đến chỗ làm để tìm tôi, khiến tôi cảm thấy khó chịu và lo lắng trong những ngày đó. Tôi đã lo rằng nếu cảnh sát thực sự đến chỗ làm của tôi, tôi không biết sẽ đối đãi với họ thế nào.

Cuối bài chia sẻ, tác giả đã viết: “hãy đem sự từ bi của người tu luyện đến với mọi người mà chúng ta gặp, kể cả những người trong lực lượng cảnh sát và đồng nghiệp xung quanh.”

Thực ra, chúng ta phải đối xử với mọi người và mọi vật bằng sự từ bi, bất kể họ hành động ra sao. Chúng ra phải làm những gì mà Sư phụ đã căn dặn chúng ta-giảng chân tướng một cách từ bi và cứu người.

Khi tôi vui vẻ chia sẻ suy nghĩ của mình với các đồng tu sau khi đọc bài viết ấy, tôi đã nhớ lại hai vụ việc xảy ra hơn mười năm trước.

Một trong hai sự việc đó đã xảy ra khi tôi đang giải cứu một học viên là người nhà tôi. Tôi đã phải liên lạc với cảnh sát trong một năm rưỡi. Trong thời gian đó, vụ án đã hai lần bị gửi lại cho cảnh sát để bổ sung bằng chứng. Trên bề mặt, công tố viên đang chuẩn bị truy tố người nhà tôi và vụ án đang đi theo hướng bất lợi.

Khi tôi cảm thấy bất lực, các đồng tu đã động viên tôi: “Hãy thẳng tiến và làm điều đó. Bạn không phải nói bất cứ điều gì nếu bạn không biết phải nói gì. Chỉ cần bạn còn tiếp tục, các Thần trong không gian khác sẽ cùng bạn và giúp bạn thanh trừ tà ác.”

Tôi đã không nghĩ đến tình thế của các cảnh sát lúc đó. Nhưng với sự động viên của các đồng tu và tín tâm vào Pháp, tôi đã kiên trì liên lạc với cảnh sát. Tôi nói đi nói lại với họ và gửi cho họ tài liệu và thư. Tòa án cuối cùng đã bác bỏ vụ án. Đó là điều chưa từng xảy ra, vì cơ quan công tố ở thành phố tôi rất hung hăng. Điều kỳ diệu này xảy ra bởi tôi đã làm theo các yêu cầu của Pháp và đã từ bi giảng chân tướng cho cảnh sát.

Vụ việc khác có liên quan đến vài đồng tu đã bị bắt giữ và các vụ án của họ đã được gửi đến tòa án. Một đồng tu cao tuổi, mà có con gái bị bắt, và tôi đã đi tìm thẩm phán. Vị thẩm phán có vẻ rất bận rộn khi chúng tôi tìm ông ta. Lần nào cũng thế, ông ấy hoặc không gặp chúng tôi hoặc có vài lời thoái thác chúng tôi. Chúng tôi không có cơ hội để giảng chân tướng và cảm thấy bất lực.

Cuối cùng, chúng tôi đã viết một bức thư chi tiết rằng con gái đồng tu là một đứa trẻ nhạy cảm và ngây thơ thế nào, hy vọng quan tòa sẽ đối xử tốt với cháu. Người học viên lớn tuổi đó đã chép tay từng chữ trong lá thư ra giấy. Chúng tôi không có chút kỳ vọng nào về kết quả, nhưng cả hai chúng tôi tin rằng đây là việc chúng tôi cần làm và chúng tôi đã động viên nhau. Sau phiên tòa, cháu gái đó đã được thả.

Tuy nhiên, những học viên khác mà bị bắt cùng với cháu đã bị kết án. Người học viên lớn tuổi đó đã cố gắng liên lạc với các thành viên trong gia đình họ, nhưng họ đã từ chối hợp tác.

Bài báo ấy đã giúp tôi nhớ lại hai vụ việc này, và tôi nhận ra rằng tôi đã quên mất chính niệm tôi đã từng có và đã bị thái độ của những kẻ bức hại lay động trong những năm gần đây. Bài viết này lần nữa đã nhắc nhở tôi rằng cho dù thái độ của kẻ thủ phạm ra sao, các học viên nên làm những gì cần làm. Sư phụ đã căn dặn chúng ta phải giảng chân tướng và cứu người. Do đó, chúng ta phải làm việc đó và không được để những giả tướng tác động. Tôi nhận ra rằng sự không ưa của tôi đối với cảnh sát và những lãnh đạo ở nơi làm việc đã giảm và giờ đây tôi nhìn nhận họ một cách khoan dung.

Cảm ơn đồng tu đã viết bài chia sẻ đó. Cảm tạ Sư phụ, vì đã dùng bài viết này để củng cố chính niệm cho con.

[Ghi chú của người biên tập: Bài viết này chỉ thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả và tác giả phải chịu trách nhiệm cá nhân về tính đúng sai. Mong độc giả tự mình cân nhắc.]

[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/29/-422637.htm

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/6/191751.html

Đăng ngày 10-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share