Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-03-2020] Sư phụ giảng:

“Tu luyện Đại Pháp về hình thức là khác với bất kể tu luyện nào trong lịch sử, là vì chư vị có trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp —sứ mệnh thần thánh cứu độ chúng sinh vào thời khắc then chốt của lịch sử nhân loại“ (Chúc Pháp hội Đài Loan [2012])

Kể từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995, càng ngày tôi càng nhận thức được rõ hơn rằng tất cả các sự kiện lớn hay các bước ngoặt trong cuộc đời tôi suốt 64 năm qua đều được Sư phụ an bài. Những việc này đã giúp tôi kết nối thành công và cứu chúng sinh thuộc mọi giai tầng trong xã hội.

Khỏi bệnh trong hai tuần

Tôi tốt nghiệp phổ thông vào năm 1972, đúng vào giữa thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa. Là một “thanh niên có học thức”, tôi buộc phải đi đến những vùng nông thôn ở Trung Quốc cùng với hàng triệu những người đồng trang lứa khác để “giáo dục lại“. Lúc đầu thì tôi dạy tiểu học, và sau đó làm kỹ thuật viên của một nhà máy trong 12 năm.

Tôi quay trở lại thành phố của mình khi đã ngoài 30 tuổi và được mời làm trưởng phòng quan hệ công chúng (PR) tại khách sạn của thành phố, chuyên tiếp đón các quan chức chính phủ. Ngoài vị trí trưởng phòng quan hệ công chúng, tôi còn đảm trách nhiều vị trí khác, chẳng hạn như trưởng hội nữ công và chủ tịch công đoàn.

Tôi xuất thân từ một gia đình không phải là giàu có gì nhưng vẫn bị làm hư do được ông nội nuông chiều. Từ khi học tiểu học cho đến lúc bắt đầu đi làm, tôi luôn giữ một cương vị lãnh đạo nào đó. Tôi cứng đầu, kiêu ngạo, và luôn muốn là người giỏi nhất trong mọi việc mà tôi làm. Tuy nhiên, cũng vì tâm tranh đấu ấy mà khiến tôi mắc các căn bệnh mãn tính. Mỗi năm tôi đều phải bỏ ra hàng chục nghìn Nhân dân tệ cho các chi phí y tế, nhưng sức khỏe của tôi vẫn không thể hồi phục và đau đớn cũng không hề thuyên giảm.

Năm 1995, tôi phải nhập viện nhưng một người bạn cũ đã đến thăm tôi và đem đến những tin tốt lành – cô ấy đã khỏi bệnh ung thư buồng trứng trong vòng hai tuần sau khi bắt đầu tập một môn khí công. Tôi tò mò hỏi về môn khí công mà cô ấy đang luyện. Cô ấy nói: “Pháp Luân Công!” Và không hiểu vì sao mà thanh âm của những từ đó lại khiến tôi chấn động như thể tôi đã chờ đợi cả cuộc đời mình để được nghe những từ đó vậy.

Cô ấy không hề nói ngoa – đúng là trong vòng hai tuần sau khi tu luyện Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp), tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi đã vứt bỏ hết thuốc men và tận hưởng cuộc sống khỏe mạnh. Làn da tôi hồng hào và tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Không lúc nào là tôi không mỉm cười. Mọi người đều khen tôi trông trẻ đẹp hơn. Các quan chức tỉnh và thành phố làm việc với tôi còn trêu đùa gọi tôi là “Hoa hậu PR” mặc dù khi đó tôi đã gần 40 tuổi.

Khi vợ của chủ tịch thành phố biết chuyện của tôi, bà ấy đã gọi điện cho tôi và đề nghị tôi hướng dẫn bà ấy luyện các bài công pháp. Tôi đã đưa cho bà ấy cuốn Chuyển Pháp Luân, và sao chép nhạc luyện công vào đĩa CD cho bà ấy. Bà đã học cả năm bài công pháp trong vòng chưa đầy một tiếng.

