Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 22-10–2020] Những năm gần đây, nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp đã phải trải qua sự bức hại về tài chính, chủ yếu là lương hưu của các học viên cao tuổi bị dừng thanh toán. Ở thành phố của tôi, lương hưu của hơn 30 học viên đã bị đình chỉ và tôi là một trong những người đó.

Khi tình huống bức hại xảy ra, là người tu luyện chúng ta phải phủ nhận bức hại, hướng nội để tìm ra nguyên nhân gốc rễ và quyết định phải làm gì tiếp theo. Tôi muốn chia sẻ thể ngộ của mình về vấn đề này sau khi học Pháp và suy ngẫm về những chấp trước của mình.

Chấp trước vào lợi ích vật chất

Bắt đầu tu luyện: Ít chú ý đến lợi ích vật chất

Ngay sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào 23 năm trước, tôi đã có thể loại bỏ phần lớn chấp trước vào lợi ích vật chất. Tôi luôn hào phóng trong chuyện tiền bạc, ngay cả trước khi tu luyện. Tôi thường hỗ trợ bạn bè và gia đình nếu họ cần giúp đỡ về mặt tài chính. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi cảm thấy rằng tôi nên ít quan tâm hơn nữa đến chuyện tiền bạc.

Tôi là một giáo viên dạy học, và trong khi hầu hết các giáo viên khác kiếm được khá nhiều tiền dạy thêm, tôi đã không làm việc đó. Đôi khi đồng nghiệp của tôi giới thiệu học sinh cho tôi, và họ đều ngạc nhiên khi tôi nói rằng tôi không dạy thêm. Một giáo viên đồng nghiệp đã chỉ ra: “Chị đang mất 10.000 nhân dân tệ mỗi tháng khi không mở lớp học thêm.”

Tôi cũng xem nhẹ lợi ích khi ở nhà. Chồng tôi ngoại tình và ly dị tôi vào năm 2000. Tôi được quyền nuôi con. Chúng tôi có 150.000 nhân dân tệ trong tài khoản ngân hàng, và chồng tôi đã lấy toàn bộ số tiền đó. Tôi không hề động tâm. Khi bố tôi mất vào năm 2005, mẹ kế của tôi đã bán căn hộ của họ và sau đó mua căn hộ khác đứng tên cháu của bà. Tôi không nói bất cứ lời nào, và tâm tôi vẫn bình thản, như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn chăm sóc bà ấy. Người anh kế của tôi cảm động nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất khác biệt. Họ không tranh giành tiền bạc.“

Tôi bị tai nạn xe hơi hai lần và bị rạn xương một vài chỗ, nhưng khi đó đã tu luyện Đại Pháp rồi, tôi không yêu cầu bất kỳ khoản bồi thường nào từ các tài xế. Tôi hồi phục cực kỳ nhanh chóng sau tai nạn, và nhiều người đã chứng kiến được uy lực của Đại Pháp.

Do kiên trì niềm tin vào Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị bắt và bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) kết án một cách phi pháp. Khi bản án được đưa ra, tôi đang ở trong trại tạm giam, và mọi người bị giam giữ ở đó đều rất buồn cho tôi. Một số người thậm chí đã khóc. Họ nói rằng tôi đã có một công việc tốt như vậy, và bây giờ tôi chắc chắn sẽ bị sa thải và mất hết tiền. Nhưng tôi không cảm thấy tiếc cho bản thân mình chút nào, cũng không vì thế mà chán nản. Tôi chỉ nghĩ: “Không có công việc thì ra ngoài làm thuê. Dù thế nào mình cũng phải tu luyện đến cùng, kể cả trong trường hợp bị mất việc.” Tối hôm đó, tôi vẫn ăn ngon ngủ ngon.

Sáu tháng sau, anh trai tôi đến thăm và nói với tôi rằng tôi vẫn trong biên chế của trường và tiếp tục được nhận lương hưu. Tôi nói mà không cần suy nghĩ: “Bởi vì chúng thuộc về em.”

Tất cả những việc này đều có lý do. Một là tôi không có chấp trước về nó, tôi có chính niệm mạnh mẽ và không thừa nhận bức hại tài chính của tà ác. Thứ hai, các đệ tử Đại Pháp thường là những nhân viên giỏi và có tiêu chuẩn đạo đức cao. Tôi chưa bao giờ tranh giành mọi thứ với đồng nghiệp, kể cả trong việc đề bạt. Tôi luôn để đồng nghiệp thăng tiến trước tôi. Kết quả là khi ban giám hiệu giữ nguyên chức vụ của tôi, không ai phản đối. Nhiều đồng nghiệp của tôi nghĩ về tôi và lo lắng về tiền lương hưu của tôi.

