Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 13-01-2020] Tôi năm nay 25 tuổi, sống ở một ngôi làng nhỏ ở Tần Hoàng Đảo thuộc tỉnh Hà Bắc. Gia đình tôi và bác cả bên chồng sống sát vách nhau, bác ấy là đội trưởng đội sản xuất của làng nhưng luôn ngang ngược bá đạo có tiếng trong làng. Nhà chúng tôi ở gần với bác ấy nhất, bố chồng tôi là một người rất trung thực, tốt bụng nhưng lại yếu đuối, sợ những chuyện phiền phức. Tất nhiên, chuyện bác chồng bắt nạt gia đình chúng tôi đã là chuyện cơm bữa.
Gia đình chúng tôi có một mảnh đất rất màu mỡ, nếu thấy thích thì bác ấy sẽ chiếm lấy mảnh đất hoặc đổi lại cho gia đình chúng tôi một mảnh đất nhỏ bạc màu. Khi đội sản xuất phân chia cây ăn trái, gia đình chúng tôi đã bốc thăm trúng được một cây đại thụ lớn sinh trưởng tốt ở khu đất màu mỡ, có thể sinh sôi rất nhiều trái. Ngược lại, bác chồng lại bốc vào một cây nhỏ còn mọc trên đỉnh núi nơi không có đất để trồng trọt. Cây nhỏ này ra trái vừa bé lại vừa ít, căn bản là không thể thu hoạch được. Vì vậy, bác ấy đã đổi cây nhỏ này cho chúng tôi và một số thân cây khô đều bị bác ấy chiếm giữ vô điều kiện.
Ruộng của nhà chúng tôi và bác ấy cũng nằm bên cạnh nhau, bác ấy trồng cây sát vào ruộng của chúng tôi. Khi cây lớn lên, bác ấy cắt hết nhánh cây hướng về phía bên ruộng nhà mình để tất cả nhánh cây đều vươn về phía ruộng của nhà tôi. Vì vậy, mảnh đất của chúng tôi bị bóng cây che mất, không nhận được ánh nắng mặt trời nên cây cối không thể phát triển được. Người dân trong làng ai nấy cũng đều mắng bác ấy thất đức, họ thường thấy bất công thay cho gia đình chúng tôi. Nhưng bố chồng tôi lại không dám nói lý lẽ với bác ấy.
Sau khi tôi kết hôn, thấy những người khác đều có trái cây ăn, lại còn có thể bán lấy tiền, còn gia đình chúng tôi thì cái gì cũng không có. Tôi rất tức giận, cứ nhìn thấy cây cối lại thấy bực, nhìn vào vườn nhà cũng thấy bực, nhìn thấy người khác có của ăn của để tôi lại càng bực hơn. Tôi oán hận bác chồng không có lý lẽ, giận bố chồng nhu nhược, không có bản sự nên bị bắt nạt.
Kể từ khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu ra mối quan hệ nhân duyên của con người thế gian. Tôi cũng minh bạch ra rằng chỉ có hành thiện tích đức thì mới có được phúc phận, chỉ có hành xử chiểu theo giá trị phổ quát Chân-Thiện-Nhẫn mới có được tương lai tốt đẹp. Đại Pháp đã dạy tôi biết nhẫn nại, khoan dung, không tính toán với người thường, làm việc gì cũng nghĩ cho người khác trước. Vì vậy, tôi không còn giận bố chồng và cũng không oán trách bác chồng nữa.
Bác chồng cũng đã ngoài 80, ông có hai con trai và hai con gái. Con trai cả làm cán bộ thôn và sống cạnh nhà ông ấy nhưng lại không quan tâm đến ông, nói rằng khi phân nhà đã nói rõ là việc chăm sóc ông ấy là việc của con trai thứ hai. Người vợ đầu của con trai thứ hai đã mất, sau đó anh ấy tái hôn và cũng không đoái hoài gì đến bác ấy, ngay cả con dâu mới cũng chưa từng đến nhà thăm bác.
Khi cả hai vợ chồng bác ấy cùng đổ bệnh, cũng không có ai quan tâm đến. Họ không có tiền để mua thuốc, thậm chí cũng không có ai nấu cơm cho ăn. Bác dâu cả nói, hồi trẻ trong khi ở cữ đã mắc rất nhiều bệnh, từng uống rất nhiều loại thuốc nhưng đều không khỏi. Bác sĩ nói rằng những bệnh mắc phải trong khi ở cữ thì chỉ có chữa ngay trong lúc đó thì mới khỏi được, khuyên bác dâu đừng phí công vì căn bản không thể chữa được.
Vì vậy, khắp người bác ấy đều có bệnh, rất ít khi ra khỏi cửa nhà chứ đừng nói đến việc lên núi để làm việc. Ngay cả việc nhà cũng rất hiếm khi làm, nên việc cơm nước hầu như là bác cả làm. Lần này, đến bác ấy cũng đổ bệnh nên cơm cũng không có để ăn, không thể lên núi đốn củi.
