Bài viết của một phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-01-2021] Bà Tô Quế Anh, ở thành phố Trạm Giang, tỉnh Quảng Đông, đã bị bắt ngày 31 tháng 8 năm 2016 vì tu luyện Pháp Luân Công, một môn tu luyện bị chính quyền cộng sản Trung Quốc đàn áp từ năm 1999. Bà bị kết án 4 năm và bị tra tấn tàn bạo trong Trại tù nữ tỉnh Quảng Đông.
Những thủ đoạn tra tấn bao gồm đánh đập, bắt đứng trong thời gian dài, bắt phơi nắng, đổ nước lạnh lên người, cho lạnh cóng, bị bỏ đói, phải ngồi xổm, bị cho dùng thuốc không rõ tên cũng như bị biệt giam trong một bệnh viên tâm thần. Bà cũng thường xuyên bị không cho ngủ và dùng nhà vệ sinh.
Để cung cấp bằng chứng phơi bày sự tàn bạo của chính quyền cộng sản Trung Quốc đối với các học viên Pháp Luân Công, bà Tô, 59 tuổi, đã kể lại những thủ đoạn bức hại mà bà đã phải chịu trong Trại tù nữ tỉnh Quảng Đông dưới đây.
Bị bắt vì đi nói sự thật về Pháp Luân Công
Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 2008 và trở nên rất khỏe mạnh kể từ đó. Để cho nhiều người hơn nữa biết về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp, tôi đã đi phát những tư liệu thông tin vào tối ngày 31 tháng 8 năm 2016, nhưng đã bị bắt. Sau một đêm bị hỏi cung, tôi bị đưa đến Trại tạm giam số 1 Trạm Giang vào ngày hôm sau. Tôi đã từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào hay ký vào những biên bản hỏi cung.
Sau một năm bị tạm giam, vào ngày 12 tháng 12 năm 2017, Tòa án quận Xích Khảm đã tổ chức xét xử tôi. Luật sư của tôi đã tuyên bố tôi vô tội, nhưng tôi đã bị kết án 4 năm tù và bị phạt 5000 nhân dân tệ. Tôi đã kháng án lên Tòa Trung thẩm thành phố Trạm Giang nhưng đơn kháng án của tôi đã bị bác bỏ.
Có một hôm vào đầu tháng 5 năm 2018, khoảng hơn một chục lính gác đã dùng vũ lực giữ tay tôi và in dấu vân tay của tôi lên một số giấy tờ. Vào ngày 16 tháng 5, tôi bị đưa đến Khu 4 của Trại tù nữ tỉnh Quảng Đông.
Bị bức hại ở Đội 310
Đầu tiên tôi bị phân đến Đội 310, vốn là một đơn vị “chuyển hóa” được thành lập và kiểm soát bởi Phòng 610, một cơ quan đứng trên cả luật pháp, được tạo ra chỉ để đàn áp Pháp Luân Công. Một lính canh họ Tiêu đã khuyến khích 3 nữ tù nhân bức hại tôi. Những thủ đoạn tra tấn đối với tôi được mô tả dưới đây.
Bị bắt đứng
Tôi bị bắt phải đứng từ sáng sớm đến nửa đêm, trừ lúc ăn và lúc cần vệ sinh. Nếu tôi bị ngã do mỏi mệt, những tù nhân đó sẽ lao đến chỗ tôi và lôi tôi dậy. Họ mắng chửi tôi và đá vào người tôi tàn bạo đến mức một số chỗ trên quần áo tôi bị giật tung ra.
Không được dùng nhà vệ sinh
Tôi không được sử dụng nhà vệ sinh và thường bị buộc phải đi vệ sinh ra quần. Tôi cố gắng sử dụng thời gian quét dọn để dùng nhà vệ sinh trong khi những tù nhân khác không theo dõi. Nếu bị phát hiện, những tù nhân đó sẽ đẩy tôi ngã xuống đất và đá tôi. Mỗi khi có chuyện xảy ra, họ sẽ dùng tấm trải giường của tôi để gói phân và để ở trong khu nhà tập thể để những tù nhân khác chửi tôi vì đi vệ sinh ở khắp nơi. Đôi khi họ còn quét phân vào người tôi.
