Bài viết của Thái Hồng

[MINH HUỆ 18-07-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào đầu năm 1999. Vài tháng sau đó, các học viên tham gia cuộc thỉnh nguyện ôn hòa ngày 25 tháng 4, mà sau đó là cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp toàn diện do Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động vào ngày 20 tháng 7 năm 1999.

Cuộc đàn áp rợp trời cùng với những lời bịa đặt dối trá đã cùng lúc giáng xuống. Vài tháng trước khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã đi lại giữa trường và nhóm học Pháp địa phương, luyện công vào buổi sáng, và học Pháp, và điều này khiến tôi cảm thấy rất an nhiên. Những tháng ngày này đã thuyết phục tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp và đặt nền tảng cho sự kiên định trong tu luyện tương lai của tôi.

Tu luyện và tìm thấy chân ngã của mình

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn muốn trở thành một người tốt và cảm thấy một niềm vui khó tả. Khi tôi vẫn chưa nhận ra tu luyện là gì và chỉ biết làm người tốt thôi, thì tôi đã nhường chỗ trên xe buýt và bất động tâm khi nhìn thấy tiền rơi trên đường. Khi những người bán hàng rong tính tiền sai cho tôi, thì tôi trả họ chỗ tiền thừa. Tôi giúp việc hồng Pháp, giúp đỡ những người cần được trợ giúp và cảm thấy vui khi làm những việc này với những người khác. Hồi đó, tôi chỉ cảm thấy niềm vui khi được tu luyện, và chỉ nghĩ đến việc làm một người tốt như thế nào.

Bằng việc học Pháp nhiều hơn, tôi bắt đầu nhận ra rằng cốt lõi của việc tu luyện là tu tâm. Có một lần, tôi rất tĩnh tâm khi ngồi song bàn học Bài giảng thứ nhất trong cuốn Chuyển Pháp Luân, là cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và tôi ngộ ra nội hàm của việc đề cao tâm tính.

Sư phụ giảng:

[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi còn nhỏ, tôi rất nóng tính và dễ buồn bực. Sau khi bước vào tu luyện, tôi đã thay đổi rất nhiều. Ở những giai đoạn mới bắt đầu luyện công, cơ thể tôi dần dần được tịnh hóa. Sư phụ đã tịnh hóa dạ dày và đường ruột cho tôi, vì thế tôi thường đi ngoài khi bắt đầu luyện công. Mụn trứng cá trên mặt tôi dần dần biến mất và chứng táo bón kinh niên cũng biến mất. Tôi cũng không còn bị sốt và cúm vặt hàng tháng nữa. Kết quả là tôi trông trẻ hơn nhiều và cảm thấy vui tươi.

20 năm đã trôi qua và khuôn mặt của tôi thay đổi rất ít so với 20 năm về trước hồi tôi còn là một sinh viên. Tháng trước tôi đến cửa hàng của một người bạn và vài người khách hàng hỏi liệu tôi có phải là bạn của con chủ tiệm không, mặc dù chúng tôi chỉ cách nhau vài tuổi. Nó giống hệt như Sư phụ giảng:

“….điểm khác biệt duy nhất là so với những người cùng tuổi thì trông chư vị trẻ hơn nhiều.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Trước khi bắt đầu tu luyện, nha sỹ nói với tôi rằng toàn bộ hàm răng của tôi sẽ rụng khi tôi 20 tuổi do tôi bị viêm nha chu. Tôi bị chảy máu răng khi ăn. Nhưng cuối cùng thì tôi không bị rụng răng; cả hàm răng đều chắc đều. Do sức khỏe của tôi tốt, nên tôi hiếm khi phải dùng đến thẻ bảo hiểm y tế.

Sư phụ giảng:

“chúng ta không mong truy cầu những gì người thường muốn được, nhưng chỗ mà chúng ta được thì người thường có muốn cũng không thể được, trừ phi [họ] tu luyện.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bước vào tu luyện được vài tháng thì cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu. Tôi chuẩn bị tốt nghiệp, và trưởng khoa nói với chúng tôi về một dự án thiết kế dành cho các sinh viên sắp tốt nghiệp. Người chiến thắng sẽ được nhận tiền thưởng và được vinh danh ở khoa. Thật là tuyệt. Bốn chúng tôi cùng cạnh tranh trong dự án này, vậy thì tôi làm thế nào mà đứng đầu được đây? Tôi gần như không chấp vào danh, nhưng trong năm đầu tu luyện, các khảo nghiệm liên quan đến danh lợi cứ liên tục xuất hiện hết cái này đến cái khác.