Khi thấy bác cả đã đi đến bước đường cùng, dân làng đều nói vì bác ấy làm việc ác nên bị báo ứng, họ đều thấy hả giận nên không ai quan tâm đến, con cái của họ thì lại càng không.
Kết Pháp duyên
Sau khi biết chuyện, tôi chủ động làm cơm rồi mang đến cho họ, quan tâm chăm sóc họ. Mọi người đều nói, bác ấy bắt nạt gia đình tôi thậm tệ nhất thế mà tôi vẫn quan tâm đến bác ấy. Đến con trai của bác ấy còn không thèm quan tâm, chỉ có những người tu luyện Pháp Luân Công mới có được tấm lòng bao dung đến vậy.
Sau đó, tôi nói với hai vợ chồng bác cả hãy thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” thì sức khoẻ sẽ được cải thiện, sẽ đắc được phúc báo lớn. Bác cả nhìn thấy tấm lòng của tôi, nói tôi đối với bác ấy còn tốt hơn con trai ruột. Vì vậy, bác dâu cả cùng tôi niệm chân ngôn.
Ngày hôm sau, bác dâu cả vội vội vàng vàng đến nhà tôi kích động nói bệnh của bác trai đã khỏi rồi. Lưng và chân của bác ấy cũng không còn đau nữa, nói hai câu mà tôi chỉ cho bác ấy niệm thật là linh nghiệm. Bác ấy cảm ơn vì tôi đã giúp đỡ, tôi nói rằng bác phải cảm ơn Sư phụ Đại Pháp, là Sư phụ đã giúp đỡ hai bác. Bác dâu lập tức hỏi: “Sư phụ của cháu ở đâu? Bác đích thân đến để cảm ơn Ngài ấy”. Tôi trả lời: “Sư phụ Đại Pháp luôn ở bên cạnh đệ tử của Ngài”. Nghe xong, bác ấy quỳ xuống đất, thành kính hướng về Sư phụ khấu đầu rất nhiều lần.
Sau đó, mỗi ngày bác dâu cả đều đến nhà tôi. Tôi chỉ cho bác ấy luyện công, tôi kiên nhẫn hướng dẫn từng động tác. Mắt của bác ấy nhìn không rõ được mọi vật, tai cũng không nghe rõ chỉ có nói to sát tai thì bác ấy mới nghe được. Vì vậy, tôi phải vô cùng nhẫn nại khi hướng dẫn động tác cho bác ấy. Tôi cũng mất một thời gian dài mới hướng dẫn xong. Tuy nhiên, trong quá trình đó bác dâu đều rất thành tâm thành ý học, mặc dù tốc độ học rất chậm nhưng bác ấy không bao giờ bỏ cuộc.
Để giúp cho bác dâu có thể nghe được các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi đã tự bỏ tiền mua cho bác một máy trợ thính để bác đeo mỗi ngày. Vì vậy, bác dâu đã có thể cùng tôi học Pháp, luyện công!
Kể từ khi tu luyện, bác dâu thay đổi mỗi ngày. Bác dâu cả luôn vui vẻ chia sẻ với tôi những cảm nhận sau buổi luyện công. Bác ấy tươi cười như một đứa trẻ. Có một ngày, đột nhiên bác ấy nói với tôi mắt của bác ấy đã nhìn rõ, còn có thể nhìn thấy được kim giây và kim phút di chuyển ở trên tường. Tai bác ấy cũng có thể nghe được tiếng đồng hồ, tay không còn tê nữa và đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Bác ấy có thể xuống vườn nhặt ngô và lên núi lấy củi.
Người dân trong làng đều biết trước giờ bác dâu chưa từng lên núi hay xuống vườn làm ruộng, trường kỳ bệnh tật. Bây giờ, họ nhìn thấy bác ấy sắc mặt hồng hào, bước đi nhanh nhẹn thì ai ấy cũng đều vô cùng kinh ngạc, đều thắc mắc hỏi bác ấy sao tự nhiên lại tràn đầy năng lượng, bác ấy uống loại linh đan diệu dược nào vậy?
Lúc đó, bác dâu hào hứng chia sẻ với họ về việc tu luyện Pháp Luân Công của mình, mỗi lúc như vậy thường có rất nhiều người tập trung vây quanh nghe bác ấy chia sẻ. Sau khi nghe xong câu chuyện, mọi người đều cùng đồng thanh hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Pháp Luân Đại Pháp thật quá thần kỳ”, còn có người muốn bác ấy dạy họ tu luyện Pháp Luân Công.
Một ngày nọ, tôi nhìn thấy bác dâu dẹp bỏ tất cả những nhánh cây ngả sang phía ruộng của nhà chúng tôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/13/398521.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/2/24/183383.html
Đăng ngày 21-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.