Phải phơi nắng
Lính gác bắt tôi phải đứng dưới ánh mặt trời vào giữa trưa và ra lệnh cho hàng trăm tù nhân nhìn thôi. Tôi luôn luôn tận dụng cơ hội này để hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
https://en.minghui.org/u/article_images/d006f5251e03ee0ea5a27c8105d6db29.jpg
Miêu tả tra tấn: Đứng dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt
Bị kéo lê trên mặt đất
Lính gác thường xúi giục một nữ tù nhân khỏe mạnh kéo lê tôi trên nền xi-măng ở trước mặt hàng trăm tù nhân, khiến cho quần áo tôi bị rách và thân thể tôi bị trầy xước. Các tù nhân cũng đổ nước bẩn lên người tôi.
https://en.minghui.org/u/article_images/d09e8f9ff27da1a3f8a228a50eade541.jpg
Miêu tả tra tấn: Kéo lê trên sàn
Không được vệ sinh cá nhân
Tôi đã không được tắm, rửa mặt, thay quần áo, hay sử dụng những đồ dùng thiết yếu hàng ngày trong hơn 20 ngày. Lính gác xúi giục các tù nhân cùng phòng giam với tôi chửi tôi vì có mùi khó chịu. Việc ngược đãi này chỉ dừng lại sau khi những tù nhân khác phàn nàn về mùi khó chịu với cai tù.
Do mùi hôi, nhiều quần áo, khăn bông và tấm vải trải giường của tôi đã bị những tù nhân khác ném đi. Hai chân tôi cũng bị sưng lên do bị tra tấn.
Bị bắt xem video phỉ báng
Tôi từ chối đếm số và tham gia vào việc điểm danh. Tôi cũng từ chối xem những video phỉ báng Pháp Luân Công. Kết quả là, lính gác Tiêu đã viết những từ phỉ báng lên quần áo, da và cả quần áo lót của tôi. Cô ta cũng xúi giục các tù nhân khác sỉ nhục tôi.
Việc bức hại này đã kéo dài trong hơn một tháng. Vì việc tra tấn không thể làm cho tôi dao động, trại tù đã chuyển tôi sang một đội khác vào ngày 1 tháng 7 năm 2018, và phân công cho một lính gác họ Từ giám sát tôi nghiêm ngặt hơn.
Bị bức hại ở Đội 301
Sau đó, tôi bị chuyển đến Đội 301, vốn là một đơn vị tàn bạo nhất ở trên tầng 3. Lính gác họ Từ và các đặc vụ từ Phòng 610 của trại tù đã phối với hợp 7-8 tù nhân thay phiên nhau bắt tôi phải đứng và xem các video trong nhiều giờ đồng hồ. Khi tôi không xem, họ đánh vào đầu tôi bằng những quyển sách nặng và bắt tôi phải mở mắt ra. Nếu tôi không tuân theo, họ sẽ đánh tôi và giẫm lên những ngón chân tôi. Kết quả là, tôi đã bị thương khắp thân thể.
Những tù nhân này chủ ý hỏi cung tôi rất to vào nửa đêm khi những tù nhân khác đang ngủ, với mục đích là để làm họ thức dậy và làm cho họ ghét tôi. Trưởng nhóm tù nhân sau đó sẽ lợi dụng cơ hội này để tát tôi và hắt nước lên mặt tôi. Trong thời gian “chuyển hóa” này, một số kẻ hợp tác cũng cố thuyết phục tôi từ bỏ tín ngưỡng của mình.
Lao động không được trả công
Tôi bị bắt phải làm những công việc vệ sinh nặng nhọc. Tôi phải giúp 15 tù nhân khác quét dọn khu buồng giam, bao gồm sàn, ban công, sảnh, phòng họp, nền nhà và nhà vệ sinh. Mặc dù phải làm việc vất vả nhưng tôi thường bị chửi mắng. Tôi cũng thường bị gọi đi làm nhiều công việc lặt vặt khác ở tầng 1. Nếu tôi từ chối, các tù nhân sẽ quẳng tôi vào một cái phòng bẩn thỉu và ẩm thấp.
