Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hồng Kông
[MINH HUỆ 31-03-2021] Một người Hồng Kông chia sẻ gia đình anh bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào và anh bắt đầu tự nguyện nâng cao nhận thức về cuộc đàn áp Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục ra sao.
Toàn thể gia đình tôi bắt đầu tu luyện
Cuối những năm 1980, gia đình tôi bắt đầu tìm kiếm một môn khí công để cải thiện sức khỏe. Hồi đó, Pháp Luân Đại Pháp vẫn chưa được truyền ra công chúng.
Năm 1994, chị vợ tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp, vì thế vợ tôi đã đến dự khóa giảng đợt thứ ba, thứ tư và thứ năm của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Quảng Châu. Con gái tôi và tôi đã đến dự một phần khóa giảng của Sư phụ.
Buổi đầu tiên vợ tôi đến dự khóa giảng của Sư phụ, cô ấy đã đem về vài cuốn sách của Đại Pháp. Hồi đó cuốn Chuyển Pháp Luân vẫn chưa được xuất bản, và chỉ có cuốn Pháp Luân Công. Cô ấy luôn đem về những bản thu âm để chúng tôi cũng có thể nghe. Tôi đã từng tìm Đạo, vì thế khi tôi nhìn thấy vợ tôi thiền định, tôi đã tham gia với cô ấy. Cô ấy đến lớp để học các bài luyện công trong khi tôi chỉ đả tọa với cô ấy ở nhà. Ở thời điểm đó, luyện công là việc cốt lõi của môn pháp. Sức khỏe của con gái tôi không tốt. Khi thời tiết thay đổi, cháu bị dị ứng. Các triệu chứng như hen suyễn xuất hiện và cháu cần phải tiêm ba lần một ngày. Bất kể mọi nỗ lực của chúng tôi tình trạng của cháu không hề được cải thiện.
Năm 1994, con gái tôi đến Hồng Kông sống với tôi. Sau khi đi học mẫu giáo được vài tháng thì cháu bắt đầu đi học tiểu học. Cháu vẫn phải đến khám bác sỹ thường xuyên. Con gái tôi không biết tiếng Trung, vì thế cháu không thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Vào một đêm ngày 31 tháng 10 năm 1997, bệnh hen suyễn của con gái tôi trở nên nặng đến mức mà tôi phải đưa cháu đến bệnh viện để chữa trị. Sau khi trở về nhà, cháu vẫn cảm thấy không khỏe. Ngày hôm sau có vài học viên gặp nhau luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi quyết định đưa cháu theo tôi và sau đó sẽ đưa cháu đến gặp bác sỹ. Các học viên khích lệ cháu luyện công, và triệu chứng hen suyễn của cháu giảm dần. Hôm đó chúng tôi không đến gặp bác sỹ nữa và sau đó cháu không bao giờ còn cần phải đi khám nữa.
Con gái tôi hồi đó mới 10 tuổi. Cháu bắt đầu hiểu được tiếng Trung và có thể đọc được một chút. Vì thế, cùng với việc luyện công, chúng tôi cũng đọc các sách Đại Pháp. Trên đây là việc toàn thể gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào.
Mặc dù bị tấn công nhưng vẫn kiên định nâng cao nhận thức về cuộc đàn áp
Các học viên đến những quận khác nhau để giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp vào cuối tuần. Tháng 7 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, các học viên bắt đầu phân phát tài liệu ở chính điểm luyện công của mình. Tài liệu đầu tiên của chúng tôi là những tờ giấy đơn lẻ không có hình ảnh. Khoảng năm 2000, các học viên khác và tôi bắt đầu bày các tấm bảng thông tin.
Tôi luôn ăn vận gọn gàng với áo sơ mi và đeo cà vạt khi đi nói chuyện với mọi người. Chúng tôi dựng một quầy giảng chân tướng ở khu du lịch Tsim Sha Tsui và hàng ngày đứng ở đó từ 9 giờ sáng đến 7 giờ tối. Chúng tôi thậm chí còn không có bàn hay ghế. Sau khi đứng hàng giờ, chúng tôi phát hiện rằng nếu có chỗ nào đó cho chúng tôi đả tọa thì tốt. Chúng tôi mua một cái bàn và lắp đặt bảng thông tin điện tử. Chúng tôi thêm một cái ghế đẩu và có thể ngồi đả tọa.
Có rất nhiều người bán hàng rong ở khu bến phà Tsim Sha Tsui sầm uất. Nhiều người đến tìm hiểu về cuộc đàn áp Đại Pháp, và những kẻ côn đồ của Hội Thanh niên Quan ái Hồng Kông thân Trung Cộng luôn cố gắng đuổi chúng tôi đi. Họ không chỉ lên hội đồng quận và thảo luận làm thế nào để đuổi chúng tôi đi, mà còn thuê những tên du côn và say rượu đến đập phá. Họ thậm chí còn ném dầu đỏ lên các bảng thông tin và tài liệu của chúng tôi.
Một hôm, một vài tên du côn vây lấy chúng tôi và những tấm bảng giảng chân tướng. Họ thậm chí còn dựng tấm làm bằng tre để che không cho mọi người nhìn thấy chúng tôi.
Một mùa Giáng sinh, họ treo những tấm biển trắng xung quanh khu Tsim Sha Tsui, khiến cho toàn cảnh nơi đó trông giống như nơi tổ chức lễ tang vậy. Những tấm biển trắng này được chuyển đến trong các công-ten-nơ từ Thâm Quyến, và mỗi cột buộc một tấm biển trắng đó.
Tôi thiết kế một chiếc xe đẩy để chúng tôi có thể đựng các tấm bảng thông tin và dễ dàng di chuyển xung quanh. Khi họ chặn chúng tôi lại, tôi có thể đẩy xe sang hướng khác để tránh bị chặn.
Có một lần khi tôi đang đả tọa, họ để những lá cờ có những dòng chữ lăng mạ Đại Pháp trước mặt tôi. Tôi lờ họ đi và tiếp tục đả tọa. Một ông lão đã mắng họ, nói rằng cái cách mà Hội Thanh niên Quan ái chặn chúng tôi thực là bắt nạt người ta quá mức. Sau đó họ đã hạn chế những hành vi của mình.
Những kẻ côn đồ ĐCSTQ đã bắt chước chúng tôi trong nhiều năm. Khi chúng tôi trưng bày bảng thông tin về cuộc đàn áp nhằm phơi bày tội ác của ĐCSTQ thì họ cũng bày những bức ảnh lăng mạ Đại Pháp. Khi chúng tôi tái hiện lại cảnh ĐCSTQ tra tấn các học viên hoặc cảnh thu hoạch nội tạng thì họ cũng dựng lên bàn thờ tà ma. Tuy nhiên có một điều mà họ không thể nào bắt chước được đó là các động tác luyện công. Chúng tôi luôn luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp ở quầy thông tin của chúng tôi, và họ không thể làm gì để đáp trả.
Chúng tôi đã kiên định trong nhiều năm cho đến tận hôm nay. Tuy nhiên, chỉ cần chúng tôi giải đãi một chút là tà ác sẽ lợi dụng cơ hội này để tạo nên khó nạn cho chúng tôi. Chúng tôi không được giải đãi.
(Bài chia sẻ kinh nghiệm tại buổi chia sẻ về điểm giảng chân tướng ở Hồng Kông 2021)
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.]
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/6/191752.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/3/31/422791.html
Đăng ngày 09-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.