Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-12-2020] Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng:

“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng của nhân loại, mà còn là hy vọng duy nhất. Cứu độ chúng sinh là sứ mệnh của chúng ta, trách nhiệm trọng đại, chỉ có tu luyện tốt tự mình mới có thể làm tốt việc đệ tử Đại Pháp cần phải làm”. (Lời chúc gửi Pháp hội Châu Âu tại Paris [2017])

Vào thời điểm canh tân cuối cùng của vũ trụ này, tôi biết bản thân mình có trách nhiệm lớn lao và không dám chểnh mảng. Tuy nhiên, tôi vẫn còn những chấp trước chưa được tu bỏ, chỉ cần tôi lơ là và không nghiêm khắc với bản thân thì hiệu quả cứu người của tôi sẽ không được tốt. Do vậy tôi cần học Pháp thật tốt, phát chính niệm thường xuyên và duy trì trạng thái tu luyện tinh tấn.

Tôi rất khâm phục những học viên đi ra ngoài để giảng chân tướng trực diện cho mọi người mà không bị trở ngại. Đôi lúc, tôi cảm thấy trạng thái tu luyện của mình chưa đủ tốt nhưng trong tâm tôi lại không muốn trì hoãn thêm việc đi ra ngoài để giảng chân tướng cứu người. Vì vậy, trước khi đi tôi thường đứng trước bức ảnh chân dung Sư phụ Lý và nói: “Hôm nay trạng thái tu luyện của con không đủ tốt. Sư phụ, xin Ngài gia trì chính niệm và sức mạnh cho con, ban cho con thêm trí huệ và hóa giải mọi can nhiễu để con có thể cứu độ chúng sinh”. Bằng cách này, tôi có thể cải thiện được trạng thái tu luyện chưa tốt của mình.

Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện về việc tôi giảng chân tướng cứu người và thấy được chúng sinh đang chờ được đắc cứu.

Một cặp vợ chồng ở vùng núi phía Bắc

Vùng núi phía Bắc là một khu vực hẻo lánh ở rìa quận nơi tôi sinh sống. Tôi đã nghĩ đến việc sẽ đi giảng chân tướng cho một vài gia đình sống ở đây, nhưng mãi tôi vẫn chưa sắp xếp được thời gian để đi. Cho đến một ngày, cuối cùng thì tôi cũng đã đi lên núi và mang theo một số cuốn lịch bàn Minh Huệ cùng các tài liệu chân tướng. Tôi đi đến một trang trại, ở đó có một người phụ nữ đang bận rộn dọn dẹp. Tôi chào cô ấy và hỏi cô ấy có muốn một cuốn lịch để bàn không. Khi cô ấy nhìn thấy cuốn lịch nói về Pháp Luân Đại Pháp thì cô ấy nói: “Thật tuyệt, hàng ngày tôi vẫn đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi hỏi cô ấy có phải đang tu luyện Đại Pháp không? Cô ấy nói: “Tôi không tu luyện, tôi chỉ đọc sách”.

Lúc đầu, tôi nghĩ cô ấy muốn nói đến các sách Đại Pháp nhưng sau đó tôi nhận ra rằng cô ấy đang đề cập đến các tài liệu giảng chân tướng mà các học viên đã đưa cho cô ấy trước đây. Cô ấy nói: “Tôi đã lưu rất nhiều quyển sách nhỏ của Pháp Luân Đại Pháp, vì vậy tôi sẽ đọc chúng khi tôi có thời gian. Tôi thậm chí còn có một chiếc móc khóa của Pháp Luân Đại Pháp!”. Cô ấy đã tìm thấy chiếc móc khóa trên mặt đất. Cô ấy cũng đã đọc Cửu Bình.

Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì chồng cô ấy đến tham gia cùng chúng tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy còn hiểu rất rõ chân tướng. Anh ấy nói: “Hãy để lại cho chúng tôi một bản sao của tất cả những tài liệu chị đang có. Chúng tôi rất thích đọc các tài liệu này”. Người vợ nói thêm: “Anh ấy không tin vào bất cứ điều gì, nhưng không hiểu tại sao, anh ấy chỉ thích đọc các cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp”. Người chồng nói thêm: “Chúng tôi cũng là những người tốt. Tôi biết rất nhiều về việc sử dụng các phương pháp dân gian để chữa bệnh. Trong vài năm qua, tôi đã tiêu tốn hàng trăm đô la tiền thuốc men”.

Tôi nói với họ về tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và giúp họ thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi cũng đưa cho họ một bản sao tập san Minh Huệ “Trời, Đất và Con người” và một USB có chứa nhiều video khác. Cặp vợ chồng này đã liên tục cảm ơn tôi.

Một cảnh sát viên: “Tôi đã biết phải làm gì trong tương lai!”

