Bài viết của Tú Chi, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUÊ 12-02-2020] Khi còn trẻ tôi không biết chữ và rất ít học. Nhưng qua học Pháp, Sư phụ đã chỉ cho tôi cách đọc, bây giờ tôi có thể đọc tất cả các kinh sách Pháp Luân Đại Pháp. Năm nay tôi đã 81 tuổi.

Uy lực của Đại Pháp cũng triển hiện qua sức khỏe của tôi. Tôi bị mù mắt trái đã hơn 50 năm nhưng đã lấy lại được thị lực sau khi tu luyện Đại Pháp.

Được dẫn dắt đi đúng hướng

Tôi đã từng luyện một loại khí công với mọi người trong nhà.

Một buổi sáng, khi nửa tỉnh nửa mê tôi đã thấy một vị Phật to lớn mặc áo cà sa màu vàng từ trên trời hạ xuống. Ngài dừng lại trong không trung và nói với tôi: “Con cần tìm một pháp môn như thế như thế. Người thầy sống ở phía Bắc chợ lớn.” Ngài chỉ cho tôi xem nơi vị đó sống rồi biến mất.

Tôi mặc quần áo, lên xe đạp và đi tới nơi mà vị Phật đã chỉ cho tôi.

Có vẻ như tôi đã tìm đến đúng nơi, nhưng tôi không biết nên tìm người đó ở đâu. Một phụ nữ trẻ đang mở một cửa hàng bên kia đường, vì vậy tôi đã đi tới, hỏi xem cô ấy có biết có ai như thế sống ở đây không. Cô ấy nói với tôi rằng có người đang ngồi đả tọa ở phía sau và chỉ tôi đi qua cửa hàng.

Khi bước vào phòng, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi đả tọa và một bức chân dung treo trên tường. Tôi không thể không hỏi: “Đó có phải là vị Phật đã đưa tôi đến gặp ngài không?”

Người đàn ông nói với tôi người trong bức chân dung là Sư phụ Lý Hồng Chí. Ngay khi nghe tên, tôi quỳ xuống và khấu đầu Sư phụ.

Phục hồi thị lực

Sư phụ đã thanh lý cơ thể cho tôi ngay sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996, bệnh hen suyễn và viêm khớp dạng thấp của tôi đã biến mất.

Tôi đã mất thị lực ở mắt trái từ năm 7 tuổi và bị mù con mắt đó hơn 50 năm. Nhưng chỉ vài ngày sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, thị lực của tôi đã được phục hồi, nhìn được rõ ràng.

Chị của tôi đã không tin khi nghe tôi kể về điều đó, vì vậy chị đã dùng một chiếc khăn che mắt phải của tôi và kiểm tra xem tôi có thể nhìn thấy những gì. Mỗi lần chị hỏi tôi đều trả lời đúng. Thậm chí tôi còn sâu kim trước mặt chị với mắt phải đã bị che. Chị ấy đã không thốt lên lời, và nói: “Ồ, thực sự em có thể nhìn thấy rồi”.

Điều đó cũng khiến chị quyết định tu luyên Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tâm tính của tôi đề cao, tôi có thể bay lên không trung. Ngồi trên giường hay trên một tấm thảm trong phòng khách, tôi có thể bay xung quanh phòng.

Tôi không chắc tại sao mình có thể làm được điều này, khi một học viên mới nói với tôi rằng tôi có thể đang đi trệch đường, tôi trở nên rất sợ.

Khả năng bay của tôi đã mất khi Sư phụ khóa công năng này cho tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất nhẹ khi bước đi. Những người trẻ tuổi hơn khó khăn lắm mới theo kịp tôi. Khi tôi đạp xe, như thể ai đó đang đẩy tôi từ phía sau.

Một lần, khi Sư phụ đang thanh lọc cơ thể cho tôi, tôi phải dừng lại vài lần trên đường về nhà để nôn ra máu. Trước khi về đến nhà, tôi đã cầu xin với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy giúp cho con hết nôn. Con sợ rằng nếu mọi người ở nhà thấy con bị như thế này họ sẽ không hiểu tại sao nó lại xảy ra.”