Không lâu sau khi ra khỏi tù, tôi đã đến tuổi nghỉ hưu. Nhà trường đã xử lý việc nghỉ hưu của tôi giống như các giáo viên khác.

Các báo cáo của Minh Huệ cho thấy nhiều học viên đã bị đơn vị sa thải, đặc biệt là những người làm việc cho các đơn vị hành chính sự nghiệp. Tôi nghĩ rằng mình có thể giữ được công việc của mình và nghỉ hưu bình thường vì tôi đã buông bỏ chấp trước vào lợi ích vật chất và không thừa nhận bức hại về tài chính. Sư phụ đã giúp tôi vì trạng thái tu luyện của tôi giữ được như vậy.

Tất cả các thành viên trong gia đình, đồng nghiệp và bạn bè của tôi đều vui mừng cho việc nghỉ hưu của tôi, và điều đó đã tạo điều kiện thuận lợi để tôi giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại.

Chấp trước vào lợi ích vật chất nổi lên trong vài năm gần đây

Cha mẹ tôi đều là thành phần trí thức của những năm 1950. Họ bị ĐCSTQ đàn áp chính trị và bị nơi làm việc sa thải. Tình hình tài chính khó khăn là một trong những lý do khiến tình cảm của họ rạn nứt, và cuối cùng họ đã ly hôn. Khi đó tôi chỉ mới hai tuổi và ở với bố tôi. Bố mẹ tôi đều đã đi bước nữa, vì vậy tôi có hai người em trai cùng cha khác mẹ và một em trai, một em gái cùng mẹ khác cha.

Năm 2009 sau khi kết thúc án oan và ra khỏi tù, tôi phát hiện ra rằng chồng cũ của tôi đã có mối liên hệ ngầm với em trai và em gái cùng mẹ khác cha của tôi, họ cùng làm xây dựng công trình và kiếm được rất nhiều tiền. Tôi đã không tu luyện vững chắc trước khi bị giam giữ và sau khi về nhà vẫn không học Pháp tốt. Tôi ghen tị với họ và chấp trước vào lợi ích vật chất của tôi cũng dần dần hình thành. Tôi cảm thấy rằng họ đã kiếm được quá nhiều tiền sau lưng tôi và không chia sẻ với tôi chút nào. Cả ba người đó đều luôn keo kiệt với tôi. Nhất là khi nghĩ đến việc mình đã phó xuất bao nhiêu cho những người em cùng mẹ khác cha đó, tôi cảm thấy hết sức căm phẫn bất bình.

Sau đó, mẹ tôi mắc bệnh Alzheimer. Các anh chị em của tôi đề nghị tôi chăm sóc cho bà, nhưng họ lại giữ 3.000 nhân dân tệ lương hưu hàng tháng của bà và chỉ đưa cho tôi 2.000 nhân dân tệ để chi trả sinh hoạt phí. Tôi cũng biết trong tài khoản ngân hàng của mẹ và cha dượng có 400.000 nhân dân tệ, và họ có một căn hộ. Tuy nhiên, khi cha dượng của tôi qua đời sáu tháng trước đó, hai người em cùng mẹ khác cha của tôi đã bán căn hộ và chia nhau số tiền đó cùng với 400.000 nhân dân tệ mà không đưa cho tôi một xu nào. Theo luật, mẹ tôi lẽ ra phải được chia một nửa số đó, và một phần ba số đó đáng lẽ phải là của tôi.

Bởi vì chấp trước vào lợi ích vật chất của tôi ngày càng lớn, tôi không nhận ra rằng đó là cơ hội tốt để tôi đề cao và buông bỏ chấp trước. Khi tôi nói chuyện với gia đình và bạn bè về điều đó, vì họ không phải là học viên, họ đã cho tôi những lời khuyên khiến cho chấp trước của tôi càng lớn hơn nữa. Cuối cùng, tôi và các em cùng mẹ khác cha đã tranh cãi lớn và họ nói rằng họ sẽ tìm một người trông nom cho mẹ tôi thay vì để tôi chăm sóc mẹ.

