Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-03-2020] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 8 năm 1997. Trong 20 năm tu luyện, thân tâm tôi đã cải biến rất nhiều. Mọi người nói rằng tôi trông như ở độ tuổi 60 trong khi tôi thực sự đã 76 tuổi và vẫn khỏe mạnh.

Tôi đã nâng cao tâm tính của mình bằng cách chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công. Trong xã hội suy đồi đạo đức ngày nay, những đức tính tốt được thể hiện nơi các học viên Pháp Luân Công ngày càng được nhiều người công nhận.

Xử lý những cáo buộc

Năm 2009, tôi lái xe điện ba bánh đi đón cháu trai ở trường tiểu học Đông Thành lúc 4h30’chiều. Cháu trai tôi kể chuyện về những kế hoạch của cháu cho kỳ nghỉ 7 ngày sắp tới. Chúng tôi thấy một bé gái nằm trên mặt đất nơi giao lộ. Cô bé đang khóc và đầu bị chảy máu. Tôi dừng lại và hỏi cô bé chuyện gì đã xảy ra và tên cô bé là gì. Dù tôi nói gì, cô bé cũng chỉ khóc.

Chúng tôi đang cách nơi ở khoảng 2 dặm và tôi nghĩ có lẽ cô bé ở khu vực của chúng tôi. Do đó tôi đặt cô bé lên xe ba bánh cùng cháu trai của mình và đưa cô bé tới đó. Khi chúng tôi tới nơi, tôi bảo cháu trai tự mình đi về nhà. Tôi đưa cô bé tới trạm y tế cộng đồng và nhờ bác sỹ chữa trị vết thương. Sau khi xử lý vết thương, bác sỹ và tôi hỏi tên và số điện thoại của bố mẹ cô bé, nhưng trước sau cô bé chỉ khóc.

Tôi tìm trong cặp của cô bé và thấy tên của cháu, và biết rằng cháu là học sinh lớp 1 trường tiểu học Đông Thành. Khi tôi trả tiền cho bác sỹ, anh ấy từ chối nhận và nói: “Anh không thể làm như vậy. Làm sao tôi có thể nhận tiền của anh chứ?” Tôi cảm ơn bác sỹ và rời đi.

Tôi nên làm gì bây giờ? Đây chắc hẳn là đứa trẻ đến từ ngoại ô. Tôi gọi cho vợ mình và bảo cô ấy ngồi lên xe ba bánh và giữ cháu bé. Tôi lái xe quay trở lại nơi mà chúng tôi đã tìm thấy cháu ở trên đường và lại hỏi cháu nơi ở của cháu. Cháu dừng khóc và chỉ tôi tới nơi làm việc của mẹ cháu.

Mẹ cháu làm việc trong một xưởng may nhỏ cách đó ba dặm. Cô ấy hỏi con gái chuyện gì đã xảy ra. Cháu nói cháu bị ngã. Mẹ cô bé cảm ơn tôi đã giúp đỡ con gái mình. Khi chúng tôi chuyện trò đôi chút, tôi biết rằng họ đến từ một vùng nông thôn gần quê tôi. Chúng tôi đã rất vui được gặp nhau. Trong cuộc trò chuyện, tôi có thể thấy rằng họ đang trong tình trạng khó khăn. Tôi cho cô ấy địa chỉ của mình và bảo cô hãy đến thăm chúng tôi nếu cô cần giúp đỡ sau này.

Vào 8 giờ tối ngày 2 tháng 10, có người đã đập cửa nhà tôi. Khi mở cửa, tôi thấy bố mẹ cháu bé và cô con gái. Tôi nghĩ họ đến để cảm ơn tôi. Tôi chào họ và mời họ vào nhà uống trà.

Bố của đứa trẻ ngăn tôi lại và nói: “Không cần.” Anh ấy nói một cách nghiêm trọng: “Vấn đề của đứa trẻ vẫn chưa xong. Ông muốn xử lý việc này công khai hay riêng tư?”

Trước khi tôi có cơ hội nói cho anh ấy biết chuyện gì xảy ra, anh ấy nói: “Chẳng phải ông là người đã đâm vào con gái tôi sao? Nếu không thì ông đã không đưa nó về nhà. Người tốt như thế không có đâu.”

Anh ấy nói tiếp: “Chúng ta có thể nói về việc bồi thường nếu chúng ta xử lý việc này một cách riêng tư. Tôi đã nói chuyện với cảnh sát giao thông. Họ sẽ trích máy quay camera giám sát, nhưng bây giờ họ đang nghỉ. Đoạn phim sẽ có vào ngày mồng 9.”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Được, nếu như vậy, hãy để cảnh sát giao thông xử lý việc này.” Anh ấy giận dữ bỏ đi.

Ngày hôm sau bạn tôi trông thấy tôi và bảo tôi rằng bố mẹ đứa trẻ đã tới gặp tổ dân phố, quản lý tòa nhà và trạm y tế và nói với mọi người rằng tôi đâm ngã một bé gái, và nói dối để trốn tránh trách nhiệm.

Khi tôi kể cho bạn mình nghe chuyện thực sự xảy ra, ông ấy nói: “Ngày nay có bao nhiêu người biết điều chứ? Anh ta sẽ cố gắng lừa anh và chắc chắn là đòi tiền anh.” Tôi nói với ông ấy đừng lo lắng cho tôi.

Tôi đến đồn cảnh sát giao thông lúc 9 giờ sáng ngày 9 tháng 10, nhưng bố mẹ đứa trẻ không có đó. Tôi đợi trong một tiếng đồng hồ nhưng họ vẫn không xuất hiện. Một cảnh sát bảo tôi đi tìm bố mẹ đứa trẻ. Tôi tới xưởng may để tìm người mẹ, nhưng cô ấy không muốn đến. Trước đề nghị kiên quyết của tôi, giám đốc xưởng may đã đồng ý đi cùng người mẹ tới đồn công an để chúng tôi có thể biết được sự thật của vấn đề.

Cảnh sát bật đoạn quay camera, và sự thật về những gì xảy ra đã rõ ràng. Cô bé ngã trong khi đánh nhau với một cậu bé vì một chai nước. Đoạn video cũng cho thấy tôi đã bế cô bé lên và đặt lên xe ba bánh của tôi như thế nào. Cảnh sát giao thông yêu cầu cả hai chúng tôi ký vào bản tường trình.

Lúc đó, tôi nói: “Sự thật là đó. Tôi đã không đâm vào con chị, nhưng chị tới nơi tôi ở để nói xấu tôi, làm tổn hại tới thanh danh của tôi. Tôi chỉ yêu cầu chị quay lại nơi tôi ở và khôi phục danh dự cho tôi.”

Giám đốc nhà máy nói: “Dĩ nhiên cần phải làm vậy.” Do đó cả ba người chúng tôi đã tới nơi ở của tôi.

Bạn của tôi sau đó nói với tôi rằng nhiều người biết rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt. Họ nói: “Các học viên Pháp Luân Công thực sự rất tốt!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/17/402580.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/23/184164.html

Đăng ngày 08-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share