Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-12-2020] Tôi là một người nhút nhát và thận trọng quá mức. Sau khi tu luyện vào năm 1998, các chấp trước về tâm lo sợ của tôi đã không được loại bỏ triệt để. Chấp trước này được ẩn giấu đi và tôi đã không thật sự hướng nội để tu bỏ nó.

Thi thoảng, tôi cố gắng che đậy nó và điều này còn mang đến cho tôi những khổ nạn lớn hơn. Hôm nay, tôi xin được chia sẻ về quá trình tu luyện đã thay đổi tôi từ một người nhút nhát trở thành có chính niệm mạnh mẽ như thế nào.

Chấp trước lo sợ đã khiến tôi bị lạc lối

Vào tháng 10 năm 2018, tôi và các học viên khác đã bị bắt vì phân phát các tài liệu chân tướng. Chúng tôi bị đưa đến một trại tạm giam.

Ngay khi bước vào cánh cổng của trại giam, tôi đã bị nỗi sợ hãi bao trùm. Tôi nhìn thấy hai tù nhân đứng ở hai bên cửa phòng giam với vẻ mặt tăm tối, mỗi người cầm một chiếc gậy gỗ dày. Trông họ vô hồn và giống như những bóng ma trong địa ngục. Ánh đèn phía ngoài hành lang mờ ảo và khiến tôi thấy rợn người.

Có một lần khi ở trong phòng giam, tôi đã bị họ bao vây xung quanh. Họ tra khảo tôi và lặp đi lặp lại hai từ “Không” và “Phải như vậy”.

Tâm trạng tôi luôn trong trạng thái bất ổn và lo sợ, tôi đã không nhớ bất cứ điều gì họ nói. Gần sáng ngày hôm sau, một tù nhân đã ra lệnh cho tôi lau nhà vệ sinh bằng tay không. Cô ấy thấy tôi có vẻ miễn cưỡng nên nói rằng những người mới đến đều phải làm như vậy. Tôi cảm thấy bị sỉ nhục và mặt tôi nóng như bị ai đó tát. Tôi nghĩ những người khác đang nhìn chằm chằm và cười nhạo tôi. Thực tế là tất cả những điều này đang nhắm vào những chấp trước chưa tu bỏ của tôi.

Thời điểm đó, bản thân tôi không có đủ chính niệm và tôi đã không tự coi mình là một người tu luyện. Tôi cũng không nghĩ được điều này là bức hại của cựu thế lực ở không gian khác mà chỉ nghĩ là mình đang bị người khác bức hại ở nơi đây.

Tôi sợ bị đánh đập và luôn có những suy nghĩ tiêu cực. Tôi đã không hành xử bằng tâm thái của một người tu luyện và không nghĩ bản thân mình phải phủ định bức hại.

Tôi chỉ có thể nhẫn chịu sự sỉ nhục bằng nhân tâm và yếu ớt tuân theo theo an bài của tà ác. Vài ngày sau, tôi đột nhiên nhớ ra đoạn Pháp Sư phụ giảng về Hàn Tín:

“Hàn Tín dù sao thì cũng chỉ là người thường, chúng ta là người tu luyện, chúng ta còn phải hơn cả ông ta nữa. Mục tiêu của chúng ta là đạt đến tầng siêu xuất khỏi người thường, hướng đến tầng cao hơn mà tiến đến.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Tôi mỉm cười, sốc lại tinh thần và nghĩ: “Hàn Tín là một người thường mà có thể bình tĩnh khi đối diện với sự sỉ nhục. Tại sao mình lại không thể làm được như ông ta?”

Do đó tôi đã vượt qua được cảm giác uất ức khi phải làm những việc bất công. Tà ác ở không gian khác đã nhìn thấy tôi ngộ ra Pháp lý nên lại đến can nhiễu tôi.

Lần này, khảo nghiệm còn dữ dội hơn trước. Tôi phải ngồi ngoài sân mỗi ngày thì có khoảng bốn hay năm tù nhân thay nhau chửi rủa tôi, bất kể ai đã làm điều gì sai thì họ đều đổ lỗi cho tôi và tận dụng mọi cơ hội để tấn công tôi.

