Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-01-2021] Trong đợt bùng phát đại dịch Trung Cộng vào đầu năm 2020, nhiều làng mạc và cộng đồng dân cư đã chặn lối ra vào của họ. Điều này không gây phiền toái với tôi bởi tôi chỉ có một suy nghĩ kiên định rằng: Chúng ta nên nắm bắt thời gian để cứu được nhiều người hơn!

Tiếp cận với người thường bằng sự từ bi

Một ngày nọ, tôi gặp một người đàn ông lớn tuổi mà tôi đã giảng chân tướng và đưa cho ông một cuốn lịch Minh Huệ để bàn vào năm ngoái. Ông ấy nhận ra tôi: “Chị à, tôi rất vui được gặp chị. Những gì chị đã nói với tôi đều chính xác. Đại dịch đã đến! Tôi đã ở nhà hơn bốn tháng, và trong ngày đầu tiên ra ngoài hôm nay, tôi gặp lại chị. Thành tâm cảm ơn chị!“. Tôi bảo ông ấy cảm ơn Sư phụ Lý.

Có một cửa hàng trái cây gần nhà tôi, và nhiều người tụ tập ở đó để chơi bài. Tôi đã giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó và thường đưa cho họ các tư liệu giới thiệu về Đại Pháp.

Một lần, khi tôi đưa tấm thẻ có ghi thông tin để vượt phong tỏa Internet cho một người bán hoa quả, anh ta nói: “Tôi sẽ là người đầu tiên ủng hộ bất cứ ai hạ bệ đảng cộng sản!” Bất cứ khi nào tôi vào đó, tôi đều có thể nghe thấy mọi người nói xấu ĐCSTQ, điều này cho thấy ĐCSTQ bị chán ghét đến thế nào. Sau đó, khi tôi ghé vào cửa hàng của người bán trái cây và hỏi về việc kinh doanh của anh ấy, anh cho biết: “Thật giống như một phép lạ! Sau khi tôi chỉ trích ĐCSTQ, công việc kinh doanh của tôi đã trở nên tốt hơn nhiều”. Tôi nói với anh ấy: “Trời diệt Trung Cộng, và anh đã đứng về phía chính nghĩa!” Anh ấy rất vui khi nghe điều này.

Không bao giờ bỏ cuộc khi đối mặt với khó khăn

Con gái tôi đã thuê thợ để lắp một máy nước nóng mới và sơn nhà trong năm nay. Việc này đã chiếm rất nhiều thời gian của tôi vì tôi cần phải làm việc, nấu ăn và ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người.

Tôi đã cố gắng hết sức cân bằng thời gian của mình để hoàn thành tất cả những việc này. Khi có hai công nhân đến lắp máy nước nóng, tôi đón họ và mời họ nước, hoa quả. Khi họ bắt đầu làm việc, tôi chuyển chủ đề sang việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Người đàn ông trẻ tuổi nói lớn: “Tôi đến đây để làm việc, không phải để nghe những gì chị nói. Tôi đã nghe đủ và không tin những điều này!” Tôi cảm thấy nản lòng sau khi nghe anh ta nói vậy. Tôi mỉm cười: “Anh bạn trẻ, nếu anh không muốn nghe những gì tôi vừa nói, vậy còn những hiểu biết khoa học ngày nay so với 5.000 năm văn minh Trung Quốc thì sao?” Anh ta trả lời: “Tôi không tin vào bất cứ điều gì ngoại trừ tiền bạc”.

Sau đó, trong tâm tôi đã cầu xin Sư phụ giúp cứu chàng trai này: “Cần làm việc để kiếm tiền không có gì sai cả. Tuy nhiên, không phải lúc nào tiền cũng giải quyết được mọi việc. Nhiều người đã chết ở Trung Quốc và nước ngoài trong trận đại dịch này. Cho dù bạn có bao nhiêu tiền, bạn có thể thoát khỏi bệnh dịch này không?” Sau đó anh này hỏi: “Nếu đại dịch nhắm vào ĐCSTQ, tại sao nó cũng tấn công các nước khác không có đảng cộng sản?” Tôi trả lời: “Câu hỏi hay! Hãy suy nghĩ về nó; nước nào cũng có đại sứ quán Trung Quốc? Quốc gia nào cũng có gián điệp do ĐCSTQ cài đặt vào phải không?” Anh ấy đã đồng ý. Tôi tiếp tục: “Nếu bạn tin vào Thần Phật, bạn sẽ được ban phước sau khi thoái ĐCSTQ. Các vị thần chỉ muốn xem bạn có tin rằng ‘Chân-Thiện-Nhẫn là tốt’ hay không?” Sau đó, anh ấy đã hiểu và thoái ĐCSTQ với tên thật của mình. Đồng nghiệp của anh ấy cũng thoái ĐCSTQ. Máy nước nóng của chúng tôi vẫn có trục trặc nhỏ nên con gái tôi đã gọi người thợ trẻ tuổi hơn đến để kiểm tra.