Ngay lập tức tôi không còn nôn nữa, và cảm thấy một dòng năng lượng ấm áp đi khắp cơ thể, bắt đầu từ đỉnh đầu.

Sư phụ đã chỉ dẫn và bảo hộ chúng tôi

Khi biết rằng không có học viên nào đang phân phát tài liệu Đại Pháp ở hai thành phố lân cận, một học viên khác và tôi quyết định làm việc này. Mỗi ngày chúng tôi mang theo những chiếc túi rất to chứa đầy tài liệu, đi từ phố này tới phố khác, phát tài liệu cho từng hộ gia đình.

Chúng tôi đã làm việc này trong gần sáu năm và chỉ dừng lại khi các học viên địa phương bắt đầu tham gia.

Thời điểm đó trong vùng chúng tôi không có một điểm sản xuất tài liệu nào, vì vậy để có được tài liệu, tôi thường mang theo một thùng tài liệu tới thị trấn cho các học viên ở các huyện và vùng nông thôn của chúng tôi sử dụng.

Trong những năm đó, chúng tôi thường ra ngoài khi trời tối để phát tài liệu. Một đêm khi tôi đang đi xe đạp ở vùng nông thôn, chiếc xe đạp của tôi đột nhiên tự dừng lại. Con đường phía trước tôi sáng lên, tôi nhìn thấy một dòng sông ngay trước mặt. Sư phụ đã bảo hộ tôi khỏi đi thẳng xuống đó.

Một lần khác, tôi cùng với một học viên tới một ngôi làng cách xa nhà khoảng 15 km. Sau khi giao xong tài liệu, tôi tới nơi được hẹn trước bên lề đường để gặp cô ấy. Tôi phải đợi một lúc trước khi cô ấy xuất hiện. Cô ấy nói: “Tôi bị lạc và không thể tìm thấy chị. Sau đó, tôi thấy một Pháp Luân xoay quanh khu vực này, vì vậy tôi quyết định đi theo nó. Rồi tôi nhìn thấy chị.”

Bởi vì tôi thường tới thị trấn để phát tờ rơi và giảng chân tướng, nhiều tài xế taxi đã biết tôi. Ngay khi nhìn thấy tôi, họ sẽ xin tôi tài liệu.

Giúp công an

Ngay sau khi ra ngoài phát tài liệu vào mùa Xuân năm 2017, tôi đã bị công an bắt giữ.

Ba công an viên đang nhìn chằm chằm vào tôi tại đồn công an. Tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ cựu thế lực đang thao túng họ ở các không gian khác và thức tỉnh phần biết của họ.

Tôi nói với họ: “Tôi có DVD trong túi xách. Xin vui lòng xem chúng.”

Họ đã xem ba trong số các đĩa DVD, từng cái một, cho tới bình minh. Khi các viên công an khác đến vào buổi sáng, tôi cũng đưa đĩa DVD và tài liệu giảng chân tướng cho từng người một.

Tôi đề nghị họ mang các tài liệu về nhà để cho các thành viên gia đình họ xem hoặc đọc. Họ lấy tất cả mọi thứ mà tôi có.

Vào khoảng 9 giờ sáng, một viên công an cho biết: “Mời bà chuẩn bị về nhà. Con trai của bà sẽ đến đây sớm để đón bà.”

Chắc chắn, con trai của tôi có mặt sớm và đưa tôi về nhà.

Tôi là một người dân thôn quê không có lương hưu và thu nhập khác. Hàng tháng con tôi chu cấp cho tôi tiền để trả các hóa đơn. Tôi chỉ dành một phần nhỏ những gì các cháu cho để chi dùng cho bản thân và phần còn lại để hỗ trợ các điểm sản xuất tài liệu trong vùng.

Các con tôi đều tin rằng Đại Pháp là tốt, các cháu ủng hộ tôi tu luyện. Đổi lại, chúng đã nhận được phúc báo trong công việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/12/399650.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/25/184187.html

Đăng ngày 09-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share