Tôi bắt đầu vẽ bản thảo ở nhà trong vài ngày đầu. Tôi phân vân làm thế nào để có thể thắng dự án này, và tâm tôi cứ động liên tục. Khi tôi nộp bản thảo cho trưởng khoa và vài người khác duyệt, trưởng khoa không coi trọng bản nháp của tôi. Tuy nhiên, thiết kế của một sinh viên có thành tích học tập kém lại được coi là tốt nhất. Tôi cảm thấy rất không công bằng.

Trên bề mặt tôi có mối quan hệ tốt với tất cả đối thủ của mình, vì tôi hiểu rằng tôi nên hành xử như một học viên. Nhưng khi lợi ích cá nhân của tôi bị đụng chạm, tôi vẫn không thể tu bỏ được hoàn toàn. Tôi làm lại bản nháp của mình nhưng vẫn không cảm thấy hài lòng. Tôi liên tục thay đổi bản nháp trong vòng hai tuần cho đến khi tôi phải nộp bản thiết kế cuối cùng cho ban giám khảo.

Khi tôi đi đến phòng của trưởng khoa để xem kết quả, đột nhiên tôi trở nên điềm tĩnh phi thường. Chỉ có một niệm trong tâm trí tôi: “Đại Pháp vẫn bị đàn áp. Miễn là mình có Pháp thì đó là tất cả những gì mình cần rồi.” Tôi bước vào và ngồi xuống, và trưởng khoa tuyên bố rằng thiết kế của tôi đã được chọn, và sau dự án này, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm thực hiện một loạt các thiết kế khác. Tôi có phần sốc và cũng nhận ra điều Sư phụ giảng:

“… cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân).

Sự việc này đã cho tôi thấy việc tu luyện kỳ diệu như thế nào. Sự thăng hoa trong cảnh giới của một người là quý giá hơn nhiều so với được mất của người ấy nơi thế gian con người. Sau khi tôi tu bỏ được các chấp trước của mình thì kết quả đã đảo ngược lại. Khi một người được tu luyện, người đó đã quá may mắn. Tôi thường gặp phải những khảo nghiệm tương tự trong tu luyện. Khi tôi có thể thực sự xả bỏ được mất và tâm tôi không động thì tôi không bị mất gì cả. Thực ra, tôi là sinh viên đầu tiên hoàn thành bản thiết kế tốt nghiệp của mình. Điều này đặt tôi vào lợi thế kép vì dự án này đã giúp tôi tìm việc làm.

Ngay trước khi tốt nghiệp, tôi xuống miền Nam Trung Quốc và tìm được việc ở một công ty danh tiếng. Sau đó tôi trở thành người chủ chốt trong công ty. Ngay sau khi tôi bắt đầu làm việc ở đó thì ông chủ đánh giá tôi rất cao, nhưng giám đốc thiết kế thì lại lạnh nhạt với tôi. Sau đó tôi nhận ra rằng họ không ưa nhau.

Khi tôi mới bắt đầu, tôi cần vượt qua được đường cong học tập, vì thế tôi không chỉ làm việc chăm chỉ mà còn ở lại thêm giờ để thực hiện những sáng tạo của mình. Điều này khiến vị giám đốc thiết kế tật đố với tôi. Có một lần, sau 8 giờ tối, tôi là người duy nhất vẫn còn đang làm việc và vị giám đốc thiết kế đã gọi điện thoại cho tôi, giả đò là một khách hàng. Ông ấy hỏi liệu ông có thể nói chuyện với nhà thiết kế giỏi nhất trong công ty được không vì ông ấy muốn tiến hành một dự án mới với chúng tôi. Tôi có phần bối rối và nói với ông ấy rằng nhà thiết kế giỏi nhất đã về rồi. Tôi bảo ông ấy để lại số liên lạc cho tôi để tôi đưa cho giám đốc thiết kế vào ngày hôm sau. Ông ấy cúp máy. Sau đó tôi đã hiểu ông ấy lo lắng điều gì. Chúng tôi trở thành bạn và tôi có thể giảng chân tướng cho ông ấy.