Tất cả cán bộ làm việc trong chính quyền thành phố, kể cả các quan chức cấp cao, đều biết tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi thường nhắc nhở bản thân cần hành xử chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, và ở đâu cũng phải là một người tốt. Tôi đối xử bình đẳng với tất cả khách hàng đến khách sạn của chúng tôi, bất kể địa vị của họ như thế nào, và tạo dựng một tấm gương tốt cho các nhân viên khác.

Giám đốc trại tạm giam minh bạchchân tướng

Vào nửa đêm một ngày tháng 7 năm 1999, hai ngày trước khi chính quyền trung ương chính thức phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công, cảnh sát đã bắt giữ tất cả các điều phối viên địa phương.

Sau khi biết tin, tôi đã đến sở cảnh sát thành phố để kiến ​​nghị trả tự do cho các điều phối viên. Tôi chia sẻ với các quan chức về việc sức khoẻ tôi đã hồi phục một cách kỳ diệu như thế nào và tôi đã đề cao tâm tính ra sao kể từ khi bắt đầu tu luyện.

Hai ngày sau, một bài diễn văn của Giang Trạch Dân, khi đó là Tổng bí thư của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã được đọc tại cuộc họp toàn thể cán bộ của cơ quan hành chính Đảng của thành phố. Bài diễn văn này đã bôi nhọ và vu khống Pháp Luân Công. Tôi lập tức đứng dậy và rời đi. Khi tôi nghe các đồng nghiệp nói về tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công của ĐCSTQ được phát trên ti vi, tôi đã nói với họ rằng tất cả đều là dối trá.

Tháng 12 năm đó, tôi đã luyện công công khai ở sân vận động thành phố cùng các học viên địa phương và đã bị bắt. Tôi tiếp tục học Pháp và luyện công trong trại tạm giam. Tôi từ chối học thuộc quy tắc của trại tạm giam. Tôi đã tuyệt thực và yêu cầu được gặp giám đốc trại tạm giam.

Tôi đã nói chuyện với giám đốc trại tạm giam và ba nhân viên khác trong hơn ba tiếng đồng hồ. Tôi kể với họ câu chuyện của tôi, và về việc tôi đã thay đổi cả về thể chất lẫn tinh thần như thế nào nhờ tu luyện. Tôi nói với họ rằng Giang đang phạm tội vu khống và bức hại Pháp Luân Công, và yêu cầu họ không được tham gia vào cuộc bức hại. Tôi cũng yêu cầu họ cung cấp những bữa ăn dinh dưỡng cho các học viên nữ bị đánh đập và bị thương.

Tất cả các yêu cầu của tôi đã được đáp ứng trong vòng vài ngày, và giám đốc trại giam còn nói với các tù nhân nên học theo các học viên Pháp Luân Công. Khi thời hạn giam giữ hai tuần của tôi kết thúc, giám đốc trại giam đã hai lần đi đến sở cảnh sát thành phố để thương lượng trả tự do cho tôi. Tôi đã sớm được về nhà mà không phải trả tiền phạt. Hơn 30 học viên khác bị giam giữ cũng đã được thả ngay sau đó.

Giảng chân tướng tại nơi làm việc

Sau khi tôi bị giam giữ, nơi tôi làm việc đã tổ chức một cuộc họp mà tại đó bí thư Đảng ủy yêu cầu mỗi đảng viên phải bỏ phiếu để thông qua quyết định khai trừ tôi ra khỏi Đảng. Tôi đã đứng dậy và nói về sự việc này.

Tôi đã làm việc ở đây hơn 10 năm, tôi chưa bao giờ nhận hối lộ và cũng không cầu danh lợi. Tôi luôn là người đầu tiên đến chỗ làm và là người cuối cùng ra về, và không bao giờ lấy một xu tiền làm thêm giờ. Tôi làm việc chăm chỉ và gánh vác nhiều trách nhiệm. Tôi đã kể lại nhiều sự việc để chứng thực rằng Đại Pháp đã cải biến tôi trở thành một nhân viên hữu ích thế nào.

