Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-12-2019] Tôi sinh ra tại một miền duyên hải của tỉnh Sơn Đông 66 năm trước. Cuộc Đại Cách mạng Văn hóa bắt đầu từ trước khi tôi kết thúc bậc tiểu học, và cha mẹ tôi đã bị bức hại vì lai lịch gia đình.

Năm 13 tuổi, tôi đã phải làm ruộng. Sau đó, tôi làm công nhân. Loại công việc này không phải là dành cho tôi, vì vậy tôi đã bỏ việc và đến sống ở nhà dì tôi ở Đông Bắc Trung Quốc và kết hôn tại đó. Mẹ chồng tôi rất khắc nghiệt, và tôi không có ai để có thể tâm sự. Khi con trai tôi được sinh ra thì chồng tôi không ở thị trấn, và mẹ chồng tôi không hỗ trợ được gì nhiều cho tôi.

Một người hàng xóm đã đưa tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, và thiên mục của tôi đã được khai mở. Sau đó, tôi gặp quan nghiệp bệnh. Tôi hiểu rằng Sư phụ Lý đang tịnh hóa thân thể cho tôi. Tôi không lo lắng về nó và vẫn tiếp tục luyện công. Rất nhanh sau đó tôi đã hồi phục. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi và loại bỏ tất cả bệnh tật của tôi.

Hành xử như một học viên

Năm 1997, tôi làm việc ở một bệnh viện cộng đồng với 50 bệnh nhân. Tôi phải thay ga trải giường, đồng phục bệnh nhân và dọn dẹp phòng, một công việc mà đáng lẽ dành cho hai người. Tôi đã nghĩ rằng mình đang bị lợi dụng nên đã nghỉ việc. Tôi đã ở nhà trong hai năm.

Năm 1999, giám đốc bệnh viện gọi tôi quay lại làm việc. Vì lúc đó tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp, nên tôi không còn thắc mắc về bất cứ công việc nào được giao. Tôi làm việc rất tận tụy và không phàn nàn, dù đó có phải là việc thuộc trách nhiệm của tôi hay không.

Một trong những nhiệm vụ của tôi là mang các thùng nước nóng đến các tầng khác nhau. Một lần tôi làm đổ nước vào chân và bị bỏng. Mặc dù mọi người bảo tôi bôi kem lên vết bỏng nhưng tôi từ chối làm vậy. Bình thường những người khác nếu bị thương như vậy sẽ phải nghỉ hai tuần nhưng tôi thì không. Thay vào đó, tôi đã học Pháp và hồi phục chỉ trong vài ngày.

Quan tâm đến nhu cầu của bệnh nhân

Năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tôi tin rằng cách hành xử của học viên sẽ phơi bày sự dối trá của ĐCSTQ trong cuộc bức hại này.

Khi một bệnh nhân trên 90 tuổi đi vệ sinh ngay trên giường bệnh, con cái ông đã không biết xử lý thế nào. Tôi nghĩ rằng con cái ông chưa bao giờ phải chăm sóc người bệnh, và họ cũng không muốn hạ mình để dọn giường bệnh cho bố mình. Mặc dù đó không phải là công việc của tôi nhưng tôi vẫn rửa ráy cho ông và dọn giường.

Các con của ông đã chứng kiến và rất cảm kích. Họ cứ khăng khăng nói rằng họ sẽ viết một bức thư cảm ơn vì hành động của tôi, nhưng tôi nói với họ không cần làm như thế. Tôi giải thích rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và tuân theo những lời dạy của Sư phụ để trở thành một người tốt. Việc này đem lại cho họ cơ hội thấy được một học viên Đại Pháp thực sự là như thế nào.

Một bệnh nhân khác, một thanh niên trẻ bị tổn thương não bẩm sinh, đang trong tình trạng sống thực vật. Anh được chuyển đến bệnh viện của chúng tôi sau khi đã được phẫu thuật ở một bệnh viện lớn. Bố mẹ anh, đều đã ngoài 70 tuổi, đã dành hết tất cả tiền tích góp của mình để chữa trị cho anh. Khi đã gần như không còn tiền nữa, ngày ngày họ phải ăn cháo kê.

Tôi cảm thấy họ thật đáng thương, vì thế tôi đã chia sẻ cho họ một phần thức ăn của tôi. Tôi giúp họ chăm sóc con khi cần. Họ cảm động và nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Họ nói với tôi rằng họ có một người cháu họ bên nội là cảnh sát, và họ sẽ nói với cậu ấy rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp thực sự là những người tốt.

Giảng chân tướng

Một phụ nữ bị á khẩu sau một cơn đột quỵ. Chồng cô thường xuyên nhờ tôi giúp chăm sóc cho cô. Tôi đã đưa cho anh một vài cuốn tài liệu giảng chân tướng. Anh nói với tôi rằng anh là một cảnh sát và rằng anh không bức hại các học viên Pháp Luân Công – anh chịu trách nhiệm quản lý hộ tịch. Tôi nhờ anh chia sẻ các tài liệu này cho các đồng nghiệp và anh đã đồng ý.

Vài ngày sau, anh nói với tôi rằng một đồng nghiệp của anh thấy tên anh trong danh sách thủ phạm trong một cuốn tư liệu. Anh thấy kinh hoàng và tự hỏi tại sao tên anh bị đưa vào danh sách đó. Anh nói rằng sau này anh sẽ không bức hại các học viên Pháp Luân Công nữa.