Trong một dự án thiết kế bao bì, tôi đã ký được một hợp đồng trị giá hơn 400.000 nhân dân tệ. Tôi cũng nhận được giải thưởng từ hiệp hội đóng gói thành phố. Kể từ đó, tôi thực sự cảm thấy rằng Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi và rằng học viên Đại pháp đắc được phúc báo. Cuối năm đó, ông chủ của tôi âm thầm đưa cho tôi một khoản tiền thưởng mấy nghìn nhân dân tệ. Tôi thấy bối rối về điều đó nên đã đến hỏi ông ấy và nói rằng vì tôi tu luyện Đại Pháp, tôi không thể nhận tiền thưởng và gợi ý ông ấy hãy giữ lại cho công ty. Ông chủ của tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng ngưỡng mộ sự chính trực của tôi.

Một năm sau, vì tôi đã không coi trọng vấn đề an toàn khi liên lạc với các học viên khác ở quê của tôi nên cảnh sát đã phát hiện ra tôi. Họ đến công ty tôi, bắt tôi, và giam giữ tôi ở trung tâm tẩy não. Đây là lần đầu tiên tôi phải hứng chịu đàn áp. Các đồng nghiệp của tôi cố gắng hết sức để cứu tôi ra. Sáu tháng sau, khi đến ngày tôi được thả ra, các đồng nghiệp đã đến trung tâm tẩy não đón tôi. Sếp của tôi sau đó đã nói với tôi rằng: “Tôi đã cố gắng dùng những mối quan hệ của mình để cứu cậu ra. Tôi có nhiều quan hệ ở khu vực địa phương chúng ta, nhưng tôi không thể làm gì được nhiều.” Tôi thực sự cảm kích ông ấy đã đặt tâm rất nhiều cho việc này.

Tôi chuyển sang làm việc cho một công ty tư nhân và trở thành người quản lý ở trụ sở chính của họ vào năm 2015. Có khoảng vài trăm nhân viên ở trụ sở chính, và mối quan hệ giữa họ khá phức tạp. Trong khi đối diện với các khảo nghiệm tâm tính về danh lợi, tôi kết bạn với hầu hết các đồng nghiệp. Tôi cũng có quan hệ hữu hảo với các trưởng phòng ban cũng như phó chủ tịch. Tôi không biết cách nịnh nọt người khác hay gây dựng mối quan hệ mà chỉ đặt tâm vào công việc của mình, nhưng tôi lại có được sự công nhận của mọi người và tôi giúp đỡ những người khác khi họ đến tìm gặp tôi.

Trong công việc tôi thường dễ tính. Tôi luôn bảo cấp dưới gọi tôi bằng tên thay vì bằng chức vụ. Tôi đối xử với họ như bạn bè và cố gắng giảng chân tướng cho họ. Có vài đồng nghiệp xin nghỉ để sang công ty khác đã để lại thiệp biểu hiện sự cảm kích đối với tôi. Trong thiệp, một vài người đã nhận xét rằng tôi là người quản lý tốt nhất mà họ đã từng có. Hai người trong số họ viết rằng họ sẽ nhớ “Chân – Thiện – Nhẫn.” Tôi rất thực tế khi giảm áp lực cho nhân viên và cân bằng tốt mối quan hệ với họ.

Tôi chịu trách nhiệm lên kế hoạch chiến lược cho vài cửa hàng. Ban đầu, mối quan hệ giữa các cửa hàng này và trụ sở chính rất tồi tệ. Khi tôi mới tiếp nhận công việc này, tôi phát hiện ra rằng những vị quản lý cửa hàng đã lập thành bè phái, và họ không coi trọng trụ sở chính và không làm theo lệnh từ trụ sở. Tình huống này chỉ thay đổi sau khi tôi đặt tâm vào việc tìm hiểu nhu cầu của họ, trao đổi với từng nhân viên một cách kiên nhẫn, đáp ứng nhu cầu của họ, và dạy họ các kỹ năng nghề nghiệp. Nhân viên ở các cửa hàng bán lẻ đánh giá tôi rất cao. Họ đã thay đổi quan niệm của họ và bắt đầu phối hợp tốt với ban quản lý ở trụ sở chính.

