Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-03-2020] Năm nay tôi 53 tuổi và là một học viên mới. Năm 2015, chồng tôi bị chẩn đoán ung thư não. Bác sỹ nói, “Thậm chí có dùng hết thảy tiền bạc trên đời thì bệnh của ông cũng không thể cứu chữa.” Kết quả là chúng tôi từ bỏ ý định phẫu thuật và về nhà.
Vài năm trước, tôi nhận được một quyển Chuyển Pháp Luân. Tôi luôn luôn bận rộn với công việc ở cơ quan và những vấn đề khác nơi người thường nên chưa bao giờ dành thời gian để xem qua quyển sách này. Tôi nghĩ rằng có lẽ lý do thực sự là duyên phận của tôi chưa đến.
Một người họ hàng của chồng tôi sống tại một thành phố khác đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi chúng tôi đang bên bờ tuyệt vọng, ông ấy đã kể lại cho tôi nghe nhiều câu chuyện hồi phục các bệnh lý mãn tính của nhiều người sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đó là lúc chồng tôi và tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi ở lại nhà của ông để có thể tham gia với một nhóm học Pháp tại địa phương và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trong thời gian này, chúng tôi gặp gỡ nhiều học viên lâu năm. Chúng tôi tham gia vào một nhóm học Pháp và luyện công mỗi ngày. Trong môi trường này, chúng tôi đề cao rất nhiều. Chúng tôi cũng thảo luận về những ma nạn mà chúng tôi gặp phải trong quá trình tu luyện. Diện mạo của chồng tôi trông cũng khá hơn. Khoảng sáu tháng, trạng thái thể chất của ông ấy khá hơn nhiều và ông ấy có thể cơ động làm được nhiều việc. Cuối cùng, ông ấy muốn quay về nhà.
Khi chúng tôi về nhà, chồng tôi bắt đầu buông lơi tu luyện. Ông ấy nói, “Bệnh tôi hết rồi, tôi không cần tu luyện nữa.” Chồng tôi không nhận thức được sự nghiêm túc của tu luyện. Bệnh của ông ấy được chữa khỏi vì ông ấy muốn tu luyện. Để ông ấy tu luyện, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho ông ấy. Vậy mà, chồng tôi chỉ xem Đại Pháp là phương pháp chữa bệnh khỏe người. Không lâu sau khi từ bỏ tu luyện, bệnh của chồng tôi tái phát.
Sư phụ giảng,
“Đã không làm theo yêu cầu của Pháp, [chư vị] không là người của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi; thân thể của chư vị sẽ lùi lại trở về vị trí người thường, những thứ không tốt cũng quay trở lại chư vị, bởi vì chư vị muốn làm người thường.” (Bài giảng thứ hai–Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã khuyên chồng tôi tiếp tục tu luyện nhưng ông không nghe. Tháng 10 năm 2016, ông ấy qua đời.
Sư phụ đã kéo dài sinh mệnh cho chồng tôi, nhưng ông ấy không trân quý cơ hội tu luyện. Ông ấy thật đáng thương vì đã không nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp là pháp của vũ trụ. Sư phụ giảng,
“Chư vị không muốn tu, [thì] không ai cưỡng chế chư vị tu, [nếu làm thế] thì cũng tương đương với làm việc xấu.” (Bài giảng thứ nhất–Chuyển Pháp Luân)
Chồng tôi không nhận ra Sư phụ đã vì ông ấy mà khổ độ biết bao nhiêu.
Khi mọi người thấy chồng tôi khỏi bệnh ung thư não, họ hỏi tôi, “Chẳng phải là bác sỹ đã chẩn đoán sai bệnh của chồng chị sao?” Vì ở trong môi trường tà ác, tôi đã lo sợ khi nói sự thật với họ và không đủ dũng khí để nói rằng chính là Sư phụ đã cứu mạng chồng tôi.
Sau cái chết của chồng tôi, tôi rất buồn bã. Nhiều học viên giúp tôi vượt qua thời gian khó khăn này. Tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện Đại Pháp và quay lại nhà người họ hàng của tôi để tu luyện và tham gia nhóm học Pháp địa phương.
Học Pháp để tu khứ chấp trước
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã an bài cho tôi một môi trường tu luyện tốt với những đồng tu khác. Nhiều năm qua, tôi đã tu khứ nhiều chấp trước, đặc biệt là tâm tranh đấu.
Trước khi tu luyện, tôi ôm giữ tâm tranh đấu rất mạnh mẽ. Tôi thường đánh nhau với em dâu và có ác cảm với cô ấy. Tôi không nói chuyện và thậm chí không gặp cô ấy.