Sau cuộc tranh cãi, cuối cùng tôi nhận ra rằng đó là do tôi chấp trước vào lợi. Hơn nữa, cả hai đều đã thoái khỏi ĐCSTQ, và tôi không muốn ảnh hưởng đến suy nghĩ của họ về Đại Pháp, vì vậy tôi đã chân thành xin lỗi họ. Họ cũng hối tiếc vì thuê người trông nom sẽ tốn kém hơn rất nhiều, hơn nữa lại phải thuê một căn phòng cho mẹ tôi. Thay vào đó, khi tôi chăm sóc mẹ tôi, bà sẽ ở trong căn hộ của tôi. Vì vậy, cuối cùng, tôi lại tiếp tục chăm sóc mẹ tôi trong khi họ tiếp tục đưa tôi sinh hoạt phí như cũ.

Tuy nhiên, chấp trước của tôi vào lợi ích vật chất vẫn chưa được loại bỏ. Tôi chỉ cảm thấy rằng tôi không nên tranh cãi với những người thường vì điều đó có thể ảnh hưởng đến việc họ được cứu. Tôi vẫn mang tâm oán hận đối với họ.

Bởi vì tôi không thể buông bỏ chấp trước này trong một vài năm, lương hưu của tôi đã bị đình chỉ vào tháng 6 năm 2020.

Suy ngẫm về bức hại tài chính

Việc mất tiền lương hưu khiến tôi rất khổ sở, và khi hướng nội, tôi biết rằng trạng thái tu luyện của mình quá kém so với tiêu chuẩn của Đại Pháp. Nhiều đồng tu đã bước đi trên con đường tu luyện của họ và chứng thực Pháp trong hơn 20 năm qua mà không hề bị can nhiễu. So với họ, tôi đã vấp ngã rất nhiều lần và trạng thái tu luyện của tôi chưa bao giờ được vững chắc. Mặc dù lúc đầu tôi xem nhẹ quyền lợi vật chất, nhưng chấp trước của tôi không bị loại bỏ và nó đã tăng trưởng rất mạnh mà tôi không hề nhận ra. Thông qua việc học Pháp và hướng nội, tôi nhận ra rằng chấp trước này và một số chấp trước khác đã dẫn đến việc tôi bị bức hại.

Tôi đã bắt đầu học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Ai có điều tốt mà biểu lộ ra, thì người khác lập tức [ganh tỵ] tật đố đến mức khó chịu; ở trong đơn vị [công tác] hoặc ngoài đơn vị mà được thưởng, hay được điều gì tốt thì về không dám nói năng gì, [e rằng] người khác biết sẽ thấy bất bình trong tâm.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

“Do đó chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; có lúc chư vị thấy rằng thứ ấy là [của] chư vị, người ta cũng nói với chư vị rằng thứ ấy là [của] chư vị; kỳ thực nó không phải [của] chư vị. Chư vị có thể cho rằng đó là của mình, [nhưng] rốt cuộc nó lại không phải của chư vị; qua đó thấy được rằng đối với sự việc này chư vị có thể vứt bỏ được không; vứt bỏ không được thì chính là tâm chấp trước; chính là dùng cách này để chư vị vứt bỏ tâm [chấp trước] vào lợi ích ấy; chính là vấn đề này.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng khi tôi cảm thấy oán hận về việc chồng cũ và các em kế của mình kiếm tiền, đó là tâm tật đố đang nổi lên. Tôi không thể chịu được khi nghe “tin tốt” của họ, và điều đó khiến tôi không thoải mái. Hơn nữa, từ đoạn Pháp trên, tôi nhận ra rằng khi tiền gửi và tiền lương hưu của mẹ tôi không được chia cho tôi, đó chính là vì chúng không phải của tôi, không thuộc về tôi.

Khi tôi đào sâu hơn, tôi tìm thấy những chấp trước khác. Tôi luôn muốn tích luỹ tiền và thường nghĩ đến khi nào tôi có thể tích luỹ được một số tiền nhất định. Tôi cũng có cái tình mạnh mẽ đối với con cái và người thân và đã cho họ rất nhiều tiền. Đôi khi tôi cũng thích mua sắm và tiêu rất nhiều tiền theo cách đó – tôi đã lãng phí quá nhiều tài nguyên Đại Pháp.

Tôi có chấp trước đặc biệt mạnh mẽ đối với con cái. Tôi đã nhận được khoảng 300.000 nhân dân tệ tiền lương hưu trong những năm qua, và phần lớn số tiền đó tôi đưa cho các con để kinh doanh. Tôi nhận ra rằng tôi đang coi sự từ bi của Sư phụ là điều hiển nhiên. Chính sự từ bi vô hạn của Sư phụ đã giúp tôi giữ lại công việc ngay cả khi tôi bị kết án tù, nhưng tôi đã không trân trọng điều đó.