Sức ép tinh thần
Để bắt tôi từ bỏ Pháp Luân Công, các lính gác đã nghĩ ra một thủ đoạn tra tấn tinh thần. Họ mở một hộp các-tông và viết những từ phỉ báng Pháp Luân Công ở trên đó. Tôi bị bắt phải đứng trên những tấm các-tông này không được động đậy. Nếu tôi động đậy, dù chỉ một ít, họ sẽ đánh, đá và chửi tôi. Để tôi không ngủ thiếp đi, họ thay phiên nhau theo dõi tôi. Họ đánh đập tôi, dùng tăm chích vào mi mắt tôi, đổ nước lạnh lên người tôi và giẫm lên những ngón chân tôi. Việc tra tấn này kéo dài trong 5 ngày.
Họ chọn hai nữ tù nhân trẻ tuổi, hai người này nắm hai bàn tay tôi, mỗi người ở một bên và kéo lê tôi trên sàn với tên của Sư Phụ Lý Hồng Chí được viết ở khắp trên đó. Sau đó họ sẽ buông tôi ra, liệng tôi lên sàn. Sau đó họ cũng véo tôi. Huyết áp của tôi đã tăng lên nhanh chóng do bị tra tấn theo cách này. Đôi khi tôi mệt quá và buồn ngủ nên tôi ngủ trong khi đứng và bị ngã gục xuống, phía sau đầu tôi bị đập vào khung giường làm bằng kim loại.
Sau 5 ngày không ngủ, họ bắt đầu cho tôi ngủ 2 tiếng vào ngày thứ 6. Bắt đầu vào ngày thứ 7, tôi lại không được phép ngủ trừ khi tôi sẵn sàng ngủ trên một chiếc giường mà họ viết tên của Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp ở khắp trên đó.
Vì tôi từ chối leo lên giường, họ bắt tôi ngồi xổm ở trên sàn, xung quanh là những từ ngữ xúc phạm. Tôi khó có thể giữ được thăng bằng và thường bị ngã ngồi ở trên sàn. Sau đó họ sẽ đánh tôi và đập đầu tôi vào cửa làm bằng kim loại. Việc tra tấn này kéo dài hơn 10 ngày nhưng tôi không từ bỏ tín ngưỡng của mình.
Tra tấn ở Đội 401
Các lính gác không thể khiến tôi chuyển hóa và vì thế họ chuyển tôi sang Đội 401 trên tầng 4 vào ngày 26 tháng 8 năm 2018. Theo những tù nhân này, đội này là đội tàn bạo nhất ở Khu 4. Nó được thành lập chỉ để bức hại những học viên kiên định nhất.
Lính gác thứ 3 tiếp tục ngược đãi tôi có họ là Đàm. Cô ta là một người cao lớn. Cô ta chọn 4 tù nhân tàn bạo và trẻ khỏe và ra lệnh cho họ hành hạ tôi.
Đánh đập
Một hôm, 4 tù nhân đó che các camera giám sát và túm tóc tôi để đập đầu tôi vào tường nhà vệ sinh. Họ tát và đánh tôi. Họ bắt tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ và dùng chân đạp vào lưng tôi. Họ tra tấn tôi trong cả một buổi chiều và lại tiếp tục vào buổi tối. Họ lớn tiếng hỏi tôi các câu hỏi để đánh thức các tù nhân khác vào nửa đêm để kích động họ thù ghét tôi.
Lính gác họ Đàm cũng cố bỏ đói tôi để tôi phải khuất phục. Cô ta đã giảm lượng thức ăn của tôi và đôi khi bắt tôi hoàn toàn nhịn đói. Cô ta giới hạn giờ ngủ của tôi và không cho tôi ngủ. Cô ta cũng bắt tôi phải làm những công việc không được trả công vào ban ngày và phạt tôi bằng cách không cho tôi ngồi xuống.
Cô ta và một lính gác khác cố thuyết phục tôi chuyển hóa. Họ nói chuyện với tôi nhiều lần, nhưng lần nào tôi cũng nói với họ sự thật về Pháp Luân Công. Không còn cách nào khác, cô ta đã gọi tất cả các tù nhân vào một cuộc họp chỉ trích tôi. Trong cuộc họp, tôi đã hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để phản đối.
