Bài viết của Tĩnh Tâm, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-01-2020] Tôi cảm thấy có lỗi mỗi khi xuất hiện trạng thái giải đãi tiêu cực trong tu luyện của mình. Pháp Luân Đại Pháp cho tôi mọi thứ. Nếu tôi không đồng hóa với Pháp, điều gì sẽ chờ đợi tôi?
Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng cho chúng ta:
“Kỳ thực ý tứ căn bản tôi nói là muốn bảo mọi người rằng, sinh mệnh chư vị chính vì việc này mà tới! (các đệ tử vỗ tay nhiệt liệt) Không có lựa chọn khác, thật sự không có lựa chọn khác đâu! ” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Vượt qua nỗi sợ hãi để giảng chân tướng
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1998. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, tôi đã không giảng chân tướng về Đại Pháp do sợ hãi và thực sự không biết làm cách nào. Một tối nọ, khi tôi chuẩn bị đi ngủ, một học viên đã hỏi tôi có muốn phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp với cô ấy không.Tôi nói tôi sẽ làm.
Tay tôi run rẩy khi lần đầu tiên nhét cuốn tài liệu qua khe cửa. Một xe cảnh sát đang hú còi chạy qua chỗ chúng tôi. Chúng tôi sợ hãi, trốn và đi thẳng về nhà, mặc dù chúng tôi chưa phát xong các tài liệu. Ngày hôm sau, chúng tôi biết rằng có hai học viên đã bị bắt vì phát tờ rơi.
Áp lực khủng khiếp đè nặng lên tôi. Sư phụ đang bị bôi nhọ, Đại Pháp đang bị vu khống, và các học viên đang bị bức hại. Tôi cảm thấy buồn, nhưng sợ hãi. Một số học viên địa phương đã từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp vì lo sợ, làm cho số lượng học viên trong khu vực chúng tôi càng giảm đi. Nhưng tôi không bao giờ từ bỏ niềm tin của mình vào Đại Pháp. Dù cho tình huống kinh khủng như thế nào hay tà ác phô thiên cái địa ra sao, tôi luôn nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ đức tin của mình.
Tôi giữ liên lạc với các học viên. Tôi trân quý các bài giảng mới của Sư phụ và bất kỳ tài liệu Đại Pháp nào khác mà tôi có thể nhận được. Tôi cảm thấy tâm thái bình tĩnh khi nhận được những bài kinh văn mới của Sư phụ. Tôi quyết định vượt qua nỗi sợ hãi của mình và bước ra để chứng thực Pháp.
Tại thời điểm đó, chúng tôi đã không có bất kỳ tài liệu giảng chân tướng nào và không biết cách để làm tài liệu. Vì vậy, tôi đã nói chuyện với người thân, bạn bè và đồng nghiệp của mình về Pháp Luân Đại Pháp. Dần dần tôi dám nói chuyện với người lạ. Tôi đã về nông thôn để giảng chân tướng với mẹ trong nhiều dịp.
Năm 2001, tôi đã chi 2000 Nhân dân tệ để phô tô các tài liệu giảng chân tướng và phát chúng sau giờ làm việc mỗi ngày.
Một ngày nọ, tôi đi qua Vũ Hán và quyết định ở đó một đêm để có thể treo hết các biểu ngữ mà tôi mang theo. Vì lý do bảo mật tôi đã không cầm theo chứng minh thư, do đó tôi không thể thuê phòng khách sạn. Tôi đang tự hỏi sẽ ở lại đâu đêm đó thì nghe thấy có người gọi tôi. Cô ấy là bạn thân của con gái tôi đang học tại Vũ Hán. Cô ấy mời tôi ở lại căn hộ của cô ấy. Tạ ơn Sư phụ đã an bài tốt như vậy cho tôi. Tôi đã dán tất cả các biểu ngữ vào tối hôm đó.
Sáng hôm sau, khi tôi tới bến xe buýt có hai sỹ quan cảnh sát đang kiểm tra chứng minh thư tại đó. Người nữ cảnh sát hỏi chứng minh thư của tôi, tôi nói với cô ấy rằng tôi không có. Cô ấy không nói gì và kiểm tra những người khác. Tôi đã gặp những tình huống như vậy nhiều lần. Sư phụ đã giúp hóa giải những khó nạn và luôn bảo hộ tôi.
Tôi mua một máy in sau khi vượt qua được nỗi sợ hãi của mình. Tôi làm các tài liệu Đại Pháp và phát chúng, và khi các học viên địa phương cần tài liệu, tôi đưa cho họ.