Khi tôi đào sâu hơn nữa, tôi cũng nhận thấy tâm hoan hỷ. Bởi vì tôi đã nghỉ việc tại một cơ quan nhà nước và có lương hưu tương đối cao, tôi thường được bạn bè và gia đình ngưỡng mộ. Tôi cảm thấy mình có bản sự và được người khác đánh giá cao, nên ngay cả khi bị kết án, tôi vẫn giữ được công việc của mình. Còn các học viên khác đã bị sa thải khi họ bị kết án. Thỉnh thoảng khi các học viên khác gặp khó khăn, tôi có thể cho họ vay một số tiền, điều này khiến tôi rất vui. Khi những điều này xảy ra, tôi sẽ ngay lập tức nhận ra rằng tất cả những điều này là do Sư phụ ban cho, nhưng tôi đã không loại bỏ chấp trước hoan hỷ của mình ngay lập tức.

Sư phụ đã giảng:

“Tại các phương diện khác và quá trình tu luyện cũng phải chú ý không được sinh tâm hoan hỷ; loại tâm này rất dễ bị ma lợi dụng.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Tôi cũng tìm thấy những chấp trước khác, chẳng hạn như nóng giận, sợ hãi và oán giận người nhà và đồng tu. Hơn nữa, tôi có nghiệp tư tưởng rất mạnh. Gia đình tôi rất nghèo khi tôi còn nhỏ, vì vậy tôi luôn mong ước trở nên giàu có.

Các học viên địa phương đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Một lần trong một buổi chia sẻ nhóm, tôi có biểu hiện oán hận rất rõ ràng. Một học viên đã chủ động ở lại để chia sẻ thể ngộ với tôi một lúc lâu. Cô ấy đã giúp tôi nhận ra những chấp trước căn bản của mình, giúp tôi tách khỏi những suy nghĩ mà cựu thế lực đang ép nhập vào tôi, và giúp tôi nhận ra rằng tất cả những suy nghĩ xấu thực chất không phải là bản thân tôi và chủ ý thức của tôi cần phải thanh tỉnh. Con xin cảm tạ Sư phụ đã an bài các học viên khác thúc đẩy con tiến bước trên con đường tu luyện.

Sau khi tôi tìm thấy những chấp trước này, tôi đã bình tĩnh lại, bắt đầu học Pháp và nỗ lực hết sức để tu luyện. Bất cứ khi nào có niệm đầu bất hảo, tôi sẽ nhanh chóng nhận ra và loại bỏ nó. Tôi sẽ không làm theo những niệm đầu này bởi vì chính cựu thế lực đang muốn huỷ hoại tôi. Khi tôi nỗ lực thực tu, tôi không còn buồn ngủ khi học Pháp hoặc phát chính niệm nữa. Cách đây vài ngày, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi đã nhìn thấy chữ ‘Hỷ’ lớn bằng tiếng Trung. Tôi biết đó là Sư phụ đang khích lệ tôi.

Gần đây, cùng với việc học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cũng đã dành thời gian học các bài kinh văn khác của Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng trường không gian của mình trở nên thuần tịnh hơn rất nhiều và tôi ngày càng buông bỏ được nhiều hơn chấp trước vào lợi ích vật chất, đặc biệt là sau khi đọc những lời giảng của Sư phụ về tiền bạc và của cải.

Sư phụ giảng:

“Tâm đối với lợi ích vật chất, truy cầu tiền lớn như vậy mà là tu luyện sao? Tôi cho chư vị biết, tiền ấy là một chướng ngại lớn nhất đối với người tu luyện.” (Giảng Pháp tại thành phố New YorkPháp Luân Đại Pháp • Giảng Pháp Tại Pháp Hội Mỹ Quốc [1997])

“Còn có người tu Phật, mà dục vọng đối với tiền tài là rất lớn, họ bề ngoài không có nói ra, nhưng hễ động tâm niệm, thì người tu luyện ở tầng thứ cao hoặc Phật liền biết ngay.” (Bài học giáo huấn từ Phật giáo, Chuyển Pháp Luân 2)

“Những ai khó ngộ trong thế gian hỗn độn, sống vì tiền bạc, chết vì quyền thế, vui buồn chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi, nhọc nhằn tranh đấu, suốt đời tạo nghiệp.” (Ngộ, Tinh tấn yếu chỉ)

“Chấp trước vào tiền, sẽ cầu tài giả tu, hoại giáo, hoại Pháp, uổng phí trăm năm đời người chứ không tu Phật.” (Người tu cần tránh, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Căn nguyên của bức hại tài chính quy mô lớn

Tôi muốn bàn về thể ngộ của tôi về tình hình chung của chúng ta và cách chúng ta nên hành động.

