Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-12-2019] Khi tôi và các học viên khác đi nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công), chúng tôi thường đi tới quảng trường thị trấn để nói chuyện với những người cao tuổi ở đó.

Chúng tôi bắt chuyện với họ rất dễ vì chúng tôi cũng là người cao tuổi. Tuy nhiên, khi tôi đề xuất rằng họ nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, một vài người trong số họ buộc tội chúng tôi là chống đối Đảng. Họ vẫn còn tin tưởng ĐCSTQ, và đã bị lừa dối nặng nề bởi những hoang ngôn và những tuyên truyền trên các kênh thông tấn chính phủ.

Khi nói chuyện với những người như thế này, chúng tôi có xu hướng xem thường họ. Chúng tôi thậm chí còn tán gẫu về họ, nói những thứ như: “Trong tương lai, họ sẽ hối hận vì không chịu nghe chúng ta.”

Sư phụ giảng:

“Khi tâm từ bi của chúng ta xuất hiện, có thể thấy rằng chúng sinh đều khổ, thấy ai cũng khổ; sẽ xuất hiện vấn đề này.” (Bài giảng thứ bảy – Chuyển Pháp Luân)

Vì tôi không có tâm từ bi, và không cảm thấy mình có trách nhiệm đối với những người ấy, tôi đã không thể khuyên bảo nhiều người thoái Đảng, nên tôi đã ngừng đi tới đó.

Thay đổi địa điểm

Sau đó chúng tôi bắt đầu đi đến trạm xe buýt. Có rất nhiều người qua lại ở đó và chúng tôi đã giúp rất nhiều người thoái Đảng. Tuy nhiên, đôi khi chúng tôi vẫn gặp phải thử thách.

Có lần, một người nông dân đứng gần chúng tôi giận giữ hét lớn: “Ai cho phép các người ở đây nói về Pháp Luân Công? Chính quyền cấm không cho ai tập nó. Các người là phản động. Ta có quen biết người trong sở Cảnh sát.” Anh ta nói như thể anh ta sẽ báo cáo chúng tôi với chính quyền vậy.

Tôi cảm thấy tiếc cho ai đó đã mù quáng trung thành với ĐCSTQ và căm thù học viên Đại Pháp, những người đã mạo hiểm tính mạng để nói cho họ sự thật.

Tôi mỉm cười và bắt đầu nói chuyện với anh ta một cách tử tế. Tôi không vội nói với anh ta các chi tiết về Pháp Luân Công, nhưng cuối cùng tôi đã nói với anh ta về sự trân quý của Đại Pháp, sự phổ truyền của Đại Pháp trên khắp thế giới và về cuộc bức hại.

Anh ta đồng ý thoái đảng và chân thành cảm ơn tôi. Tôi rất vui khi thấy một sinh mệnh đã bị Trung Cộng đầu độc bằng những lời dối trá cuối cùng cũng thấy được ánh sáng.

Tôi đã từng nói chuyện với một người nông dân khác, và cô ấy kể với tôi rằng cô ấy là một tín đồ Cơ Đốc giáo. Tuy nhiên, thái độ của cô thay đổi khi tôi hỏi cô ấy có muốn thoái đảng để được an toàn không. Cô ấy trở nên giận dữ và nói: “Nếu cô tập Pháp Luân Công thì cô đã chống lại ĐCSTQ rồi, và cô nên bị bắt giữ.”

Tôi xin Sư phụ bảo hộ và bình tĩnh bảo cô ấy: “Cô nói rằng cô tin vào Chúa, nhưng cô lại muốn chúng tôi bị bắt giữ. Tình thương của cô đâu rồi?” Người phụ nữ không nói được gì nữa.

Có một lần tôi nghe một người đàn ông lớn tuổi đang phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp với những người đang chờ xe buýt. Ông ta nói ông ta là một sĩ quan quân đội đã về hưu. Tôi cảm thấy tiếc cho ông vì ông ủng hộ ĐCSTQ.

Tôi muốn ông ấy và những người đã đợi xe buýt ngày hôm đó có một tương lai tươi sáng, nên tôi đã tiến tới và nói chuyện với họ.

Người đàn ông này lập tức ngăn cản tôi nói về Đại Pháp. Tôi bình tĩnh bảo ông ấy: “Tôi đã nghe ông nhắc đến chuyện ông là một sĩ quan về hưu. Ông hẳn phải là một người rất có năng lực và biết cách lý luận. Ông đã nói rất nhiều điều xấu về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đợi tới khi ông ngừng nói trước khi tôi bắt đầu giải thích rõ chuyện này. Tuy nhiên, khi tôi bắt đầu nói thì ông lại cố ngăn tôi. Chuyện này xem ra không hợp lý chút nào.”

Ông nhượng bộ và để cho tôi nói.

Tôi kể cho họ nghe về Pháp Luân Đại Pháp, về cuộc bức hại và Trung tâm Thoái Đảng Toàn cầu, nơi hàng triệu người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi tôi đã nói rõ sự thật xong, tôi quay sang ông ta và nói: “Tôi không trách ông, vì ông chưa biết sự thật.”

Ông ấy cười và xin lỗi, đáp: “Tôi sai rồi. Sau này tôi sẽ không nói năng vô trách nhiệm nữa.”

Tất cả những người ở đó đều mỉm cười. Và một người trong số họ thì thầm với tôi rằng ông muốn thoái Đoàn và Đội (hai trong số các tổ chức của ĐCSTQ).

Khi tôi gặp ông sĩ quan nghỉ hưu lần nữa, ông ấy cũng đã thoái Đảng.

Vượt qua sợ hãi bằng tâm từ bi

Trước đây, tâm sợ hãi khiến tôi rất e ngại giảng chân tướng ở nơi đông người, nhưng khi gặp họ tôi đã không thấy sợ. Giờ tôi đã hiểu ra, đó là vì vào khoảnh khắc ấy tôi đã xuất tâm từ bi đối với những người đó.

Sư phụ giảng:

“Khi chư vị đụng phải kiếp nạn, thì tâm từ bi ấy sẽ giúp chư vị vượt qua quan [ải] khó khăn ấy.” (Chương III – Pháp Luân Công)

Chính Pháp đang ở giai đoạn cuối cùng. Tôi nên đối đãi với tất cả mọi người bằng tâm từ bi và hoàn thành trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/1/368771.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/3/26/183791.html

Đăng ngày 18-04-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share