Tu luyện chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp
Sư phụ giảng:
“Nghĩa là, không có bộ Pháp này, [thì] chư vị không đi tới hôm nay. Thế nên làm đệ tử Đại Pháp mà giảng, tu luyện vĩnh viễn là ở vị trí số một, nhất là đến thời kỳ cuối cùng. ” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)
Điều Sư phụ nói rất đúng! Tôi đã chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp và đã đi qua cho đến ngày hôm nay mặc dù tôi trượt ngã nhiều lần trên con đường tu luyện của mình.
Tôi đã không chiểu theo Pháp khi giảng chân tướng cho mọi người trong những ngày đầu. Đôi khi tôi chứng thực bản thân chứ không chứng thực Pháp. Tôi đi tới cực đoan và mọi người không thể hiểu được tôi. Một trong những đồng nghiệp của tôi đã rất giận dữ sau khi tôi nói chuyện với cô ấy và đã chửi rủa tôi. Có nhiều người xung quanh lúc đó. Tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Sau đó tôi đã hướng nội. Cô ấy thực sự đã giúp tôi buông bỏ chấp trước vào giữ thể diện, muốn được khen ngợi, không thể chấp nhận những lời chỉ trích, và ghét Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi thực sự giống như người đồng nghiệp này–bướng bỉnh và bực bội.
Do đó, tôi đã buông bỏ những chấp trước này. Khi giảng chân tướng cho mọi người, tôi đặt mình vào vị trí của họ và hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Tôi bắt đầu các cuộc trò chuyện với các chủ đề họ thích và linh hoạt để họ có thể chấp nhận những gì tôi nói.
Nếu tôi học Pháp tốt và có trạng thái tu luyện tốt, mọi người thích lắng nghe tôi khi tôi giảng chân tướng cho họ. Do đó tôi chú ý đến việc học Pháp và ở trong trạng thái tốt. Mọi người dễ dàng chấp nhận sự thật khi tôi nói với họ bằng một tâm thái hạnh phúc. Nhiều người cảm ơn tôi. Một chàng trai trẻ đã bắt tay tôi ba lần và nói với tôi: “Cảm ơn dì! Dì là nữ thần sống!”
Hướng nội khi gặp khó nạn
Một ngày nọ, tôi đang đi giày cao gót xuống cầu thang để tham dự học Pháp nhóm ở địa phương tôi thì ống quần bên trái của tôi vướng vào gót giày bên phải và tôi ngã lăn vài bậc. May mắn là đầu tôi vẫn ổn, nhưng tay và chân tôi bị thương và đau. Tôi không thể cử động. Nhưng tôi tự nhủ rằng mình ổn và không thể nằm ở đó. Tôi xin Sư phụ giúp mình. Tôi từ từ ngồi dậy và nhận ra tay phải của tôi bị sưng, và có một vết lõm trên bắp chân phải. Không chảy máu, nhưng toàn thân tôi lấm lem.
Tôi chậm rãi đứng dậy và chầm chậm bước từ tầng ba lên nhà tôi ở tầng bốn. Tôi đứng trước Pháp tượng của Sư phụ và nói: “Sư phụ, hôm nay con đã sai. Con có hai chấp trước. Con có chấp trước mạnh mẽ vào tình. Con đã quá lo lắng đến đám cưới của con gái.”
“Thứ hai là chấp trước vào lợi ích cá nhân. Đại lý bất động sản nói với con phải có sẵn khoản hối lộ 10.000 Nhân dân tệ cho một số quan chức để con có thể được giảm thuế hoặc được miễn thuế. Con đã đồng ý. Con đã sai và phải chính lại. Nhưng con phải đi học Pháp bây giờ. Những người khác đang đợi con. Con không cho phép cựu thế lực bức hại mình, và chúng không đủ tư cách bức hại con.Xin Sư phụ hãy gia trì cho con!”
Tôi thay quần áo và đi ra ngoài. Chân tôi bị đau và tôi đi khập khiễng. Tôi nhận ra điều đó không đúng. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và không thể có bộ dạng như vậy. Tôi nói chuyện với cái chân của mình và bảo chúng rằng tôi không nên đi như thế. Ngay lập tức tôi dừng đi khập khiễng. Tuy nhiên trên đường đi, tôi cảm thấy tinh thần kém cỏi, thân thể khó chịu, nhưng tôi biết nó là giả tướng và không quan tâm. Tôi tình cờ gặp một người bạn cũ và đã thuyết phục cô ấy thoái Đảng.
Tay phải của tôi bị sưng trong một tuần và tôi không thể làm được việc gì. Chân phải của tôi bị đau. Tôi là một bác sỹ và biết rằng tay và chân tôi đã bị gãy. Tôi không quan tâm điều đó và làm ba việc như bình thường. Tôi đã phục hồi nhanh chóng. Sự phục hồi nhanh chóng của tôi nằm ngoài khái niệm của y học hiện đại. Pháp Luân Đại Pháp thật phi thường.
Một ngày nọ tôi ngất đi khi đang luyện bài công pháp số 2. Tại sao vậy?