Loại bỏ chấp trước

Trong những năm gần đây, ĐCSTQ đã tăng cường bức hại tài chính đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều học viên lâu năm bị kết án cũng bị phạt tiền và lương hưu bị đình chỉ. Nguyên nhân là gì? Có phải vì trạng thái tu luyện của chỉnh thể các đệ tử Đại Pháp không đạt, và nhiều người có chấp trước vào lợi ích vật chất?

cựu thế lực có thể lợi dụng chấp trước của chúng ta và sử dụng các nhân tố tà ác trên thế gian để bức hại tài chính. Cựu thế lực thấy rằng nhiều người trong chúng ta chưa buông bỏ chấp trước vào lợi ích vật chất, vì vậy chúng cho rằng chúng ta chưa đạt đến tiêu chuẩn và muốn đưa chúng ta vào khổ nạn để khảo nghiệm. Hai học viên trong khu vực của chúng tôi đã bị kết án, nhưng lương hưu của họ không bị đình chỉ. Hai học viên này không chấp trước vào lợi ích vật chất.

Liệu đã đến lúc chúng ta phải buông bỏ những chấp trước cuối cùng của mình, đặc biệt là chấp trước vào lợi ích? Mặc dù đó là cựu thế lực can nhiễu tu luyện của chúng ta, Sư phụ đã giảng:

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện.” (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, và chúng ta có sứ mệnh khi đến thế gian. Ngay cả những người tu luyện theo tiểu đạo thế gian trong quá khứ cũng phải từ bỏ chấp trước vào lợi ích vật chất. Là các đệ tử Đại Pháp, chẳng phải chúng ta nên buông bỏ nó càng sớm càng tốt và dồn hết sức vào việc cứu độ chúng sinh sao?

Phần lớn những học viên bị ĐCSTQ kết án là vì cựu thế lực lợi dụng những chấp trước căn bản của chúng ta. Nhưng sau khi bị bức hại, chúng ta đã suy ngẫm về những thiếu sót của mình và buông bỏ những chấp trước căn bản chưa? Chúng ta đã học được bài học và đề cao dựa trên Pháp? Tất cả chúng ta nên suy nghĩ cẩn thận về những câu hỏi này.

Từ bi và thanh trừ tà ác với chính niệm

Sư phụ giảng:

“Chính niệm của các đệ tử Đại Pháp có uy lực.” (Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Phát chính niệm là một trong ba việc mà đệ tử Đại Pháp phải làm tốt. Đối mặt với những bức hại tài chính nghiêm trọng này, trong khi hướng nội, chúng ta cũng cần phát chính niệm mạnh mẽ để loại bỏ những nhân tố tà ác đằng sau những nhân viên chính phủ đang thực hiện hình thức bức hại này.

Sư phụ giảng:

“Tôi dạy các đệ tử phát chính niệm, là vì cái mà gọi là tà ác ấy thực ra không là gì hết; tuy nhiên do [tâm] từ bi của các đệ tử Đại Pháp đã bị thế lực cũ lợi dụng; những sinh mệnh tà ác được chúng bảo hộ đã cố ý bức hại; như vậy những gì đệ tử Đại Pháp phải chịu nhận đã không còn là nghiệp lực của bản thân nữa, mà còn là những thứ đáng ra không phải nhận nhưng bị tà ác bắt phải nhận; hơn nữa những sinh mệnh tà ác ấy là những thứ đồ vô cùng thấp hèn và dơ bẩn, không hề đáng có được tác dụng gì trong Chính Pháp. Để giảm thiểu những bức hại đối với Đại Pháp cũng như [đối với] đệ tử Đại Pháp, nên tôi mới yêu cầu các đệ tử phát chính niệm, thanh trừ những phá hoại mà chúng cố ý gây ra đối với Chính Pháp; qua đó cũng giảm thiểu những gì mà đệ tử Đại Pháp không đáng phải chịu khi bị bức hại, đồng thời cứu độ chúng sinh và viên mãn thế giới của các đệ tử Đại Pháp.” (Tác dụng của chính niệm, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Chúng ta nên từ bi khi phát chính niệm và không oán hận những người liên quan đến cuộc bức hại. Chỉ bằng cách này, chính niệm của chúng ta mới có thể thanh tịnh và mạnh mẽ. Những chúng sinh có liên quan đến cuộc bức hại này trên thực tế là những người đáng thương nhất vì họ phải đối mặt với sự đào thải.