Bất kể như vậy, tôi vẫn bị khai trừ khỏi Đảng và bị đuổi khỏi vị trí đang làm. Sau cuộc họp, nhiều đồng nghiệp đã nói với tôi rằng: “Chúng tôi không có lựa chọn nào cả. Quyết định đã được đưa ra bởi chính quyền địa phương. ĐCSTQ đúng là hỗn loạn cả rồi.” Tôi mỉm cười nói: “Miễn là trong tâm mọi người đều minh bạch chân tướng là được rồi.”

Quyết định này được công bố tại cuộc họp tiếp theo của toàn thể đảng viên trong thành phố. Chồng tôi bị bắt ngồi ở hàng ghế đầu và những thước phim quay cận cảnh anh ấy liên tục được phát trong các bản tin địa phương trong nhiều ngày liên tiếp. Người chồng tội nghiệp của tôi đã phải chịu rất nhiều áp lực.

Thời gian sau đó khi tôi gặp chủ tịch thành phố, ông ấy nói với tôi: “Cô là một người thông minh và có năng lực như vậy. Thật không đáng. Tại sao cô lại không thuận theo dòng chứ? Chúng tôi đã thảo luận về những gì xảy ra với cô tại cuộc họp thường uỷ, và mọi người đều cảm thấy tiếc cho cô.” Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn tu luyện tuyệt vời và môn tu luyện này đã cứu mạng tôi. Chân-Thiện-Nhẫn là nguyên lý phổ quát, và Đại Pháp là Pháp ở cao tầng. Tôi sẽ không thể trở thành một người tốt như vậy nếu không tu luyện.” Vị chủ tịch và tất cả mọi người ở đó đều gật đầu.

Vợ của chủ tịch sau đó đã gọi cho tôi: “Tại sao các chương trình truyền hình lại dựng lên những chuyện này? Trong sách, Sư phụ chưa bao giờ nói những điều đó cả.” Tôi nói: “Đúng vậy, bà đã đọc sách nên bà hiểu các chương trình truyền hình đó nói không đúng sự thật.” Khi bà ấy phát hiện ra tiền lương của tôi bị giữ lại và tôi chỉ nhận được 120 Nhân dân tệ mỗi tháng, bà ấy đã rất tức giận.

Khi tôi gặp bà ấy, bà nói với tôi rằng với các mối quan hệ của mình, bà có thể tác động để tôi có tiêu chuẩn “nghỉ hưu chữa bệnh” và sẽ nhận được đầy đủ tiền lương và phúc lợi của mình. Tôi cảm ơn bà ấy nhưng tôi đã từ chối đề nghị của bà. Tôi nói với bà ấy rằng tôi đã phải chịu nhiều bệnh tật trong suốt hai thập kỷ và đã hồi phục trở lại nhờ Đại Pháp. Tôi không đủ điều kiện “nghỉ hưu chữa bệnh”. Tôi không muốn nói dối. Tôi cảm ơn bà một lần nữa khi bà mỉm cười thán phục tôi.

Cục trưởng cục cảnh sát ngừng tham gia bức hại

Cựu cục trưởng cục cảnh sát thành phố cũng là trợ lý bí thư Đảng ủy thành phố. Tôi biết ông ấy một thời gian khá lâu từ trước khi ông lên được vị trí gần nhất. Khi tôi phát hiện được một vài học viên đã bị bắt trước dịp Tết Nguyên Đán, tôi đã đến gặp ông ấy với hy vọng thuyết phục được ông làm điều đúng đắn. Tôi không hề sợ hãi vì biết rằng Sư phụ sẽ bảo hộ tôi.

