Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-12-2020] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996. Tôi muốn chia sẻ hai bài học mà tôi học được trong quá trình tu luyện của mình.
Bài học thứ nhất
Cuối tháng 10 năm 2019, tôi bị đau răng. Ban đầu, tôi nghĩ có lẽ là do chế độ ăn uống của tôi, tôi đã ăn quá nhiều ớt cay dẫn đến việc thân thể tôi bị “nóng”.
Cơn đau trở nên tồi tệ hơn. Nó bắt đầu ở chỗ chiếc răng khôn phía hàm dưới bên phải của tôi. Nướu xung quanh răng bị viêm khá nặng. Các răng khác bên cạnh răng khôn cũng bắt đầu đau. Cuối cùng, vết sưng tấy lan ra toàn bộ nướu ở răng dưới, cổ họng và vùng đầu. Và tôi bị đau đầu như búa bổ đến mức có vài đêm tôi không thể ngủ được. Ba ngày sau, mặt tôi sưng tấy đến nỗi hai mắt tôi như híp lại.
Khi nhìn lại trạng thái tu luyện gần đây của mình, tôi nhận ra rằng mình đã có chút buông lơi. Tôi đã không dành đủ thời gian cho việc học Pháp và luyện công. Tôi thường chỉ luyện công nhưng không học Pháp. Việc giảng chân tướng cũng không làm tốt. Bởi vì tôi bận nấu bữa trưa cho gia đình vào buổi trưa, tôi đã bỏ lỡ việc phát chính niệm vào thời điểm đó. Khi tôi phát chính niệm, tôi đã rất khó tập trung. Tôi không ngừng suy nghĩ về việc con trai tôi đã học hành vất vả như thế nào ở trường và tôi sẽ nấu món gì ngon cho cháu. Tôi cũng nghĩ về việc đó khi đang luyện công. Tôi thấy rất hối hận vì tất cả những điều này.
Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để học Pháp và phát chính niệm. Khi tôi không thể ngủ được vì đau, tôi đã phát chính niệm.
Một học viên khác nói, “Hãy đến bệnh viện nếu chị không thể chịu đựng được nữa. Nếu chị không tu được đến mức đó, có lẽ chị nên đến bệnh viện.” Tôi cảm thấy lưỡng lự. Tôi nghĩ rằng tôi hẳn đã bị lệch khỏi Pháp. Tôi rơi nước mắt, lo lắng rằng có lẽ Sư phụ đã bỏ rơi tôi. Tôi quyết tâm không đến bệnh viện. Đó là lỗi của tôi khi tôi đã không trân quý thời gian mà tôi có để tu luyện.
Khoảng 3 giờ sáng hôm sau, tôi cảm thấy rát cổ họng và bất cẩn cắn vào chiếc răng bị viêm. Đột nhiên tôi nôn ra vô số chất nhầy và máu. Cơn đau đã biến mất! Tôi đã khóc khi nhận ra rằng Sư phụ vẫn đang chăm sóc cho tôi!
Vùng mặt sưng tấy và chỗ nướu bị viêm của tôi đã trở lại bình thường. Toàn bộ ma nạn kéo dài trong hai tuần. Nhờ trải nghiệm này mà tôi nhận ra sự nghiêm túc của việc tu luyện.
Sư phụ Lý giảng,
“Hơn nữa, một cá nhân mong muốn tu luyện, nhưng đó đâu phải chuyện dễ dàng. Tôi đã giảng rằng đây là một việc nghiêm túc phi thường, ngoài ra nó là điều siêu xuất [khỏi] người thường; so sánh với bất kể sự việc gì nơi người thường thì nó cũng khó hơn. Nó chẳng phải siêu thường là gì? Do vậy so với việc gì trong người thường, thì yêu cầu đối với chư vị cũng cao hơn.” (Bài giảng thứ Ba, Chuyển Pháp Luân)
Bài học thứ hai
Tôi làm công việc bàn giấy và phải ngồi nhiều trong ngày. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc tập thể dục và bắt đầu chạy bộ sau giờ làm việc. Trong thời gian đó, con trai tôi đang đi dã ngoại một tuần. Giáo viên của cháu đã gửi hình ảnh và cập nhật chuyến đi trên WeChat mỗi ngày. Mặc dù tôi đã ngừng sử dụng WeChat, nhưng tâm tôi vẫn bị động và đã sử dụng nó trong khoảng thời gian này để nhận thông tin cập nhật của giáo viên. Ngay cả khi tôi chạy bộ, tôi vẫn xem WeChat. Tôi nghĩ rằng sẽ ổn nếu chỉ cần xóa ứng dụng đó đi sau khi tôi đã sử dụng xong khi chuyến đi của trường kết thúc.