Vượt qua sợ hãi

Bình thường, chúng ta có thể không có cơ hội liên lạc với những người có liên quan đến bức hại tài chính. Khi bức hại xảy ra, nó thực sự cho chúng ta một cơ hội để giảng chân tướng và thức tỉnh lương tri của họ. Chúng ta phải loại bỏ tâm sợ hãi và chủ động giảng chân tướng cho họ.

Nhưng nhiều học viên đã không thể thực hiện điều này. Họ quá sợ hãi khi phải đối mặt với tình cảnh khi lương hưu của họ bị cắt. Sau đó cuộc bức hại ở địa phương sẽ ngày càng tồi tệ hơn. Đầu tiên họ sẽ cắt lương hưu của các học viên mới bị kết án, sau đó là những người bị kết án gần 10 năm trước, và gần đây là một học viên bị kết án 18 năm trước.

Nhưng nhiều học viên vẫn im lặng. Những kẻ ác thì vui mừng. Bởi vì họ có thể nhận được tiền từ các học viên quá dễ dàng, họ đã làm điều đó với nhiều học viên hơn nữa.

Bức hại tài chính cũng tồi tệ như các hình thức bức hại khác, chẳng hạn như bỏ tù. Nó lấy đi các quyền sống cơ bản của các đệ tử Đại Pháp lâu năm và ngăn họ hoàn thành sứ mệnh đánh thức lương tri của người dân. Đồng thời, những kẻ hành ác phạm tội với các đệ tử Đại Pháp, và họ phải đối mặt với kết cục tồi tệ nhất. Nó cũng khiến gia đình không tu luyện của đệ tử Đại Pháp không hiểu được tình hình, và có thể khiến họ oán hận Đại Pháp. Đây là an bài của cựu thế lực, và nó đang hủy hoại các đệ tử Đại Pháp và người thường. Sư phụ không thừa nhận những an bài như vậy, và chúng ta cũng vậy.

Sư phụ giảng:

“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu.” (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

“Vì con người mà nuôi dưỡng tà ma, khiến nó dùi vào sơ hở của Pháp. Đã làm đệ tử, khi ma nạn đến, nếu thật sự đạt được thản nhiên bất động hoặc có thể đặt tâm cho phù hợp với các yêu cầu khác nhau của các tầng thứ khác nhau đối với chư vị, thì đủ để vượt quan rồi. Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về Pháp, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Đối mặt với cuộc bức hại tài chính, nhiều học viên đã trở nên bi quan. Họ cảm thấy bất lực và lạc lối, thậm chí một số còn bắt đầu nghi ngờ Sư phụ và Đại Pháp. Trong khu vực của chúng tôi, rất ít học viên có thể giữ chính niệm chính hành, đến cơ quan để giảng chân tướng và bảo vệ quyền lợi của họ theo pháp luật. Một số đã đến hỏi phòng an sinh xã hội nhưng ngại giảng chân tướng hoặc đề cập đến Đại Pháp. Lý do của họ là các quan chức sẽ không lắng nghe nếu họ đề cập đến Đại Pháp. Khi họ đến văn phòng lần tiếp theo, họ thậm chí không thể qua được các nhân viên bảo vệ.

Một số học viên đã giúp những người khác viết thư và báo cáo việc lương hưu của họ bị đình chỉ một cách bất hợp pháp, nhưng họ cũng không đề cập đến Đại Pháp. Họ không nhận được phản hồi gì. Một số người nói rằng vì tên thật của các đệ tử Đại Pháp có trên thư, các nhân viên chính phủ có thể tra cứu ra họ, phát hiện ra họ là đệ tử Đại Pháp và ngừng xử lý vụ việc. Nhưng tại sao chúng ta không công khai trình bày danh tính của mình với tư cách là đệ tử Đại Pháp? Tại sao chúng ta lại sợ rằng các nhân viên chính phủ sẽ không giúp khi chúng ta tiết lộ danh tính của mình là đệ tử Đại Pháp? Nếu chúng ta không đề cập đến Đại Pháp, chẳng phải họ vẫn phát hiện ra và từ chối gặp chúng ta sao? Trên thực tế, những chúng sinh này đang chờ chúng ta đánh thức lương tâm của họ.