Tôi hỏi thăm gia đình anh này và được biết vợ anh là đoàn viên Đoàn Thanh niên cộng sản và con anh còn rất nhỏ. Vì vậy, tôi đã nhờ anh ấy nói với vợ anh là hãy thoái ĐCSTQ. Tôi cũng đưa cho anh ấy một tập sách có tựa đề Phiên bản Đặc biệt về Đại dịch và bảo anh hãy để vợ mình cùng đọc. Tôi cũng nói với anh ấy rằng việc thoái ĐCSTQ chỉ khởi tác dụng khi mọi người thực sự tin vào điều đó. Anh ấy bảo tôi cứ yên tâm. Tôi có thể nói rằng anh ấy đã thực sự hiểu những gì tôi nói.

Mới đây, có hai công nhân khác đến thay ống sưởi. Dù tôi có chào đón họ nồng nhiệt như thế nào, họ vẫn không chút đáp lại. Sau đó tôi chuyển chủ đề sang thoái ĐCSTQ. Một người trong số họ đột nhiên nổi giận: “Tôi không muốn nghe điều này. Chúng tôi sẽ rời đi nếu bác cứ tiếp tục nói chuyện này”. Lúc đó, con rể tôi cũng không vui và nói với tôi: “Họ ở đây để làm việc, không phải để nghe mẹ nói đâu. Mẹ đi nấu bữa trưa cho chúng con đi, việc đó không phải là việc của mẹ!”

Tôi không động lòng trước cách xử sự của họ và chỉ cảm thấy họ thật đáng thương. Tôi mỉm cười với con rể và nói: “Họ đến nhà chúng ta là có duyên nợ, nghe hay không nghe là lựa chọn của họ, nhưng mẹ có trách nhiệm phải nói cho họ biết sự thật”. Trong khi nấu ăn, tôi liên tục hướng nội và phát chính niệm để loại bỏ mọi can nhiễu đang cản trở việc giúp đỡ họ. Con gái tôi về nhà ăn trưa, và tôi không đề cập đến những gì đã xảy ra sáng sớm hôm đó, mà chỉ yêu cầu cháu giảng chân tướng cho các công nhân. Con gái tôi đã đồng ý. Đến giờ ăn trưa, cũng là lúc phát chính niệm.

Tôi đã gọi họ ăn trưa trước, và trước bức chân dung của Sư phụ, tôi đã cầu xin Sư phụ tăng cường chính niệm cho tôi để giúp họ. Sau đó tôi phát chính niệm trong nửa giờ. Lúc tôi đi ăn trưa thì thấy con gái và con rể đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm với hai công nhân. Vì vậy, tôi đã ra tín hiệu cho con gái tôi. Cháu hiểu điều tôi muốn nói và bắt đầu nói về việc tôi đã từng ốm đau bệnh tật thế nào và rằng tôi đã từng mắc bệnh gan mãn tính nhưng không có bệnh viện nào có thể chữa được, nhưng nó đã được chữa khỏi sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Một trong những công nhân nói rằng anh ta không tin điều này. Con gái tôi nói: “Tôi sẽ không tin nếu điều này xảy ra với một gia đình khác, nhưng nó đã xảy ra với chính mẹ tôi!” Người công nhân này không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện và tôi cảm thấy rất buồn sau khi nghe điều này. Tôi quay lại bức chân dung của Sư phụ sau bữa trưa và chắp tay trước ngực nói: “Sư phụ, thật tiếc nếu hôm nay con không thể giúp họ, vì họ đã đến nhà của con. Xin hãy tiếp thêm sức mạnh cho con”. Sau đó, tôi bước lùi lại và thấy một trong hai công nhân này không uống rượu, như thể anh ta không được khỏe. Tôi hỏi anh ấy có ổn không, và anh ấy nói không ổn. Tôi nói: “Làn sóng thứ hai của đại dịch đang đến. Dịch bệnh là có mắt và những người từ chối thoái ĐCSTQ sẽ bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Sẽ không để sót một ai đâu”.