Lương của những nhân viên ở cửa hàng bán lẻ khá là thấp. Có lần, mẹ của một nhân viên nam bị ốm, và cậu ấy phải về nhà để chăm mẹ. Trước khi cậu ấy về, tôi chủ động đến cửa hàng đó để an ủi cậu ấy. Tôi bảo cậu ấy hãy niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Khi tôi tặng cậu ấy chút tiền, cậu ấy đã từ chối. Thực sự quan tâm đến người khác từ trong tâm, tôi đối xử với họ như những người thân trong gia đình tôi vậy.

Các nhà cung cấp thường cố gắng hối lộ tôi quà cáp, nhưng tôi luôn từ chối họ. Trong tu luyện không có việc nhỏ, và chỉ bằng cách chính lại bản thân trong khi chúng ta làm mọi thứ, gồm cả những việc nhỏ, thì chúng ta mới có thể thực sự đạt được tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn.

Một nhà cung cấp thường cố gắng hối lộ tôi nhưng không thành. Họ đã hiểu lầm rằng tôi không hài lòng với họ. Họ đã mời tôi đến thăm nhà máy của họ và sau đó mời tôi đi ăn. Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng cho họ. Sau đó họ đề nghị đưa tôi về nhà, và trên đường về họ đã đưa tặng tôi một chai nước hoa đắt tiền. Tôi phải nhận nó, nhưng tôi đã đưa lại cho một người có mối quan hệ làm ăn thân thiết nhất với nhà cung cấp đó. Tôi cũng nhân cơ hội này nói với cô ấy về tín ngưỡng của mình, và cô ấy rất xúc động.

Có một lần, chúng tôi làm dự án nội bộ và phải thuê một nhà cung cấp ở bên ngoài để làm một số việc. Đồng nghiệp của tôi giới thiệu một nhà cung cấp, người đòi chi phí hơn 200.000 Nhân dân tệ. Ngay lập tức, tôi biết đó là mức chi phí cao. Tôi giới thiệu một người bạn của tôi đấu thầu, và ông ấy chỉ đòi có hơn 60.000 Nhân dân tệ. Chúng tôi đồng ý tăng giá lên một chút và ký hợp đồng với bạn của tôi – chỗ tiền tăng lên ấy để trả phí cho ông ấy làm thêm giờ. Sau đó ông ấy bảo tôi rằng phần mà ông ấy muốn tăng lên là thực sự dành cho tôi.

Chúng tôi đã làm bạn nhiều năm. Ông ấy là sếp cũ của tôi. Tôi nói với ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp và giúp ông ấy thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Khi tôi nói với ông ấy một cách nghiêm túc rằng tôi sẽ không nhận tiền từ hợp đồng của ông ấy, ông ấy đã không hoàn toàn tin tôi và nghĩ rằng điều đó thật ngốc nghếch, vì ngày nay chuyện như vậy là bình thường. Ông ấy phân vân tại sao tôi lại cứ ôm giữ quan điểm của mình. Tôi nói rằng đây là sức mạnh của Chân – Thiện – Nhẫn, vì Sư phụ yêu cầu chúng tôi trở thành người tốt. Nghe thấy vậy, ông ấy thực sự ngưỡng mộ tôi. Bất cứ học viên chân tu nào cũng đều làm điều tương tự như vậy vì Pháp Luân Đại Pháp là miền đất tịnh thổ. So với các học viên khác, tôi vẫn còn thiếu sót ở vài phương diện và tôi cần phải tiếp tục chính lại bản thân để làm tốt hơn.

Kiên định tu luyện, trường kỳ cứu chúng sinh

Sau khi tốt nghiệp, tôi chuyển sang một thành phố mới, tôi không biết bất cứ học viên nào ở đó, và tôi có rất ít kiến thức về công nghệ, nên tôi vẫn mua máy photo đen trắng Canon để sản xuất tài liệu Đại Pháp và phát chúng. Hồi đó, tôi chẳng sợ hãi và không bao giờ lo lắng về những camera theo dõi. Vài ngày sau, tôi nhận ra rằng có nhiều người theo dõi tôi suốt, nhưng tôi không hề có ý niệm bất hảo nào trong đầu mà chỉ nghĩ làm thế nào để giúp mọi người biết được chân tướng.