Vợ ông vẫn để tôi vào dù ông ấy không có nhà. Tôi ngồi xuống và nói chuyện một chút với bà ấy. Bà ấy rất kinh ngạc khi biết tôi đã gần 50 tuổi: “Ở tuổi của chị, nhìn chị thật tuyệt vời.” Tôi đã nhân cơ hội này để chia sẻ về việc sức khoẻ của tôi đã hồi phục nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào và môn tu luyện này rốt cuộc là gì. Bà ấy dường như đã hiểu được tuyên truyền của ĐCSTQ là không đúng sự thật.

Lúc đó là dịp Tết Nguyên Đán nên có rất nhiều người đến gặp cục trưởng và phải ra về. Tôi đã đợi gần một tiếng đồng hồ trước khi cục trưởng trở về. Ông ấy ngạc nhiên khi thấy tôi. Tôi đã chào và chúc mừng năm mới ông, rồi sau đó tôi thẳng thắn đề nghị ông ấy hãy thả tất cả các học viên bị giam cầm. Ông ấy nói rằng các trại tạm giam không thuộc thẩm quyền của ông. Tôi nói với ông: “Ông là Cục trưởng mà. Tất cả đều thuộc thẩm quyền của ông. Ông sẽ tích được công đức vô lượng khi cho phép trả tự do cho các học viên.”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi bị gián đoạn bởi một nhóm khách khác và tôi đã không thể nói chân tướng về Đại Pháp một cách toàn diện cho ông ấy. Tôi nghĩ là sau đó vợ ông sẽ nói chân tướng cho ông. Khi ông ấy đưa tôi ra cầu thang, tôi bảo ông hãy đối xử tốt với các học viên Đại Pháp và điều này sẽ mang lại phúc báo cho ông. Ông nói: “Tôi sẽ suy nghĩ về những gì chị nói tối hôm nay.” Tôi chân thành cảm ơn ông. Vài ngày sau, các học viên bị giam cầm đã được tự do.

Còn về cục trưởng, ông nhanh chóng được thăng chức lên làm phó chủ tịch thành phố phụ trách ngân quỹ, sau đó được đề bạt lên làm quan chức địa phương trong vài năm. Kể từ đó, mặc dù tôi không nói chuyện với ông, nhưng tôi tin rằng ông ấy cũng hiểu được rằng sự lựa chọn sáng suốt của ông khi không tham gia vào cuộc bức hại đã mang lại phúc báo cho ông. Sau này tôi còn gửi qua thư cho ông thêm nhiều tài liệu chân tướng nữa.

Chuyển tài liệu chân tướng choPhó Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Thành phố

Phó Chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Thành phố từng là cấp trên của tôi ở khách sạn. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong hai năm và phối hợp tốt với nhau. Tôi đã cho ông ấy mượn các cuốn sách của tôi về quản lý khách sạn và giúp ông ấy bắt kịp nhịp độ công việc khi ông mới bắt đầu đảm nhận công việc. Tôi cũng đảm nhận nhiều trách nhiệm trong công ty để chia sẻ khối lượng công việc với ông.

Mặc dù tôi làm việc dưới quyền của ông, nhưng ông thường tham khảo lời khuyên của tôi. Bất cứ khi nào ông đi công tác, ông đều giao cho tôi toàn quyền điều hành công ty. Ông thường nói tôi là người duy nhất ông có thể tin tưởng. Tôi cũng chưa từng nịnh bợ hoặc hối lộ ông, thay vào đó, tôi chỉ tập trung vào trách nhiệm của mình và cố gắng hết sức mình.

Ông đã từng nói với tôi rằng lãnh đạo thành phố có ấn tượng tốt về tôi. Ông đề nghị tôi mang quà đến gặp một số lãnh đạo chủ chốt và tôi “có thể có được một vị trí trong cơ quan chính quyền”. Tôi mỉm cười và nói với ông rằng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ không làm những điều như vậy. Tôi nói với ông rằng Sư phụ đã dạy chúng tôi không truy cầu danh lợi, và dù ở đâu cũng cần cố gắng hết sức để làm cho tốt.