Tôi cũng nói với anh ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp đang cứu người và quy luật của vũ trụ chính là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Tôi đã nói rằng khi các triều đại thay đổi, điều này được kiểm soát bởi các vị thần, và bất kể triều đại nào đã đến và đi, Trung Quốc vẫn đang tồn tại. Anh này đã hiểu ra và vui vẻ thoái đoàn thanh niên. Tôi cũng cho anh một tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp, và khuyên anh ấy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Anh ấy đã đồng ý. Sau bữa trưa, con gái tôi nói với tôi rằng đừng tốn công giúp người công nhân còn lại kia nữa. Tôi cảm thấy rất tệ, nhưng tôi quyết tâm không từ bỏ anh ta. Tôi bắt đầu bằng cách nói: “Ngày nay, các thảm họa xảy ra ở Trung Quốc đang loại bỏ những người đứng về phía ĐCSTQ và những người vô thần.” Anh này thốt lên: “Ông Tập là nhà lãnh đạo xuất sắc nhất trong lịch sử. Tôi sẽ theo ông ấy đến cùng!” Tôi hỏi anh ấy: “Nếu ông Tập là nhà lãnh đạo tốt nhất như bạn đã nói, ông ấy nên mang lại hạnh phúc và hòa bình cho người dân Trung Quốc. Bây giờ thiên tai ở khắp mọi nơi”.

Lúc này, tôi thấy anh ấy ra rất nhiều mồ hôi và quần áo ướt sũng. Vì vậy, tôi nhanh chóng quạt cho anh ấy cho đến khi quần áo của anh ấy gần như khô. Tôi cảm thấy như tôi đã nói đủ. Sau đó, anh ta yêu cầu đồng nghiệp và con rể tôi đi khỏi và chỉ giữ tôi lại trong phòng. Anh đóng cửa lại và hoàn toàn thay đổi thái độ: “Cô à, cô là người tốt nhất mà cháu từng gặp. Xin hãy giúp cháu thoái xuất khỏi ĐCSTQ bằng tên thật của cháu”. Tôi hoàn toàn nhẹ nhõm, vì chàng trai ấy thực sự hiểu ra sự thật. Anh ấy đã rất tức giận khi nghe tôi kể rằng tôi đã bị bỏ tù vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng anh ấy đã được cứu, và tôi cảm ơn sự giúp đỡ của Sư phụ. Ngôi nhà đã lộn xộn trong suốt thời gian tu sửa, và tôi và con gái cùng nhau dọn dẹp.

Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có nhiều năng lượng hơn con gái. Có lần, tôi và con rể khiêng một cái bàn từ nhà để xe lên tầng bốn nhà mình. Con rể cần nghỉ ngơi, nói rằng cái bàn quá nặng, trong khi tôi không cảm thấy nó nặng chút nào. Chúng còn trẻ nhưng không có khả năng đảm đương làm các việc nhà như tôi. Con gái tôi ban đầu không dám nói với đồng nghiệp rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bây giờ con tôi nói với họ rằng mẹ mình đã có được sức khỏe tốt nhờ tu luyện Đại Pháp. Con gái tôi thậm chí còn giúp ba đồng nghiệp của mình thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, phủ nhận bức hại

Tôi đã bị bắt và bị kết án bất hợp pháp hơn 17 lần do thỉnh nguyện cho Đại Pháp ở Bắc Kinh sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Tôi sống ở nông thôn, và ngôi nhà của tôi là một câu chuyện đáng để kể. Khi họ đến bắt tôi, một cảnh sát trèo lên nhà tôi và vào sân nhà tôi để mở cửa cho các cảnh sát khác. Đôi khi không có ai ở nhà, họ lục soát nhà tôi và lấy cắp nhiều đồ đạc cá nhân của tôi. Các con tôi cũng phải chịu nhiều thiệt thòi. Con gái tôi sau đó đã yêu cầu tôi ở lại nhà của nó. Bất cứ nơi nào tôi ở, tôi đều nghe lời Sư phụ và làm tốt ba việc. Dần dần, các đồng tu đến nhà con gái tôi để cùng nhau học Pháp. Chúng tôi đã bị những người hàng xóm đi báo vài lần. Một lần, bốn nhân viên cảnh sát đến nhà con gái tôi sau khi có người báo cáo về chúng tôi. Họ đã rời đi vì tôi không có nhà. Con gái tôi sau đó gọi điện bảo tôi trốn đi và đừng về vì sợ cảnh sát bắt lại. Tôi nghĩ rằng các đồng tu sẽ đến nhà tôi để học Pháp nhóm, vì vậy tôi không thể chỉ quan tâm đến sự an toàn của bản thân mà không quan tâm đến an toàn của họ. Các đồng tu cũng phải nhận tài liệu giảng chân tướng từ tôi vào ngày hôm đó, và tôi cần phải phân phát chúng. Tôi phải đợi họ bất kể điều đó có nguy hiểm đến mức nào.