Một tuần sau khi con trai tôi trở về nhà vào cuối tháng 11 năm 2019, tôi lại trải qua nghiệp bệnh. Nhiều người xung quanh chúng tôi đều bị cúm. Cả lớp của con trai tôi, bao gồm cả giáo viên và các bậc phụ huynh, đều bị ốm. Tôi bị lạnh, đau họng và nghẹt mũi. Tôi bị sốt nhưng đến sáng hôm sau thì khỏi. Nước mũi của tôi vẫn chảy và tôi bị ho ra đờm, nhưng tôi cảm thấy dễ chịu hơn và thậm chí đã giặt rất nhiều quần áo vào ngày hôm đó.
Khoảng một tuần sau, tôi lại bị sốt. Lần này tôi bị sốt cao hơn và kéo dài hơn. Cổ họng của tôi đau đến mức tôi không thể ăn được. Tôi bắt đầu bị đau bao tử vào buổi tối. Đêm hôm đó, tôi nghe đoạn ghi âm bài giảng của Sư phụ và đã ngủ gật.
Trong năm ngày tiếp theo, tôi có các triệu chứng cảm lạnh. Xoang và phổi của tôi đầy chất nhầy màu vàng đặc. Cơn ho liên tục khiến tôi thức giấc vào ban đêm. Tôi mất cả khứu giác và vị giác.
Điều kỳ lạ là mặc dù các thành viên khác trong gia đình cũng bị các triệu chứng giống tôi nhưng các triệu chứng của họ nhẹ hơn. Đến ngày thứ sáu, tôi đã có thể ngủ và bắt đầu hồi phục. Từ khi còn nhỏ, xoang của tôi thường xuyên bị viêm và tắc nghẽn. Lần này, bệnh xoang của tôi đã hoàn toàn được thanh lý. Tôi đã có thể ngửi thấy bầu không khí trong lành.
Sau đó, tôi đã hướng nội về nghiệp bệnh lần này.
Đầu tiên là việc tôi chạy bộ để tập thể dục. Tôi đã suy nghĩ như một người thường, rằng tập thể dục sẽ giúp tôi cải thiện sức khỏe. Làm người tu luyện, chúng ta chỉ có thể tịnh hóa thân thể từ bên trong. Thông qua tu luyện, mỗi tế bào trong thân thể chúng ta đều được lấp đầy bởi chủng vật chất cao năng lượng. Đó là điểm khác biệt căn bản giữa Pháp Luân Đại Pháp và các bài tập thể chất hàng ngày.
Các học viên khác thấy tôi chạy bộ đã khuyến nghị tôi nên đọc bài giảng của Sư phụ liên quan đến vấn đề này. Tôi đã không nghĩ quá nhiều về điều đó, nhưng họ đã đúng. Tôi đã không học Pháp tốt, vì vậy tôi vẫn có những suy nghĩ của người thường.
Thứ hai là chấp trước đối với con tôi. Về việc sử dụng WeChat, từ lâu trang web Minh Huệ đã cho đăng một thông báo về điều đó. Tôi đã viện cớ để sử dụng lại ứng dụng này, đó là một việc hoàn toàn sai trái.
Mỗi học viên đều có một con đường tu luyện khác nhau, nhưng mọi thứ xảy ra với mỗi chúng ta đều liên quan đến việc tu luyện của chúng ta. Bản thân các trở lực hay khảo nghiệm không phải là điều đáng sợ. Điều đáng sợ là khi chúng ta không thể dùng Pháp để làm thước đo và giữ vững chính niệm.
Việc dành thời gian để viết bài chia sẻ này là một cơ hội để nhìn lại trạng thái tu luyện của tôi. Tôi trở nên thanh tỉnh hơn vào thời điểm tôi hoàn thành bài viết này. Mọi cảm giác xấu hổ của bản thân trước các học viên khác khi chia sẻ ra điều này đã không còn nữa.
Khi viết bài chia sẻ này, tôi đã thúc giục bản thân phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện của mình. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp. Trong tương lai, tôi cũng sẽ không ngừng nhắc nhở bản thân đồng hóa với Pháp và luôn tinh tấn.
[Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/12/23/415613.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/15/191413.html
Đăng ngày 04-06-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.