Tra tấn kiểu biến thái
Lính gác thứ 4 được giao bức hại tôi vào ngày 16 tháng 9 năm 2018. Cô ta họ Liêu. Cô ta trông thấp nhưng rất tàn bạo.
Cô ta thường đe dọa tôi và nói rằng: “Tôi có thể làm những điều mà bà không bao giờ nghĩ đến” hay là “Nếu bà không bị chuyển hóa, tôi sẽ hoặc là làm cho bà rời khỏi nơi này trên xe lăn hoặc là khiến cho gia đình bà đưa bà về nhà trong tình trạng điên dại”.
Cô ta nói rằng có một học viên bị đưa vào trại tù này cùng tháng với tôi đã trở nên điên dại sau khi bị tiêm thuốc. Cô ta đe dọa rằng cô ta có một nhà thôi miên có khả năng thôi miên và chuyển hóa tôi. Sau đó, cô ta bắt đầu sử dụng một loạt các phương thức khác nhau để tra tấn tôi.
Để tra tấn tôi về mặt tinh thần, lính gác này đã đem đồ ăn đến cho tôi, quay video và sau đó đổ nó đi mà không cho tôi ăn. Việc làm này diễn ra trong 3 ngày, trong khoảng thời gian đó tôi không được ăn một chút nào. Vào ngày thứ 4, họ cho tôi ăn một chút với mục đích là để quay video. Tôi bị bỏ đói trong 3-4 ngày nữa trước khi họ đến để quay thêm video. Tôi yếu đến mức không nuốt được bất cứ thứ gì vào lúc đó. Vì thế họ đưa tôi đến bệnh viên trên xe lăn để bức thực, tuyên bố rằng họ đang cứu mạng tôi.
Những lính gác tù này không chỉ tra tấn tôi bằng những thủ đoạn tàn bạo này mà họ còn nói dối gia đình tôi. Với những video đó, họ bảo gia đình tôi rằng tôi đã tuyệt thực, họ bảo gia đình tôi thuyết phục tôi chuyển hóa. Khi chồng tôi vào thăm, tôi nói rằng tôi bị bỏ đói. Họ cũng quay video cảnh các cháu tôi khi chúng vào thăm và sau đó cho tôi xem video đó, nói rằng các cháu tôi muốn tôi chuyển hóa. Đây là một thủ đoạn mà họ dùng để lừa mọi người.
Vào ngày 7 tháng 12 năm 2018, vào giữa mùa đông, lính gác đó bắt tôi phải đứng bên một ô cửa sổ mở trong khi tôi chỉ mặc có một chiếc áo sơ-mi mỏng và đi giầy vải. Gió thổi vù vù khiến tôi rùng mình. Một tù nhân được giao nhiệm vụ theo dõi tôi mặc một chiếc áo khoác nặng và người này đã bật nhiều cái quạt chĩa vào tôi cả đêm.
Ngoài việc thường xuyên tra tấn tôi như đánh, đá, và đập đầu tôi vào cửa sắt, các tù nhân đôi khi còn búng ngón tay vào mắt tôi. Tôi đau quá nên phải ngồi xuống sàn, hai tay ôm mắt và nước mắt trào ra. Họ cũng búng vào mặt tôi, gây ra 4 vết sẹo mà hiện nay vẫn còn thấy.
Có một lần, lính gác Liêu xúi giục các tù nhân lột quần áo của tôi ra ở trong nhà vệ sinh. Đầu tiên họ dội lên toàn thân tôi một thứ nước lạnh và bẩn thỉu và dùng một chiếc bàn chải cọ rửa nhà vệ sinh để cọ khắp người tôi, bao gồm cả cơ quan sinh dục. Kết quả là, toàn thân thôi bị đỏ và chảy máu. Sau đó họ vẩy bột giặt lên người tôi. Họ đánh đập tôi tàn nhẫn khi tôi dụi mắt do bị bột giặt làm cho xót. Nửa tiếng sau đó, họ hắt nước nóng lên người tôi và cười lớn trong khi tôi gào lên vì đau đớn. Cuối cùng, tôi bị bắt phải mặc quần áo lót ướt lẫn với bột giặt.