Một ngày nọ, tôi đang đi xe đạp ngang qua bệnh viện thì nhìn thấy từ xa có một người đàn ông đang ngồi một mình bên ngoài, vì vậy tôi muốn giảng chân tướng cho anh này. Tôi hỏi anh ấy: “Tại sao anh lại ngồi nghỉ gần bệnh viện?”. Anh này nói rằng anh đến từ một quận lân cận cùng với cha mình để khám bác sĩ. Bệnh viện này nổi tiếng về điều trị các bệnh về mạch máu não.

Tôi nói với anh hãy bảo người cha thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thì có thể nhanh chóng bình phục. Anh ấy nói mình là cảnh sát và vẫn đang đi bắt các học viên Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999 đến nay. Anh ta yêu cầu tôi ngừng nói và rời đi ngay lập tức.

Tôi nói với anh ta: “Anh là cảnh sát, vậy thì tôi càng nên nói với anh nhiều hơn. Anh đã tiếp xúc với các học viên trong nhiều năm, anh không thấy họ là những người tốt sao? Anh vẫn tham gia vào cuộc bức hại này được sao?” Viên cảnh sát đáp lại: “Chúng tôi là một phần của cỗ máy nhà nước và chúng tôi phải thi hành các mệnh lệnh của cấp trên”.

Tôi lại nói: “Con người không phải là cỗ máy, con người có suy nghĩ và biết phân biệt đúng sai. Nhiệm vụ của một cảnh sát là đi bắt những người xấu. Những người tốt này họ tu luyện theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn thì có nên bắt không? Ngoài ra, còn có một quy luật của đất trời: thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Có thể anh đã nghe nói về việc nhiều nhân viên văn phòng 610 và cảnh sát đã phải chịu quả báo vì cuộc bức hại này. Pháp Luân Đại Pháp đã phải chịu một án oan sai lớn chưa từng có trong lịch sử. Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ Lý sớm hay muộn cũng sẽ được bồi hoàn”.

Viên cảnh sát nói: “Tôi biết điều đó. Bây giờ, nếu không có ai báo về Pháp Luân Đại Pháp cho chúng tôi thì chúng tôi nhắm mắt làm ngơ. Có một bác sĩ Trung y nổi tiếng ở địa phương bị kết án tù mấy năm. Nhưng sau khi được thả ra, ông ấy vẫn tu luyện và đi phát các tài liệu chân tướng cho mọi người. Chúng tôi biết điều đó và giả vờ như không biết. Tuy nhiên, nếu có ai đó báo cáo việc này cho chúng tôi thì chúng tôi vẫn phải hành động”.

Tôi lại nói: “Anh vẫn có thể hành động tùy theo từng tình huống. Ví dụ, đích nhắm của súng có thể chệch đi một vài cm và anh có thể lựa chọn để cho các học viên rời đi. ĐCSTQ đã làm quá nhiều điều xấu xa và ông trời sẽ tiêu diệt nó. Anh không cần phải chết cùng với ĐCSTQ. Tôi có thể đặt cho anh một cái tên hóa danh để thoái xuất khỏi nó. Anh đã bao giờ gia nhập vào hàng ngũ của ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó chưa?”

Viên cảnh sát cười và nói: “Ai trong nghề này mà lại không gia nhập được chứ?”. Tôi nói: “Vậy là số phận đã an bài cho chúng ta gặp nhau ở đây ngày hôm nay. Việc sử dụng tên hóa danh để thoái xuất khỏi ĐCSTQ sẽ không ảnh hưởng đến công việc của anh. Tôi thực lòng hy vọng anh sẽ làm tốt và không hề mong được đền đáp”.

Anh ấy đã đứng lên và nghiêm trang nói: “Được rồi, cảm ơn chị! Tôi đã biết phải làm gì trong tương lai”. Tôi đặt cho anh ấy một cái tên hóa danh và đề nghị anh ấy hãy ghi nhớ điều đó. Tôi nói: “Chúc anh may mắn!” Anh ấy trả lời: “Tôi cũng chúc chị may mắn. Hãy bảo trọng!”. Một cảnh sát từng tham gia bức hại các học viên Đại Pháp đã có được lựa chọn đúng đắn!

Tôi có rất nhiều câu chuyện kể từ khi tôi bước ra giảng chân tướng cứu người. Chỉ cần tôi có tâm muốn cứu người thì Sư phụ sẽ an bài và gia trì cho tôi. Đôi khi việc giảng chân tướng của tôi diễn ra tự nhiên như mây trôi, nước chảy và dễ dàng có được một kết quả tốt đẹp.

Sư phụ đã an bài mọi thứ và chỉ yêu cầu các đệ tử hoàn thành bước cuối cùng bằng chính niệm và chính hành. Tôi sẽ tiếp tục tinh tấn tu luyện bản thân, trợ Sư chính Pháp và bước đi thật tốt con đường cuối cùng của mình để không làm Sư phụ thất vọng.

Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác phát hành trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/13/414370.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/16/191421.html

Đăng ngày 31-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share