Sư phụ giảng:
“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” ( Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)
Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi không phù hợp với Pháp.
Tôi đã tranh cãi với một học viên và không cư xử như một người tu luyện. Tôi không hướng nội và bám lấy những quan niệm của mình. Tôi oán hận và coi thường cô ấy. Tôi liệt kê các chấp trước của mình lên một tờ giấy. Khi tôi phát chính niệm, tôi thanh trừ lần lượt từng chấp trước.
Khi tôi gặp lại cô ấy, tôi nhận ra rằng cô ấy đã làm tốt hơn tôi. Cô ấy đã bị hiểu lầm. Tôi xin lỗi cô ấy. Cô ấy cũng thừa nhận lỗi của mình. Chúng tôi đã thành thực chia sẻ và cả hai cùng đề cao. Tôi đã cố gắng chấp nhận những ý kiến của cô ấy khi phối hợp với cô ấy sau đó. Tôi đã phối hợp với cô ấy và buông bỏ tâm ích kỷ của mình.
Biến chuyện xấu thành hảo sự
Trường chúng tôi sẽ chọn lãnh đạo chuyên môn vào năm 2002. Người được chọn sẽ được nhận một phần thưởng. Quản lý của tôi nói chuyện với tôi và hỏi tôi chọn cái nào, là một Lãnh đạo chuyên môn hay Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với ông ấy tôi muốn Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy không hiểu và bảo tôi là ngốc nghếch. Ông ấy nói rằng tôi có thể tu luyện bí mật tại nhà. Tôi nói với ông ấy rằng tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn và không nói dối. Tôi không được phép nộp hồ sơ cho chức danh Lãnh đạo chuyên môn.
Một ngày nọ tôi đang giảng trong lớp, một trong các đồng nghiệp của tôi đẩy cửa bước vào và la lên: “Việc chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sẽ khiến trường chúng ta không nhận được Giải thưởng đơn vị Văn minh. Tôi sẽ không tha thứ cho chị. Tại sao chị không từ bỏ giáo phái của chị?” Cô ấy đóng sầm cửa và bỏ đi.
Các sinh viên kinh ngạc và bắt đầu kháo nhau. Tôi yêu cầu chúng tự học và đi nói chuyện với đồng nghiệp đó. Tôi giảng chân tướng cho cô ấy và nói với cô ấy rằng cô ấy sẽ được phúc báo nếu cô thừa nhận Đại Pháp và sẽ bị trừng phạt nếu cô ấy tham gia vào cuộc bức hại. Cô chấp nhận những điều tôi nói và đồng ý thoái ĐCSTQ. Tôi cũng giảng chân tướng cho các quản lý cấp cao. Tôi phát chính niệm thường xuyên hơn và phủ nhận bức hại của cựu thế lực. Không ai nói về sự việc này sau đó, và trường chúng tôi vẫn được nhận “Giải thưởng đơn vị Văn minh”
Sau sự kiện này, tôi bắt đầu giảng chân tướng cho các học sinh của mình. Trước đó tôi đã không dám làm vậy. Do vậy tôi đã biến chuyện xấu thành hảo sự.
Tôi sống cùng con gái một vài năm. Tôi đã không dám giảng chân tướng trên diện rộng, bởi vì tôi lo sợ rằng tôi có thể làm ảnh hưởng đến cháu. Một ngày nọ, các nhân viên Phòng 610 và Đội an ninh nội địa ở quê tôi đến thành phố nơi con gái tôi sống. Họ cố gắng bắt tôi, nhưng tôi đã trở về quê nhờ điểm hóa của Sư phụ. Họ ra lệnh cho con gái tôi giúp họ tìm tôi. Họ nói với cháu hãy ủng hộ Đảng. Cháu nói: “Mẹ tôi có quyền tự do tín ngưỡng. Tôi sẽ không ủng hộ Đảng. Tôi thà thoái Đảng còn hơn.”
Sau này, tôi không còn lo lắng về con gái mình nữa. Tôi bắt đầu giảng chân tướng cho bất kỳ ai tôi gặp và cố gắng không bỏ lỡ một người nào.
Một cán bộ tại Trung tâm cộng đồng và cảnh sát đã tới sách nhiễu tôi. Tôi mời họ vào nhà và giảng chân tướng cho họ. Họ lắng nghe cẩn thận và đồng ý thoái ĐCSTQ.
Tu luyện giống như chèo thuyền ngược dòng. Bạn sẽ bị đẩy lùi nếu bạn không tiến lên. Tôi nhất định sẽ trân quý cơ duyên vạn cổ trợ Sư chính Pháp, tu luyện tinh tấn và làm tốt ba việc trong thời khắc tối hậu này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/1/6/398589.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/21/183719.html
Đăng ngày 17-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.