Giờ đây tôi đã tu luyện, tôi làm theo lời dạy của Sư phụ. Sư phụ giảng,
“Chư vị cũng tranh cũng đấu giống như người thường, thì chư vị chính là người thường; nếu chư vị còn hơn cả hắn, thì chư vị lại còn chẳng bằng người thường như hắn.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi quyết định làm theo lời Sư phụ giảng. Năm 2018, tôi chào hỏi em dâu và còn tự nguyện giúp cô ấy làm việc nhà. Oán ghét trong tôi không còn nữa.
Còn có một sự việc khác ảnh hưởng sâu sắc đến tôi. Năm 2016, con gái tôi đến chăm sóc chồng tôi, thực ra là bố dượng của cháu. Mẹ chồng cháu rất tức giận vì con gái tôi phải nghỉ làm. Bố mẹ chồng cháu và cả chồng cháu tất cả đều đến nhà tôi để than vãn. Không chỉ đánh đập con gái tôi, họ còn lấy điện thoại của cháu và đập phá nhiều đồ đạc trong nhà tôi. Tôi tự nhắc nhở bản thân mình là một người tu luyện và tôi cần phải Nhẫn, và phải làm theo Chân–Thiện–Nhẫn.
Bây giờ nghĩ lại, mọi việc xảy ra đều có nguyên nhân. Sư phụ giảng,
“Bởi vì khi xảy ra mâu thuẫn, [nó] đột nhiên xuất hiện; tuy vậy [nó] không hề tồn tại [một cách] ngẫu nhiên; đó là để đề cao tâm tính chư vị. Chỉ cần chư vị coi mình là người luyện công, chư vị sẽ có thể xử lý chúng được tốt.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Ngẫm lại lời Sư phụ giảng, tôi giữ được bình tĩnh. Tôi dùng thiện tâm đối đãi và khi họ rời đi, tôi vẫy tay chào và nhắc họ lái xe cẩn thận.
Học thuộc Pháp và in ấn tài liệu chân tướng
Khi tôi học Pháp cùng với các học viên tại nhóm học Pháp, tôi dần dần nhận ra rằng Pháp thực sự kỳ diệu. Một số học viên đang học thuộc Pháp, và nhiều học viên chia sẻ kinh nghiệm học thuộc Pháp trên Minh Huệ Net. Sư phụ cũng đã giảng về học thuộc Pháp, nhưng tôi nghĩ rằng tôi chỉ là một học viên mới lại ít chữ. Tôi đã khá lo lắng và hoài nghi khi nhìn thấy quyển sách Chuyển Pháp Luân. Với tôi, đó là một quyển sách dày cộp và tôi thì chưa sẵn sàng để bắt đầu học thuộc nó.
Một học viên khích lệ tôi và nói, “Học Pháp và tu luyện không liên quan đến trình độ học vấn cao thấp. Có khá nhiều học viên tuy ít chữ nhưng học thuộc Pháp rất tốt.” Với sự khích lệ của học viên, tôi bắt đầu học thuộc Pháp. Thoạt đầu rất khó. Tôi chỉ có thể ghi nhớ mỗi lần được một câu. Sau đó, tôi bắt đầu nhớ được mỗi lần một đoạn, tuy rằng có hơi chậm chạp. Tôi đã học thuộc toàn bộ quyển sách trong vòng mười tháng. Khi tôi học lại lần thứ hai, tôi chỉ mất bảy tháng. Hiện tại tôi đang học thuộc Chuyển Pháp Luân lần thứ ba.
Trong quá trình học thuộc Pháp, nhiều sự việc nơi người thường xuất hiện can nhiễu tôi. Tôi thường xuyên nghĩ về Pháp và Đại Pháp là một phần to lớn trong đời tôi như thế nào. Những chấp trước và nhân tâm nơi người thường của tôi không còn tồn tại nữa. Tôi cũng không còn nói chuyện quá lâu trên điện thoại di động nữa.
Tôi học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng cùng với những học viên khác. Tôi tinh tấn hơn và mong muốn giảng chân tướng cứu chúng sinh. Tôi bắt đầu tình nguyện in tài liệu chân tướng và vượt qua nhiều khó khăn về kỹ thuật trong khi in ấn. Tôi nhận ra rằng hễ khi tâm tính tôi kém thì máy in sẽ bị hỏng. Tôi sẽ cầu xin Sư phụ trợ giúp và tôi sẽ phát chính niệm.
Tôi đã biết cách tải và in nhiều bài chia sẻ và tài liệu chân tướng. Tất cả những gì tôi học được làm được đều là kết quả của việc Sư phụ từ bi đã trợ giúp tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/14/402376.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/26/184213.html
Đăng ngày 10-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.