Ông nói với tôi rằng tôi là người được nhiều quan chức chính phủ biết đến, từ cấp huyện cho đến cấp tỉnh, hay ngay cả lãnh đạo cấp quốc gia cũng biết tôi. Tôi nói với ông đó chỉ là do tính chất công việc của tôi và tôi rất biết ơn khi có cơ hội gặp gỡ và phục vụ tất cả các khách hàng của mình. Tôi đã cảm ơn vì lời khen của ông. Đến cuối nhiệm kỳ của ông tại khách sạn, ông chân thành cảm ơn tôi vì đã giúp đỡ ông trong hai năm qua.

Một bạn học cũ làm việc trong Đảng ủy thành phố đã quở trách tôi: “Chị thật là ngốc. Tất cả những gì chị biết chỉ là làm việc, làm việc và làm việc. Chị đã bao giờ học cách gây dựng các mối quan hệ hay hối lộ không? Chẳng hiểu chị nghĩ gì mà khi được gặp tất cả các quan chức cấp cao như vậy mà lại không biết tận dụng chứ?“ Tôi nói với chị ấy: “Tôi là vậy và sẽ luôn như vậy.”

Tôi bị giam giữ vào tháng 12 năm 1999 vì luyện công công khai. Sếp cũ của tôi biết việc tôi bị giam cầm trong lúc dùng bữa với vị cục phó cục cảnh sát khi đó. Ông đã cược với vị cục phó này rằng ông có thể thuyết phục được tôi từ bỏ Pháp Luân Công và nếu ông ấy thắng, tôi sẽ được thả ngay lập tức.

Ông mang theo trái cây và bánh ngọt đến thăm tôi tại trại tạm giam. Tôi đã tuyệt thực được ba ngày cùng với hơn 30 học viên bị giam giữ ở đây. Ngay khi tôi bước vào phòng thăm viếng, ông hồ hởi bảo tôi hãy từ bỏ Đại Pháp để có thể đi ra ngoài ngay với ông sau đó. Ông nói rằng cục phó đã đồng ý việc này. Rồi ông lấy giấy bút ra và giục tôi viết tuyên bố.

Mặc dù cơ thể tôi rất yếu do đã không ăn uống gì trong ba ngày, nhưng đột nhiên tôi thấy máu dồn lên. Tôi nói với ông ấy rằng tôi là một công dân tuân thủ luật pháp, tôi hề không phạm tội – tôi chỉ luyện công ở một sân vận động công cộng, và kiên định đức tin của mình. Tôi cho rằng ông đã hiểu rõ về tôi trong suốt những năm cộng tác cùng nhau trước đó. Tôi hỏi ông rằng vậy tôi phải từ bỏ gì đây – từ bỏ việc trở thành một người tốt sao?

Nhận thấy tôi sẽ không viết tuyên bố nào cả, sếp cũ của tôi lấy điện thoại ra, bấm số và bảo tôi nói với cục phó rằng “Tôi sai rồi”. Nhưng tôi đã hét lên: “Tôi không sai! Tôi không sai! Tôi không sai!”. Ông ấy giận đến sùi bọt mép: “Bà thật cứng đầu”. Rồi ông lắc đầu và bỏ đi.

Sư phụ giảng:

“Đại Pháp đồ giảng chân tướng
Khẩu trung lợi kiếm tề phóng
Yết xuyên lạn quỷ hoang ngôn
Trảo khẩn cứu độ khoái giảng“ (Khoái Giảng, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

 Đại Pháp đồ giảng chân tướng
Kiếm sắc trong miệng phóng ra
Đâm toạc vu khống lạn quỷ
Tận dụng cứu độ giảng nhanh (Giảng Nhanh, Hồng Ngâm II)

“..cứu người là thể hiện từ bi của người tu luyện, là trách nhiệm vào thời chúng sinh nguy nan.“ (Lời chúc gửi Pháp hội Châu Âu [2016])

Tôi thường nghĩ về sự việc đó và hối hận vì đã không giảng chân tướng toàn diện hơn cho ông ở trại tạm giam. Để thực sự cứu độ chúng sinh, chúng ta phải nắm chắc mọi cơ hội, buông bỏ quan niệm của mình, phát chính niệm và mang tâm từ bi.