Sư phụ giảng:

“Tôi làm Sư phụ mà giảng, trong Chính Pháp tôi tuyệt đối không thừa nhận việc lợi dụng cuộc bức hại tà ác này để khảo nghiệm các đệ tử Đại Pháp, đệ tử Đại Pháp cũng không được mang theo cách nghĩ sai lầm rằng thừa nhận bức hại này mà nhờ đó tu lên cao. Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp là phản bức hại, đó cũng là trách nhiệm khi bản thân là đệ tử Đại Pháp. Tu không dựa trên Pháp, bản thân việc thừa nhận bức hại cũng là không cách nào tu lên cao hơn được đâu, càng không đạt được tiêu chuẩn đệ tử Đại Pháp. Không thừa nhận cái gọi là ‘hoàn cảnh’ mà cựu thế lực mang tới, bởi vì trong Chính Pháp tôi sẽ khiến hết thảy chúng sinh đều đồng hoá Đại Pháp, hoàn toàn không cần rèn luyện đệ tử Đại Pháp trong loại tà ác ấy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004, Giảng Pháp tại các nơi V)

“Phải rồi, công việc phản bức hại, bản thân nó chính là giảng chân tướng, chính là cứu độ chúng sinh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014)

Tôi cũng bị mất phương hướng một thời gian khi lương hưu của tôi lần đầu tiên bị đình chỉ. Tôi không muốn đối mặt và không muốn đi nói chuyện với các quan chức chính phủ. Nhưng sau khi học Pháp, tôi đã nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình và có thể đối mặt với nó. Các đồng tu đã phối hợp cùng tôi, và chúng tôi cùng nhau bắt đầu giảng chân tướng cho những người có liên quan.

Lúc đầu, vì trạng thái của tôi chưa đủ chính, khi tôi gặp trưởng phòng bảo hiểm xã hội ở địa phương, cô ấy đã cố xua đuổi tôi. Cô ấy bảo tôi phải trả lại 300.000 nhân dân tệ tiền lương hưu mà tôi đã nhận trong nhiều năm qua, nếu không cô ấy sẽ kiện tôi. Tôi đã không tức giận. Tôi đã trở lại và chia sẻ với các đồng tu xem tôi cần đề cao tâm tính ở đâu. Tôi thấy rằng tôi không đủ từ bi.

Khi chúng tôi gặp nhau lần thứ hai, tôi thực sự nghĩ đến lợi ích của cô ấy, và thái độ của cô ấy đã hoàn toàn thay đổi. Cô ấy đã kiên nhẫn giải thích điều đó cho tôi, và tôi đã tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho cô. Sau đó, tôi cũng đã gặp các phó giám đốc và các trưởng phòng. Bất kể tôi đang nói chuyện với ai, tôi luôn nói về chân tướng của cuộc đàn áp, vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn, v.v. Tôi không thể gặp trực tiếp giám đốc văn phòng, vì vậy tôi đã viết một lá thư và gọi cho ông ấy.

Bởi vì tôi đã nghỉ việc tại một văn phòng hành chính sự nghiệp, để tìm lý do đình chỉ lương hưu của tôi, phòng bảo hiểm xã hội địa phương đã cố gắng buộc phòng giáo dục sa thải các đệ tử Đại Pháp đã bị kết án. Khi tôi nghe tin này, tôi đã đi tìm giám đốc sở giáo dục địa phương và trưởng bộ phận nhân sự. Bảo vệ đã không cho chúng tôi vào, vì vậy chúng tôi đã phát chính niệm. Cuối cùng nhân viên bảo vệ đã cho chúng tôi số điện thoại văn phòng của họ.

Chúng tôi không thể liên lạc với họ qua điện thoại, vì vậy tôi đã viết thư cho họ và nói với họ về tình hình công việc của tôi ở trường sau khi tu luyện Đại Pháp. Tôi cũng đã nói chuyện với hiệu trưởng của trường tôi. Ông ấy rất thấu tình đạt lý và nói rằng sẽ nói chuyện với phòng giáo dục về hoàn cảnh của tôi. Ông ấy nói rằng một giáo viên tuyệt vời như tôi (tôi đã được khen thưởng là một trong những “giáo viên chủ chốt” của thành phố) không nên bị sa thải. Đã 4 tháng trôi qua, tôi vẫn không phải nhận hình phạt nào từ phòng giáo dục.