Vào một buổi chiều, tôi chuẩn bị về nhà thì một nhóm đông người phải nhập viện vì ngộ độc thực phẩm. Một số người bị nôn mửa, và một số bị tiêu chảy. Tôi đề nghị được ở lại và chăm sóc họ. Tôi cho họ uống nước, giữ các túi truyền tĩnh mạch, và giúp họ vào nhà vệ sinh. Tôi bận rộn liên tục cho đến 10 giờ đêm. Họ rất cảm kích. Một số người muốn đưa tôi tiền, trong khi những người khác thì đưa tôi thức ăn, nhưng tôi đều từ chối.

Giám đốc bệnh viện bí mật nói với tôi rằng họ làm ở đài truyền hình. Ông nhắc tôi không được đề cập gì đến Pháp Luân Công. Tôi tự nhủ rằng nếu như họ làm ở đài truyền hình thì nhất định tôi phải nói với họ về Pháp Luân Công. Khi họ lại cố gắng đưa tiền cho tôi lần nữa, tôi đã từ chối và nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và rằng vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là một vụ lừa đảo. Lúc đầu họ sợ và không nguyện ý nghe. Sau vài ngày ở bệnh viện, họ nói với tôi: “Chị là một người rất tốt. Thực sự là rất tốt!”

Khi một cụ ông 80 tuổi bị liệt được đưa đến bệnh viện, các con của ông cũng đến để chăm sóc ông. Tôi đã giảng chân tướng cho họ. Con trai ông nói với tôi rằng anh là một trưởng đồn cảnh sát. Tôi khuyên anh đừng bức hại Pháp Luân Công. Anh mắng tôi và không cho tôi nói với anh về Pháp Luân Công. Anh không chịu lắng nghe dù tôi có cố gắng giải thích thế nào đi nữa.

Tôi tự nhủ rằng vì anh không đồng tình với Đại Pháp nên tôi sẽ để hành xử của mình cảm hóa anh. Bất cứ khi nào họ cần giúp đỡ, tôi đều sẵn lòng giúp họ. Không chỉ riêng với họ mà đối với bệnh nhân nào tôi cũng đều đối xử như nhau. Bệnh nhân và người nhà họ đều nói tôi là người rất tử tế và chân thành. Việc này đã tạo được ấn tượng tốt với vị trưởng đồn ấy, và anh không còn phản đối Đại Pháp nữa.

Hai vợ chồng già đến từ Nội Mông Cổ đang đi du lịch ở thị trấn của tôi thì người vợ phải nhập viện vì bị xuất huyết. Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Người chồng nói ông là một quân nhân và ông không phản đối Đại Pháp. Khi người vợ xuất viện, họ không còn tiền. Không ai giúp đỡ họ cả, ngoại trừ tôi. Người chồng cảm động và hỏi tôi tại sao tôi lại không đi ăn tối với họ khi họ mời toàn thể nhân viên của bệnh viện. Tôi nói với ông rằng tôi tu luyện Đại Pháp và không muốn chiếm tiện nghi của người khác. Ông cảm động và không biết đáp lại như thế nào.

Hóa giải mối bất hòa

Sư phụ đã giảng:

“Trong Phật giáo giảng rằng: Con người sống chính là [vì] nghiệp lực luân báo. Chư vị nợ họ [gì], họ sẽ tìm chư vị đòi nợ; nếu lấy quá đi thì sau này họ sẽ hoàn lại cho chư vị. Con không hiếu thuận với cha mẹ, [thì] sau sẽ đổi lại; nó luân chuyển qua lại như thế.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi hiểu được rằng có lẽ việc mẹ chồng tôi đối xử không tốt với tôi là vì trong kiếp trước, tôi đã không cư xử tốt với bà. Vì vậy tôi không ghét bỏ bà nữa. Chồng tôi từng biếu tiền và mua quà cáp cho bố mẹ anh. Khi biết điều đó, tôi đã tranh cãi với anh trong nhiều ngày. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi sống hòa thuận với mẹ chồng và hai chị chồng. Vào những dịp lễ, tôi đều mang theo quà khi đến thăm nhà mẹ chồng. Tôi không còn phản đối khi chồng tôi biếu tiền cho mẹ chồng nữa.

Bữa tối nhà tôi thường có trên 12 người, và không đủ chỗ cho mọi người để cùng ngồi ở bàn ăn. Tôi đã chờ cho đến khi mọi người ăn xong rồi mới ngồi vào bàn. Sau bữa tối, mọi người đi chơi mạt chược, chỉ còn mình tôi ở lại để rửa bát đũa, lau dọn bếp, và chuẩn bị cho bữa ăn tiếp theo. Nhưng tôi đã không hề phàn nàn.

Thái độ chân thành của tôi khiến mẹ chồng cảm động. Bà may cho tôi một chiếc áo vest vải cotton, điều mà bà chưa từng làm trước đó. Mẹ chồng tôi nói với tôi rằng bà sẽ nhắc cháu trai của bà sau này hãy tìm một người vợ giống như tôi. Tôi biết bà đã có suy nghĩ tốt đẹp về Đại Pháp.

Trên con đường tu luyện của bản thân, tôi có thể kể ra nhiều câu chuyện nữa. Đôi khi tôi không thực hiện tốt và thậm chí có lúc còn cảm thấy thất vọng. Nhưng giờ đây tôi chỉ nghe theo lời dạy của Sư phụ và làm tốt ba việc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/6/396622.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/28/183807.html

Đăng ngày 18-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share