Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-02-2020] Khi còn bé, tôi thường tiếp xúc với những người theo Đạo, vì vậy ngay từ nhỏ tôi đã tự hỏi khi nào mình có thể tu luyện và mình có thể tìm thấy một vị Sư phụ ở đâu.

Năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng khi cuộc đàn áp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, chồng tôi đã phản đối việc tu luyện, vì anh ấy đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi những lời dối trá và tuyên truyền trên truyền thông nhà nước của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tuy nhiên, thời gian qua đi, thái độ của anh ấy đã thay đổi, khi nhìn thấy những thay đổi tích cực của tôi. Anh ấy cũng bước trên con đường tu luyện vào năm 2003. Con trai chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 9 tuổi.

Gia đình được thụ ích từ Đại Pháp

Tôi từng là người có tâm tranh đấu, và hầu như luôn làm theo cách của mình. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện, tôi biết rằng cái tâm này là sai, vì vậy tôi đã chiểu theo Pháp lý Chân, Thiện, Nhẫn. Tôi trở nên tốt với người khác, học cách lắng nghe nhiều hơn.

Tôi được chẩn đoán bị thiếu canxi nghiêm trọng khi 14 tuổi, chân tôi bị cong. Chồng tôi từng bị choáng, và sẽ phải ngồi xuống thật nhanh khi anh cảm thấy cơn chóng mặt sắp kéo đến, kẻo anh ấy sẽ hoa mắt và bị ngã. Con trai tôi có vấn đề về răng từ lúc nhỏ và bị áp xe lợi. Cháu luôn bị đau răng, nha sĩ phải thường xuyên vệ sinh miệng cho cháu.

Hết thảy các bệnh tật của chúng tôi đều biến mất sau khi chúng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chân tôi còn thẳng ra.

Cả ba chúng tôi đã khỏi hết tất cả các bệnh

Gậy bổng hát

Tôi nhớ đến một giấc mơ vào một đêm tháng 6 năm 2005. Tôi đang đứng trên đỉnh của một ngôi đền, chờ một người quan trọng tới. Tôi biết trong tâm rằng mình đang chờ Sư phụ.

Sư phụ đến, nâng tôi lên mây. Ba vị Đạo sĩ xuất hiện, mặc áo choàng màu vàng. Họ rất tĩnh, đang nhìn xuống. Đằng sau họ là một ngai vàng trống. Sư phụ đặt tôi xuống một bên bờ sông.

Tôi hét lên trong vô vọng: “Sư phụ, xin Ngài đừng đi! Sư phụ, xin Ngài đừng đi.” Tiếng hét thực sự làm tôi thức dậy.

Tôi nhìn chồng, và nói: “Dậy đi! Dậy đi anh!“ Nước mắt dàn dụa khắp mặt khi tôi kể với anh về giấc mơ của mình.

Tôi nhận ra rằng đây là một hồi chuông cảnh tỉnh cho cả hai chúng tôi, vì vậy chúng tôi quyết định từ nay trở đi sẽ tinh tấn và ngay chính trong tu luyện.

Điểm sản xuất tài liệu

Các học viên Pháp Luân Đại Pháp trong vùng chúng tôi bị bức hại nghiêm trọng vào năm 2008, nhiều người đã bị bắt. Do đó, các điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp gần như cạn kiệt. Nhưng khi ban biên tập Minh Huệ kiến nghị thiết lập các điểm sản xuất tài liệu gia đình ở Trung Quốc, các điểm sản xuất tài liệu bắt đầu nở rộ khắp nơi để đảm bảo rằng tài liệu luôn có sẵn.

Hai vợ chồng tôi cần đến điểm sản xuất tài liệu ở thành phố lớn vào cuối năm 2010. Khi đến đó, chúng tôi đã bị sốc khi thấy một tờ giấy lớn dính ở lối vào phía trước: “Vui lòng liên hệ với chủ nhà càng sớm càng tốt. Nếu không, các vị có nguy cơ nhận hình phạt-từ Ủy ban dân phố.”

Chúng tôi không lấy tờ giấy đi, lặng lẽ bước vào tòa nhà và đi tới căn hộ.

Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy có người gõ cửa. Chúng tôi giữ im lặng và nghe hai người phụ nữ nói chuyện với nhau. Sau đó, họ rời đi.

Chúng tôi đã tới gặp chủ nhà để tìm hiểu những gì đang xảy ra.

“Tôi rất hài lòng khi anh chị đã tới đây,” anh ấy nói. “Họ nói rằng họ sẽ gọi công an đột nhập vào căn hộ nếu không có ai tới vào ngày mai. Có một chỗ dột, và họ muốn biết nó từ đâu.”

Người học viên thuê căn hộ không liên lạc được. Sư phụ đã điểm hóa chúng tôi biết rằng chúng tôi cần phải đến căn hộ.

Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã vượt qua nhiều khảo nghiệm và khổ nạn trong suốt 20 năm qua.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/2/20/401408.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/4/23/184163.html

Đăng ngày 09-05-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share