Sau năm 2002, tôi gặp thêm nhiều học viên. Chúng tôi nâng cao kiến thức về công nghệ. Khi tâm tính chúng tôi đề cao, chúng tôi đã thành lập các điểm sản xuất tài liệu hết cái này đến cái khác. Tôi bắt đầu học cách làm thế nào để lắp ráp máy tính, cài đặt hệ thống vận hành, mua và bảo quản màu và các máy in laser, và cách làm sách Đại Pháp, sản xuất các quyển giới thiệu, lịch để bàn, đĩa quang và huy hiệu. Những hạng mục giảng chân tướng khác cũng đang được tiến hành. Chúng tôi phối hợp với nhau rất tốt. Tất cả chúng tôi tận dụng hết khả năng của mình.

Các điểm sản xuất tài liệu của chúng tôi có ở khắp thành phố. Các học viên lớn tuổi cũng học cách sản xuất tài liệu và in các thông điệp giảng chân tướng lên tiền giấy. Thỉnh thoảng khi tôi giúp các học viên mà có ít kiến thức về máy tính, họ rất dễ quên những điều tôi vừa chỉ cho họ. Tôi phải dạy họ những điều đơn giản nhiều lần, và những chỗ vừa được sửa thì lại bị hỏng. Vì làm điều này lặp lại nhiều lần đã trở thành một gánh nặng trong tâm tôi, và đôi khi tôi phàn nàn hoặc thậm chí cảm thấy chán trường.

Sư phụ giảng:

“Càng trong vô vọng, có lẽ hy vọng ngay ở trước mắt. Càng trong cảm giác buồn chán, có lẽ chính là đang kiến lập uy đức của chư vị. Hy vọng mọi người thật sự có thể phối hợp tốt, chính niệm đủ, gặp phải việc thì hướng nội tìm, chính là giống như nhiệt tình lúc mới bước vào tu luyện.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp ở các nơi XI)

Trong một giấc mơ, tôi nhìn thấy rất nhiều học viên vây quanh Sư phụ. Ngài chỉ cho chúng tôi tất cả những cách để thức tỉnh lương tri của người dân một cách rất chi tiết. Giấc mơ hết sức chân thực. Chúng tôi chỉ cần hành động. Chính Sư phụ thực sự an bài hết thảy mọi việc ở đằng sau.

Năm 2010, khi tôi cảm thấy tu luyện đang khó khăn nhất thì hoa ưu đàm bắt đầu nở ở nhà tôi. Hoa ưu đàm nở trong vòng 7 năm liền. Hai năm trước, đợt hoa mới lại bắt đầu xuất hiện. Sư phụ đang khích lệ tôi. Nếu cuộc bức hại không kết thúc thì việc giảng chân tướng của chúng ta sẽ không kết thúc.

Sư phụ giảng:

“Hỡi các đệ tử Đại Pháp, chư vị là ánh vàng kim nơi thế gian dơ bẩn, là hy vọng của con người thế gian, là đồ đệ của Pháp đang trợ giúp Sư phụ, là các Pháp Vương của tương lai.” (Lời chúc, Tinh tấn yếu chỉ III)

“Hết thảy những gì ở xã hội nhân loại đều đã được khai sáng vì Chính Pháp; hết thảy những gì hôm nay đều tồn tại vì để các đệ tử Đại Pháp của tôi chứng thực Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005)

Vào thời khắc then chốt này, chúng ta cần phải làm cho tốt. Hồi mới bước vào tu luyện, tôi vẫn còn đang học cao đẳng. Giờ đây tôi đã ở tuổi trung niên. Đã 21 năm rồi, và tôi gần như chẳng có điều nổi bật nào để chia sẻ, nhưng tôi vẫn có thể chứng thực vẻ đẹp của Đại Pháp qua những việc nhỏ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/7/18/409103.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/1/188058.html

Đăng ngày 31-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share