Sau ba tuần bị hành hạ như vậy, tôi đã bị mất vị giác và ngay cả khi tôi nuốt nước miếng thì cũng hòa lẫn với những giọt nước mắt cay đắng. Cả ngày tôi đều buồn ngủ và cảm thấy trái tim tan nát khi tỉnh dậy. Tôi đau đầu, mất thính giác ở tai trái và trong tâm không còn một chút chính niệm nào. Lúc đó tôi đã không tín Sư tín Pháp.

Do sợ hãi và không thể chịu đựng được khó khăn, tôi không thể chịu đựng được khổ nạn thêm nữa nên đã thỏa hiệp với tà ác bằng cách viết một bức thư từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Quay trở lại con đường ngay chính

Khi bước đi lầm đường, tôi bị rơi vào trạng thái suy kiệt, cô đơn và bất lực, các bạn đồng tu đã giúp tôi tăng thêm chính niệm. Dần dần, tôi có thể vượt lên khỏi vũng lầy và quay trở lại con đường chân chính.

Một học viên lớn tuổi đã luôn khích lệ tôi trong thời gian nghỉ giải lao: “Đừng buông tay khỏi Sư tôn, Ngài vẫn đang đợi cháu đó!”

Còn có một học viên trẻ tuổi rất tốt bụng và kiên định đã giúp đỡ tôi mỗi ngày. Cô ấy liên tục giúp tôi gia tăng chính niệm, cùng tôi học thuộc Pháp với đôi mắt đẫm lệ và thường dùng các nguyên lý của Đại Pháp khích lệ tôi chính niệm hơn.

Một ngày, khi tôi nhẩm đến đoạn Pháp của Sư phụ:

“Vạn cổ gian tân chỉ vi giá nhất hồi”. (Chỉ vi giá nhất hồi, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

“Khổ ải hằng vạn năm chỉ vì lần này mà thôi”. (Chỉ vì lần này thôi, Hồng Ngâm III)

Lời thệ ước bấy lâu bỗng nhiên chạm đến sâu thẳm trong tâm tôi. Đúng rồi! Đây chính là chân nguyện của tôi – từ bỏ ánh hào quang của Thần để đến thế gian này! Làm sao tôi có thể thỏa hiệp với tà ác được. Sao tôi lại ký kết với tà ác kia chứ?

Đại Pháp của Sư phụ đã thức tỉnh tôi. Mắt tôi đẫm lệ và thầm cảm ân sâu sắc Sư phụ từ trong tâm. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi đã khổ độ! Cảm ơn các đồng tu vì những nỗ lực không ngừng nghỉ của các bạn.

Tôi hô lên trong tâm rằng: “Sư phụ! Con đã sai rồi! Con sẽ quy chính lại bản thân ngay lập tức và cùng Ngài trở về nhà!”

Sau khi chia sẻ cùng các đồng tu khác, tôi đã nhìn thấu được những quỷ kế nham hiểm của tà ác và lạn quỷ: mục đích của chúng là muốn hủy hoại tôi. Tôi sẽ không bao giờ thỏa hiệp với chúng.

Trong quá trình khảo nghiệm, tôi đã trừ bỏ được chấp trước sợ hãi, phủ định hối quá thư và kiên định nói rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào thời khắc đó, tôi như trút được gánh nặng trong tâm và tảng đá đè lên tim tôi đã tan biến. Tôi đột nhiên cảm thấy thư thái và hạnh phúc tựa như một đứa trẻ vừa mắc lỗi lớn rồi được tha thứ.

Tôi đã rất hạnh phúc khi lại được trở về bên cạnh Sư phụ!

Học thuộc Pháp giúp tôi gia trì thêm chính niệm và kiên định

Ngày tôi được chuyển đến nhà tù, tôi bị đưa vào xà lim và được lệnh ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ. Trước khi tôi bị bắt, phần lưng dưới của tôi bị đau đến mức không thể bê nổi một chậu nước.