Dù đôi khi tôi lo lắng rằng tôi đã lỡ mất cơ hội giảng chân tướng cho sếp cũ của tôi, nhưng tôi có niềm tin chắc chắn rằng mọi việc sẽ được giải quyết dưới sự gia trì của Sư phụ. Tôi đã quyết định đến tòa thị chính, và cố gắng gặp ông tại phòng làm việc của ông. Mặc dù tôi luôn may mắn đi qua được bảo vệ mà không bị chặn lại, nhưng tôi chưa bao giờ tìm được sếp cũ của mình tại phòng làm việc của ông.

Một học viên nhắc nhở tôi: “Hiện chị đã đến đó khá nhiều lần rồi. Điều gì sẽ xảy ra nếu có người của Ủy ban Chính trị và Pháp luật thành phố hay Phòng 610 nhìn thấy chị? Chị phải cẩn thận đấy.“ Tôi nói với cô ấy rằng tôi không sợ vì Sư phụ luôn bảo hộ tôi. Nếu tôi gặp người nào đó thì đó là cơ hội tốt để tôi nói với họ về Đại Pháp.

Tôi đã quyết định thử thêm một lần nữa vào dịp Giáng sinh. Tôi lưu các video giảng chân tướng gồm Cửu Bình và Câu chuyện về Tàng Tự Thạch vào một USB có khắc dòng chữ “Phúc lành”. Tôi cũng chuẩn bị một bao lì xì cho con trai ông ấy để chúc con trai ông may mắn trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Khi tôi đến nhà họ, tôi phát hiện rằng gia đình ông ấy đã đi ra ngoài mua sắm nên tôi đã để quà vào một cái túi nhỏ rồi đặt vào trong sân nhà họ. Ngày hôm sau, tôi đến gặp vợ ông ấy tại nơi làm việc của bà và nói với bà về việc hôm trước tôi đã không gặp được họ. Chúng tôi trò chuyện một lúc về Đại Pháp và về cuộc bức hại sai trái.

Ngày hôm sau, bà ấy gọi cho tôi để cảm ơn tôi về những món quà. Tôi chúc bà ấy một Giáng sinh vui vẻ và hỏi xem bà ấy đã xem những thứ ở trong túi chưa. Bà ấy hứa rằng sẽ xem và cảm ơn tôi một lần nữa. Tôi đã phát chính niệm, và cầu xin Sư phụ để gia đình họ được đắc cứu.

Trợ lý chủ tịch thành phố thoái Đảng

Sau khi con trai của trợ lý chủ tịch thành phố cầu hôn một nhân viên của chúng tôi, đôi vợ chồng trẻ đã quyết định tổ chức đám cưới tại khách sạn của chúng tôi. Tôi đã tham gia rất nhiều vào quá trình chuẩn bị tổ chức và thấy đám cưới đã diễn ra một cách suôn sẻ.

Buổi lễ được tổ chức rất đẹp và thành công. Trong bữa tiệc, tôi đã có một bài phát biểu, và thay mặt cho các nhân viên ở khách sạn chúc hai vợ chồng mới cưới có một cuộc hôn nhân hạnh phúc lâu dài. Tôi thậm chí còn thoải mái hát karaoke với khách trong khi cả phòng cổ vũ chúng tôi. Mọi người đều vui vẻ, kể cả trợ lý chủ tịch.

Sau đám cưới, tôi đã cố gắng đến gặp trợ lý chủ tịch tại văn phòng của ông để giảng chân tướng nhưng vì công việc rất bận rộn nên ông không bao giờ ở đó. Tôi luôn để một tờ tài liệu hoặc một bông hoa sen ở cửa. Hàng năm, khi tôi gia hạn sổ hưu trí của mình tại khách sạn, tôi đều nhờ con dâu ông gửi lời chào tới ông và cô luôn vui vẻ nhận tài liệu chân tướng mà tôi đưa cho cô ấy.