https://en.minghui.org/u/article_images/546e13b6d9212976d36fb278469a847c.jpg
Miêu tả tra tấn: Dội nước lạnh
Tôi không được cấp chăn trong khi ngủ. Đôi khi các tù nhân đánh thức tôi 15 phút sau khi tôi ngủ và sau đó bắt tôi ngồi xổm trên một chiếc ghế đẩu trong 15 phút, bề mặt ghế có đầy đinh. Nếu tôi mệt và ngồi bệt xuống, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Các tù nhân đôi khi còn đẩy tôi ngồi xuống trên chiếc ghế đầy đinh đó khi tôi đang không chú ý. Thời gian ngủ của tôi đã bị rút ngắn lại thành 10 phút và sau đó là 5 phút.
Tôi cũng không được phép dùng nước nóng để tắm vào mùa đông. Có một lần, các tù nhân lôi tôi ra khỏi buồng tắm khi không mặc quần áo và bắt tôi làm vệ sinh. Họ cũng bắt tôi đứng ở cửa để các tù nhân khác xem.
Ngoài việc tra tấn kiểu biến thái này, tôi cũng bị bắt phải làm công việc quét dọn nặng nhọc. Khi việc quét dọn không làm họ hài lòng (họ luôn luôn tìm cách bắt lỗi tôi), tôi sẽ phải làm đi làm lại mà không có cơ hội để giải thích.
Hậu quả của việc bức hại này là tôi trở nên gầy guộc như da bọc xương và không còn ra hình gì nữa. Nhưng thủ đoạn tra tấn tà ác nhất vẫn chưa đến.
Cho dùng các loại thuốc độc
Có một hôm vào tháng 3 năm 2019, một bác sĩ của trại tù bảo tôi dùng một loại thuốc mà sẽ khiến người ta phát điên. Khi tôi từ chối, tôi bị các tù nhân ghì xuống sàn và bắt tôi dùng thuốc. Tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh và nhổ nó ra.
Vì điều này mà tôi đã bị trừng phạt nghiêm trọng. Một tù nhân túm tóc tôi và đập đầu tôi lên nền nhà vệ sinh, khiến cho trán tôi chảy máu. Vết sẹo đó vẫn còn cho đến ngày nay.
Họ không từ bỏ việc muốn đầu độc tôi. Lính gác nghiền viên thuốc thành bột và ra lệnh cho các tù nhân bức thực tôi trong một vài ngày.
Sau một khoảng thời gian, đội này có thêm một người họ Dương vốn là một kẻ vào tù ra tội như cơm bữa vì buôn bán ma túy. Tù nhân này từ lâu đã tham gia vào việc bức hại các học viên. Trong một lần bức thực, đầu tiên Dương giữ hai bàn tay tôi và sau đó là đầu tôi. Trong khi đó, các tù nhân khác đè lên người và hai chân tôi. Một lính gác dùng một chiếc bàn chải đánh răng để cậy miệng tôi ra và bỏ thuốc vào. Sau đó họ đổ nước vào miệng tôi, khiến cho tôi bị ngạt thở. Vào lúc đó, hai tay tôi vốn đang túm lấy tên tội phạm mới này cứ lỏng dần, và tôi gần như không thở nổi.
Từ khi Dương đến, tôi đã bị bức thực bằng thuốc độc trong hơn 10 ngày. Vào 6 ngày trong số đó, tôi bị nôn ra máu. Họ làm rách cổ họng tôi, và việc nuốt cũng trở nên rất đau đớn đối với tôi. Họ không cho tôi ăn bất cứ đồ ăn nào trong khoảng thời gian này. Trước kia, một ngày bị tra tấn cảm thấy dài như một năm; bây giờ thì mỗi giây cảm thấy dài như một năm.
Bị bức hại ở trong bệnh viện tâm thần
Vào buổi sáng ngày 9 tháng 4 năm 2019, lính gác họ Liêu và các tù nhân bảo những tù nhân khác rằng tôi bị rối loạn thần kinh. Họ đưa tôi vào bệnh viện tâm thần ở bên trong trại tù và khóa tôi ở trong một phòng nhỏ cô lập. Họ tiếp tục bức thực tôi bằng thuốc độc.