Vận dụng pháp luật để phản bức hại

Là đệ tử Đại Pháp, chúng ta phải phủ nhận hoàn toàn mọi thứ do cựu thế lực an bài, bao gồm cả bức hại tài chính, là một trong ba chính sách bức hại của ĐCSTQ.

Sư phụ giảng:

“biểu hiện của thế lực cũ cấu tạo thành khảo nghiệm căn bản nhất nghiêm khắc nhất đối với đệ tử Đại Pháp; làm và không làm, ấy là thực tiễn có thể có trách nhiệm bản thân đối với Đại Pháp và mỗi đệ tử Đại Pháp hay không” (Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Phật là người bảo vệ của vũ trụ, họ sẽ chịu trách nhiệm cho hết thảy nhân tố chính trong vũ trụ. (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc [2000], Đạo hàng)

Vì vậy, chúng ta không thể thừa nhận loại bức hại này trong tư tưởng của mình, và chúng ta không nên cảm thấy bất lực. Chúng ta phải rõ ràng trong pháp lý. Đồng thời, chúng ta cần sử dụng luật pháp để bảo vệ quyền lợi của mình và chống lại cuộc bức hại, bởi vì Sư phụ đã nói với chúng ta rằng con đường chân chính của đệ tử Đại Pháp hôm nay sẽ là tấm gương cho con người tương lai.

Nhưng, chúng ta không thể có tâm tranh đấu khi sử dụng các thủ tục pháp lý. Những gì chúng ta đang làm là đánh thức tỉnh lương tri của mọi người, bởi vì ngăn họ phạm tội với Đại Pháp cũng chính là cứu họ. Chúng ta không nên chấp trước vào kết quả. Tất cả những gì chúng ta đang làm là đánh thức lương tri của họ và làm sáng tỏ sự thật. Trên diễn đàn trực tuyến Thiên Địa Hành, các đồng tu đã chuẩn bị các điều khoản luật pháp có liên quan, quy trình chi tiết trong từng bước, các mẫu khiếu nại hành chính và tuyên bố bào chữa cho mục đích này. Minh Huệ gần đây đã đăng bài báo “Cơ quan chính quyền rút thư yêu cầu học viên Pháp Luân Công trả lại tiền lương hưu đã nhận trong thời gian bị cầm tù oan,” đã cung cấp cho chúng tôi những hiểu biết về thủ tục đơn giản và rõ ràng.

Thuê một luật sư từ một thành phố khác sẽ tốn 20.000 nhân dân tệ, và hầu hết chúng ta, những người đang bị bức hại tài chính, không thể trả nổi. Tôi đã hỏi ý kiến ​​một luật sư địa phương, vốn đã hiểu chân tướng về cuộc bức hại. Chúng tôi đã thảo luận về các trường hợp bức hại tài chính trước đây đối với các đệ tử Đại Pháp, và ông ấy rất quan tâm. Mức phí 3.000 nhân dân tệ của ông ấy là hợp lý.

Bộ tư pháp của thành phố không cho phép các luật sư bào chữa cho các đệ tử Đại Pháp không nhận tội. Tuy nhiên, loại trường hợp này là về lương hưu, không phải là tín ngưỡng, vì vậy sau khi các luật sư biết về cuộc đàn áp, họ thường sẵn sàng tiếp nhận những trường hợp này. Trên thực tế, với các tài nguyên được cung cấp trên diễn đàn Thiên Địa Hành, chúng ta có thể tự bào chữa trước tòa, nhưng tôi vẫn nghĩ sẽ tốt hơn và chính thức hơn nếu có luật sư. Tôi đã đưa tất cả thông tin cho luật sư của mình, và anh ấy rất tự tin, đặc biệt là sau khi chứng kiến ​​chiến thắng hợp pháp của các đồng tu ở Liêu Ninh. Trường hợp vụ kiện ở thành phố Tây Xương trong đường dẫn ở trên cho chúng ta biết rằng cũng có những thẩm phán công bằng, và chúng ta cần cấp cho những chúng sinh này cơ hội để đối đãi đúng với Đại Pháp. Hơn nữa, hai trường hợp này đủ chứng minh việc tạm dừng lương hưu của chúng tôi là vi phạm pháp luật.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/22/414023.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/16/191430.html

Đăng ngày 31-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share