Năm 2016, tôi nhận được lời mời tham dự đám cưới của con trai một học viên địa phương vào ngày 13 tháng 5, Ngày Pháp Luân Đại Pháp. Chồng của học viên này biết rất nhiều quan chức thành phố qua công việc của ông, và nhiều quan chức trong đó cũng nằm trong danh sách khách mời. Khi biết chuyện, tôi hiểu rằng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời như vậy để giảng chân tướng.

Tôi đã nhờ một số học viên tham gia cùng tôi và hỗ trợ phát chính niệm. Chúng tôi đi hơn 160 km và đến địa điểm sớm để phát chính niệm, thanh trừ can nhiễu từ các không gian khác. Chúng tôi xin Sư phụ gia trì cho chúng tôi để tất cả khách mời, đặc biệt là các quan chức cấp cao, sẽ minh bạch chân tướng và được đắc cứu.

Trong buổi lễ, tôi thấy một nhóm quan chức về hưu của Hội nghị Tư vấn Chính trị Thành phố và các quan chức của sở cảnh sát đang cùng ngồi ở một bàn. Tôi tập trung phát chính niệm cho đến khi bữa tiệc bắt đầu. Tôi bước tới bàn của họ và nâng ly của mình lên: “Chào các ông. Rất vui được gặp các ông ở đây. Tôi muốn nhân cơ hội này chúc mọi người mạnh khỏe và hạnh phúc. Xin chúc mừng!”

Một vài người đứng dậy và trêu chọc: “Bà chỉ uống soda như vậy là không được. Để thể hiện lòng thành, bà phải uống rượu mới được.” Đây là khởi điểm hoàn hảo để tôi giảng chân tướng, tôi nói: “Tất cả các ông đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công gần 20 năm nay và tôi không uống rượu. Các ông nhìn xem tôi khỏe mạnh như thế nào – tôi không cần đến một viên thuốc suốt từ năm 1995 đến nay. Vì sức khỏe của chúng ta, tại sao chúng ta lại không thay rượu bằng trà hoặc soda nhỉ? Để tôi cho các ông một bí quyết để có được sức khỏe tốt nhé. Hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.’” Câu chân ngôn này sẽ mang lại phước lành và giúp các ông được bình an.“

Tôi đi quanh bàn, rót đầy ly của mọi người rồi sau đó tôi nâng ly của mình một lần nữa và nhìn thẳng vào cục trưởng nói: “Ông hãy đối xử tối với các học viên Đại Pháp và thoái xuất khỏi ĐCSTQ để được bình an. Vì sự bình an của ông và gia đình.” Mọi người đều nâng ly và nói: “Vì sự bình an của tất cả chúng ta.” Khi tôi rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm – đây là mối quan hệ công chúng thành công nhất tôi đã từng làm.

Tôi trở về chỗ ngồi của mình vừa kịp bắt gặp trợ lý chủ tịch thành phố đang đứng dậy và bước ra khỏi phòng tiệc. Tôi vội vã đuổi kịp ông: “Chào ông, ông khỏe chứ? Đã khá lâu rồi, thỉnh thoảng tôi có nhờ con dâu ông đưa tài liệu cho ông. Ông đã nhận được chúng chưa?”

Ông mỉm cười nói: “Đúng rồi, tôi đã nhận được rồi”. “Vậy thì tại sao ông không thoái Đảng đi để được bình an? Điều này tốt cho cả ông và gia đình. Chỉ cần trong tâm ông đồng ý là được, không có hình thức nào cả. Ông chỉ cần gật đầu và nói đồng ý thôi.” Ông gật đầu hai lần và nói: “Thoái. Tôi sẽ thoái Đảng. Cám ơn bà rất nhiều.” Ông mỉm cười và vẫy tay chào tôi khi ông bước đi khỏi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/3/13/402374.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/13/184024.html

Đăng ngày 03-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share