Sư phụ giảng:

…“[nếu chư vị] thật sự theo con đường chính đạo mà tu luyện, [thì] không ai dám động đến chư vị; hơn nữa chư vị có Pháp thân của tôi bảo hộ, sẽ không xuất hiện bất kể nguy hiểm gì”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Vừa về đến nhà, con gái tôi đã yêu cầu tôi rời đi ngay. Cháu nói rằng các nhân viên cảnh sát đã yêu cầu tôi phải báo với đồn cảnh sát và yêu cầu gia đình tôi phải hợp tác với họ. Tôi nói rằng tôi không quan tâm đến lời nói của họ. Nhưng con gái tôi vì sợ quá mà không nghe theo và chỉ một mực yêu cầu tôi rời đi. Tại thời điểm này, các đồng tu bắt đầu đến. Con gái tôi thậm chí còn sợ hãi hơn, cháu đã khóc khi thấy hơn 10 học viên vào nhà mình. Vì vậy, tôi đã nói với họ rằng đừng đến trong những ngày tiếp theo. Tôi đã cố gắng tìm một địa điểm học Pháp mới nhưng không thể tìm nổi. Cuối cùng, tôi quyết định nói với con gái rằng tôi sẽ không giấu giếm nữa, vì tôi có Sư phụ bảo hộ rồi. Con gái tôi đã đồng ý với tôi. Tôi biết rằng điểm học Pháp nhóm là do Sư phụ an bài, và chúng tôi sẽ kiên trì gìn giữ bất kể mọi thứ có khó khăn đến đâu.

Vượt qua trở ngại và làm tốt ba việc

Trong đại dịch, tất cả các cộng đồng dân cư bị phong tỏa và các đồng tu không thể đến giao tài liệu cho tôi. Chúng tôi cũng không gọi cho nhau vì lý do an toàn. Trong hoàn cảnh này, trong chín ngày, mỗi ngày tôi đã học thuộc ba bài giảng Pháp.

Sau đó tôi nghĩ rằng dù có chuyện gì đi nữa thì tôi cũng phải ra ngoài để giúp đỡ mọi người. Tôi không có tài liệu cần thiết, nhưng tôi vẫn còn một số bùa hộ mệnh Đại Pháp. Nếu tôi không thể vào các cộng đồng dân cư, thì tôi có thể nói chuyện với lính canh ở lối vào. Vì vậy, tôi xuống nhà với một ít kẹo năm mới còn sót lại.

Tôi đến gần người bảo vệ trẻ tuổi ở cửa ra vào: “Tôi gửi anh một ít kẹo. Do đại dịch, không có người thân đến thăm chúng tôi, vì vậy đây là những đồ ăn còn dư; nhưng chúng còn dùng được”. Anh ấy vui vẻ nhận những viên kẹo. Sau đó, tôi nói với anh sự thật về Đại Pháp và yêu cầu anh để cho bạn bè của tôi vào khi họ đến thăm tôi. Người bảo vệ đồng ý sau khi thấy tôi rất khỏe mạnh so với tuổi của mình. Sau đó, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi tìm nhà của đồng tu Diêu. Từ xa, tôi đã thấy lối vào nhà cô ấy đã được rào lại bằng dây thép gai. May mắn thay, tôi tìm thấy một vài lỗ hổng trên thân cây bên cạnh hàng rào thép gai. Khi tôi bước lại gần, tôi thấy có một khe hở nhỏ ở lưới rào, chỉ đủ để tôi chui qua.

Tạ ơn Sư phụ, học viên Diêu đã nhanh chóng chuẩn bị các cuốn sách nhỏ giảng chân tướng và các bản sao của Tuần báo Minh Huệ cho tôi. Tôi chân thành cảm ơn Diêu vì sự giúp đỡ của cô ấy. Tất cả chúng tôi đều hiểu mục đích của việc giúp chúng sinh thoái xuất khỏi ĐCSTQ là để họ hiểu được bản chất thực sự của tà đảng và giúp họ được an toàn khi Trời diệt Trung Cộng.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.


Bản dịch tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/2/417709.html

Bản dịch tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/4/1/191675.html

Đăng ngày 09-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share