Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-10-2020]Tôi bị ra khí hư hậu sản sau khi sinh con. Bác sỹ nói rằng không có cách chữa trị và đề nghị tôi nghỉ ở nhà. Lúc nào tôi cũng đau đớn. Đôi khi, tôi muốn tự tử bởi vì tôi không thể chịu nổi cơn đau. Tôi thậm chí còn viết di chúc.

Vào mùa hè, tôi mặc quần áo mùa đông, đội mũ, và đêm ngủ phải đắp một chăn điện, nhưng tay chân tôi vẫn lạnh toát. Một cái chăn bông dày lớn cũng không giúp được gì. Tôi luôn cảm thấy lạnh. Hơi lạnh toát ra từ mọi khớp xương của tôi. Tôi bị trầm cảm và luôn mất bình tĩnh. Tôi không khoan dung và không tử tế.

Năm 1997, trong khi tôi đang rất suy sụp cả tinh thần và thể chất, tôi tình cờ có được một cuốn Chuyển Pháp Luân vào tháng 7 năm đó. Sau khi đọc xong cuốn sách, tôi hiểu rằng sự đau đớn là do nghiệp lực mà tôi đã tích lũy qua đời đời kiếp kiếp và tôi nên chịu đựng và trả nghiệp. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và ít quan tâm đến danh, lợi và tình. Tôi đang tìm lại chân ngã của mình.

Cơ thể tôi đã trải qua một sự thay đổi căn bản. Khi tôi luyện bài công pháp thứ nhất, các khớp trong cơ thể tôi sẽ kêu lục cục. Tôi cảm thấy có một thứ vật chất xấu được đẩy ra ngoài. Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho tôi và đẩy nghiệp lực trong cơ thể tôi ra bề mặt. Việc này kéo dài hơn hai năm. Tôi không còn cần mặc quần áo ấm hay đội mũ vào mùa hè, cũng không cần chăn điện nữa, chỉ dùng đến ga trải giường mùa hè. Tôi thậm chí có thể ăn kem! Tôi có thể ra ngoài chơi với con vào mùa đông. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi.

Vào tháng 9 năm 2016, cơn ho của tôi dứt hẳn. Trước đó, tôi đã bị ho suốt ngày đêm. Chồng con tôi thuyết phục tôi tới bệnh viện khám, nhưng tôi biết nó không phải là bệnh; Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp cho tôi. Tôi nói với chồng con rằng Sư phụ đang tịnh hóa cho tôi và tôi sẽ ổn. Tôi đã ho ra ba mảnh của khối u trong ba ngày liên tiếp. Kể từ đó tôi không còn bị ho. Sư phụ đã lại cứu mạng tôi lần nữa!

Tâm tính của tôi cũng đã được nâng cao. Tôi ước thúc bản thân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Bố chồng tôi là một công chức nhà nước đã nghỉ hưu. Ông có chút tiền tiết kiệm, nhưng khoản tiết kiệm hơn 100.000 Nhân dân tệ đã mất sạch vào một ngày nọ. Ông biết người đã lấy nó nhưng không thể làm gì được. Ông khích lệ vợ chồng tôi đòi lại cho ông. Sau khi đấu tranh tư tưởng, tôi đã quyết định tuân theo nguyên lý của Pháp. Tôi sẽ không đấu tranh đòi nó. Tôi nói với ông: “Con sẽ chăm sóc bố dù bố có tiền hay không. Con sẽ không tranh đấu vì nó mặc dù chúng con sẽ được chia phần. Sư phụ của chúng con đã dạy chúng con nguyên lý mất và được.”

Kể từ sau đó, ông nằm liệt giường. Không họ hàng nào của ông đến thăm; tôi là người duy nhất chăm sóc ông. Một năm sau đó, ông đã ra đi thanh thản. Sau cái chết của ông, anh em của ông đã có những tranh chấp. Tôi vẫn chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, nhưng đôi khi tôi vẫn cảm thấy như thế là không công bằng, và tôi đã phàn nàn cũng như oán hận và đố kỵ.

Sư phụ đã giảng:

“[nhưng] nếu tâm tật đố không bỏ thì không được. Nếu phương diện khác còn kém chút ít, mang theo đôi chút nghiệp vãng sinh, rồi tu tiếp, điều ấy có thể được, nhưng nếu tâm tật đố không bỏ thì tuyệt đối không thể.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Pháp của Sư phụ đã làm tôi tỉnh ngộ. Tôi đã cố gắng buông bỏ tâm tranh đấu và tâm đố kỵ, mặc dù điều đó khá khó thực hiện. Khi tôi làm được, tôi đã đề cao nhanh chóng.

Nhà máy đá trong làng tôi cho nổ một ngọn núi. Vụ nổ khiến nhà chúng tôi bị nhiều vết nứt. Các cửa sổ phía trước và sau đều bị vỡ. Những người lớn tuổi trong làng khuyến khích tôi tới đòi tiền bồi thường của nhà máy hoặc nộp đơn kiện họ nếu họ không đồng ý bồi thường. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi nên tuân theo nguyên lý của Đại Pháp và đối xử tốt với người khác. Tôi đã không yêu cầu bồi thường. Nhà máy cũng không bồi thường cho tôi, nhưng tôi không cảm thấy mình mất gì. Thay vào đó, tôi cảm thấy mình được rất nhiều.

Tôi đã không còn mất bình tĩnh sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Căn bệnh trầm cảm của tôi biến mất và tôi cảm thấy hạnh phúc, trở nên khoan dung và khiêm tốn. Tôi đối xử tốt với người thân trong gia đình và gia đình trở nên hòa thuận.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/10/18/413939.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/11/1/188070.html

Đăng ngày 27-12-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share