Tôi không được ăn, ngủ hay nói chuyện với người khác. Tôi phải đứng không được động đậy. Các tù nhân theo dõi tôi suốt ngày đêm. Khi tôi chuẩn bị ngã vì quá mệt thì họ bắt tôi phải ngồi xổm. Nhưng ngay cả khi ngồi xổm tôi cũng ngã xuống và bị đập đầu nhiều lần. Trán, hai mắt và mặt tôi bị sưng và thâm tím.
Một bác sĩ tốt bụng hỏi tôi là điều gì đã xảy ra. Tôi bảo cô ấy rằng tôi đã bị bỏ đói trong nhiều ngày và đã không đi đại tiện trong 11 ngày. Bác sĩ này bảo các tù nhân cho tôi ăn nhưng họ không làm theo.
Vì tôi có thể trả lời rõ ràng tất cả các câu hỏi của cô ấy, vị bác sĩ này đã kết luận rằng tâm thần của tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Vào ngày hôm sau, Trưởng Phòng 610 đến gặp tôi. Người này nói rằng tôi thật ngốc nghếch vì vẫn kiên định với đức tin của mình.
Tôi nói: “Người ta phải có chính tín. Tôi đã sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để làm một người tốt và biết nghĩ cho người khác. Đó là chính quyền đang tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công và đàn áp môn tập”.
Họ khám sức khỏe cho tôi vào ngày thứ 2 trước khi tôi bị đưa trở lại khu giam giữ. Tôi đã bị sụt hơn 16 kg và chỉ còn nặng gần 47 kg. Bác sĩ không thể lấy máu của tôi để xét nghiệm bởi vì tôi quá gầy.
Đầu tiên tôi bị đưa trở lại Đội 412 nơi tôi được ăn, tắm và ngủ mặc dù thời gian có hạn. Nhưng tôi bị bắt phải xem những video phỉ báng Pháp Luân Công và bị bắt phải đứng vì không tuân theo. Chưa đầy một tháng sau đó, tôi bị đưa trở lại Đội 401.
Tiếp tục bị tra tấn
Ở đó, việc ngược đãi còn nghiêm trọng hơn. Tôi chỉ nhận được một phần tư lượng thức ăn mà những người khác nhận được và tôi không được cấp một chút nước nào. Các tù nhân bắt tôi hoặc là phải uống nước từ vòi hoặc là họ sẽ ấn đầu tôi vào xô nước mỗi ngày. Việc tra tấn này không dừng cho đến khi tôi gần như bất tỉnh.
Các tù nhân cũng đánh đập tôi. Đôi khi họ đá vào lưng tôi trong khi tôi đang lau sàn. Họ tiếp tục vẩy bột giặt và nước lên người tôi và bắt tôi ngủ với quần áo ướt cả đêm. Một tù nhân họ Lý dùng móng tay cấu véo tôi và giật tóc tôi. Một tù nhân khác đã ăn cắp tiền từ thẻ ký quỹ của tôi.
Đồng thời, họ tiếp tục bắt tôi phải đứng và làm những công việc lao động nặng nhọc mà không được trả công trong nhiều tiếng đồng hồ. Khi các tù nhân mệt vì tra tấn tôi, lính gác họ Liêu sẽ có mặt cùng với một lính gác khác và xoay xoay chiếc dùi cui điện trước mặt tôi.
Việc tra tấn tàn bạo này cuối cùng cũng đã kết thúc vào ngày 30 tháng 6 năm 2019 khi lính gác họ Liêu bị chuyển đi. Tuy nhiên, những thủ đoạn ngược đãi này vẫn tiếp tục cho đến khi tôi được trả tự do vào ngày 31 tháng 8 năm 2020.
Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên Minghui.org đều thuộc bản quyền của trang Minh Huệ. Khi sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, vui lòng ghi lại tiêu đề gốc và đường link URL, cũng như dẫn nguồn Minghui.org.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/1/18/418711.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/3/11/191354.html
Đăng ngày 06-05-2021; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.