Chỉ ngồi trong vài phút, tôi đã không thể làm được gì. Các tù nhân đã xúc phạm tôi và chế giễu tôi bằng những lời lẽ thô tục. Tôi vẫn làm theo lời dạy của Sư phụ và duy trì tâm thái điềm tĩnh. Tôi không tức giận và không ghét họ. Thay vào đó, tôi bình tĩnh giảng chân tướng cho họ nhưng họ đã phớt lờ lời tôi nói.

Tôi phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác đang thao túng họ và liên tục nhẩm Pháp:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Ngoài việc học thuộc Pháp, tôi liên tục cầu xin Sư phụ bảo hộ cho tôi. Tôi nắm chặt tay, nghiến răng và ngồi cho đến 10 giờ đêm hôm đó. Tôi cảm thấy mệt mỏi, khát và đói đến mức khiến hai tay tôi run lên.

Vào sáng ngày thứ ba hay thứ tư, tôi lại bị gọi dậy để tiếp tục ngồi. Ngay cả khi mệt mỏi thì tôi vẫn phải tiếp tục ngồi.

Nhà tù muốn dùng cách vắt kiệt sức lực để hạ gục tôi và bắt tôi phải thỏa hiệp và chuyển hóa. Đến gần trưa, mông tôi đau như bị dao cứa còn phần lưng dưới đau đến mức sắp ngã quỵ.

Tôi đã không thể tiếp tục nhẩm được Pháp nữa. Nghiệp tư tưởng bắt đầu nổi lên và can nhiễu tôi, tâm trí tôi lấp đầy đủ loại ý niệm bất hảo. Tôi cảm thấy khổ nạn này quá lớn để có thể vượt qua. Vì vậy, tôi đã bị gục ngã và một lần nữa lại thỏa hiệp với tà ác khi điền vào bản tuyên bố “chuyển hóa”.

Tôi nghĩ rằng mình thế là xong rồi! Tôi đã tự thỏa hiệp một lần nữa và không còn một tia hy vọng nào. Làm sao tôi có thể tiếp tục tu luyện nữa đây? Tôi không thể chịu đựng được khổ nạn khi mọi thứ trở nên tồi tệ.

Đêm hôm ấy, tôi đã có một giấc mơ khủng khiếp. Tôi ở một nơi hoang vu, kiệt sức và không biết có cái gì đó đang đuổi theo và quyết lấy mạng tôi. Cuối cùng, tôi đã không thể chạy thêm được nữa và ngã xuống. Dù mệt và đói nhưng tôi không dám ở đó mà gắng gượng đứng dậy. Nhưng khi tôi vừa định chạy, tôi chợt nhìn lên và thấy mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, gió và mưa băng giá.

Tôi chỉ biết chạy và chạy. Nhưng tôi càng chạy thì tôi càng thấy sợ hãi vì không có nơi nào để đi. Tôi cảm thấy tóc mình dựng đứng liền hô to: “Sư phụ! Xin hãy cứu con!” và loạng choạng bước đi.

Trong cơn hoảng loạn, tôi đã bị vấp ngã. Tôi nằm trên mặt đất và khóc trong tuyệt vọng. Từ trong ý thức tôi biết rằng mình đang trong tình huống vô vàn nguy hiểm vì đã làm một điều sai trái khủng khiếp. Tôi cảm thấy bản thân đã phạm một sai lầm lớn và sẽ phải gánh chịu nó mãi mãi. Tôi buồn bã vô cùng và cảm giác hối hận không thể nói thành lời.

Tôi quỳ xuống đất và khóc lạy Sư phụ. Tôi thành tâm nhận lỗi và cầu xin Sư phụ tha thứ. Tôi nhìn lên bầu trời, xiết chặt hai tay và xin Sư phụ xuất hiện nhưng tôi đã không nhìn thấy Ngài.

Tôi chạy khắp nơi tìm Sư phụ nhưng không thể tìm thấy! Tôi trở nên tuyệt vọng!

Nước mắt tôi chảy xuống gò má. Sau khi tỉnh dậy, nước mắt vẫn lăn dài trên mặt và cái gối đã bị ướt đẫm.

Trong suốt ngày hôm đó, tâm tôi trở nên mạnh mẽ hơn, suy nghĩ về giấc mơ nó thật rõ ràng và đáng sợ! Tôi lẩm bẩm: “Liệu Sư phụ còn muốn có một đệ tử đáng thất vọng như mình nữa không?”

Sau đó tôi nhận ra rằng: “Không phải! Sư phụ từ bi luôn trân quý mỗi từng đệ tử”.

Sau khi nghĩ về điều này, tôi đột nhiên nhận ra rằng: tôi cần ngay lập tức phủ nhận tờ chuyển hóa đó và quay trở lại tu luyện thì lạn quỷ sẽ không dám can nhiễu tôi và Sư phụ sẽ bảo hộ tôi.

Tuy nhiên, ngay khi tôi suy nghĩ về việc phủ nhận tờ chuyển hóa thì những suy nghĩ tiêu cực và tâm sợ hãi lại tràn ngập trong tâm như lúc tôi sợ bị giam trong xà lim hoặc bị tra tấn.

Tôi đấu tranh tư tưởng, nghĩ đi nghĩ lại, chân ngã và giả ngã của tôi đang giao tranh với nhau. Tôi nghĩ đó chắc hẳn là có sự giao tranh giữa thiện và ác ở không gian khác và tôi bắt bản thân không được đầu hàng mà phải dũng mãnh tiêu diệt tà ác.

Tôi cố gắng hết mức nhẩm lại tất cả các đoạn Pháp mà tôi có thể nhớ được để loại bỏ những suy nghĩ bất hảo và chuẩn bị tinh thần cho ba ngày tiếp theo.

Đó là vào ngày chủ nhật khi tôi đưa bản nghiêm chính thanh minh của mình cho vị trưởng phòng giam. Cô ấy tươi cười cầm lấy từ tay tôi, nhưng sau khi đọc thì thái độ của cô ấy trở nên giận dữ và lao thẳng vào tôi. Những tù nhân khác khi nhìn thấy vị trưởng phòng giam tức giận thì họ đã tụ tập lại và vây xung quanh tôi.

Họ ấn tôi xuống và giữ tôi ở tư thế ngồi xổm. Nó còn khó chịu hơn cả bị đánh, họ chửi rủa và đánh đập tôi. Sau một lúc lâu, họ thấy tôi không thể chịu được nữa và đã để tôi vào nhà vệ sinh. Khi tôi vào đến nhà vệ sinh thì ngất lịm đi.

Lính canh đã đưa tôi đến bệnh viện dành cho tù nhân và bác sĩ đã phát hiện tôi bị huyết áp cao.

Sau đó, tôi bị bắt phải uống thuốc và lúc đầu tôi đã không dám chống lại. Sau một hồi nói chuyện với họ, tôi nhận ra rằng tôi không thể hợp tác với họ, vì vậy tôi đã từ chối nhận thuốc. Trưởng phòng giam không thể làm gì được nên đưa tôi đến đồn cảnh sát. Tôi có chút lo lắng và không biết tôi sẽ gặp những loại người như thế nào nữa.

Một cảnh sát khuyên tôi uống thuốc. Nhìn thấy thái độ cương quyết của tôi nên anh ta đã ngừng khuyên bảo.

Tôi nói với anh ấy rằng các học viên Đại Pháp đều là những người tốt và tôi không phạm pháp khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng nói rằng tôi không phạm tội gì cả và tôi phủ nhận cái gọi là chuyển hóa.

Nhìn thấy tôi kiên định như vậy nên anh ta đã không ép tôi nữa. Còn có một vài cuộc đối đầu giữa tôi và các nhân viên trong nhà tù nhưng tôi đã vượt qua khổ nạn mà không chút nguy hiểm dưới sự bảo hộ của Sư phụ.

Con xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi cứu độ! Tôi đã kết thúc bài chia sẻ này trong dòng nước mắt.

Tôi muốn cảm ơn sự giúp đỡ của các bạn đồng tu vì sự phó xuất vô tư vô ngã của họ. Tôi sẽ bắt kịp trở lại con đường tu luyện và không ngừng nỗ lực tu luyện tinh tấn.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/28/417132.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/2/191683.html

Đăng ngày 11-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share