Bài viết của Thanh Tĩnh, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 13-12-2018] Tôi sinh ra trong một gia đình phú nông, nhưng chỉ học hết tiểu học. Vào thời đó, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) không cho những đứa trẻ trong gia đình địa chủ đi học. Những người lớn tuổi trong gia đình tôi đều tin vào Thần Phật, ngay từ bé tôi cũng có hứng thú với việc tu luyện và luôn mong ngóng ngày nào đó sẽ làm được điều này.

Đôi lúc tôi có thắc mắc: “Con người ta cuối cùng cũng sẽ phải chết đi, vậy sống để làm gì? Chúng ta không nên sinh ra trên thế giới này. Cả ngày làm việc mà vẫn không đủ ăn, không những thế, hàng ngày còn bị ức hiếp, thật là vô nghĩa.“

Sau khi kết hôn, cả ngày phải vất vả chăm lo cho gia đình, nhưng tâm hướng Phật, Đạo của tôi vẫn rất mạnh mẽ.

May mắn đắc được Đại Pháp

Năm 1996, tôi mắc một số bệnh, trong đó có bệnh thận và gan. Khi đi bộ tôi nhấc chân lên rất khó. Cuộc sống khó khăn vì vợ, ba đứa con, và người mẹ đều nương tựa vào tôi. Còn khốn khó hơn nữa khi chị họ tôi chuyển về quê sống, tôi không thể mượn tiền của ai được nữa.

Một lần tôi đi ngang qua ga xe lửa và nhìn thấy một nhóm người đang luyện công trước cửa ga. Tôi hỏi một trong số họ rằng đây là môn gì, người đó nói với tôi đó là Pháp Luân Công. Tôi hỏi liệu nó có thể chữa bệnh không, anh ấy nói không nhưng nếu một người thực sự chân tu, Sư phụ của Pháp môn sẽ giúp người đó điều chỉnh thân thể.

Một hôm tôi vừa về đến nhà thì có một người quen đưa cho tôi một quyển sách và nói đó là sách của Phật gia. Tôi chỉ nhìn qua bìa sách, người đó nói tiếp: “Ngoài kia có một cuốn sách khác tên là Chuyển Pháp Luân, cũng là sách của Phật Gia.”

Vừa nghe thấy mấy chữ “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã rất ngạc nhiên. Nó giống với môn tu luyện mà tôi nhìn thấy ở ga xe lửa!

Tôi hỏi mượn cuốn sách đó nhưng đã có người mượn rồi. Tôi đi tới nhà người kia và thấy cuốn sách ở trên giường. Vì tôi rất thân với anh ấy, tôi không hỏi mượn mà cầm sách lên đọc, và cuối cùng mang sách về mà không nói với anh ấy. Sau khi về nhà, tôi đã đọc hết cuốn sách.

Trong khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi cảm nhận trong thân thể như có sấm sét, chấn động rất mạnh, giống nhiều thứ bị quét bay đi, một cảm giác tuyệt vời. Tôi tin rằng đây là một cuốn chân kinh, cuốn sách thật sự chỉ đạo người ta tu luyện. Cuốn sách cũng đã trả lời được nhiều câu hỏi bấy lâu nay trong tâm tôi. Tôi hạ quyết tâm sẽ tu luyện tới cùng.

Tất cả mọi bệnh tật của tôi đều biến mất không dấu vết thậm chí trước khi tôi luyện công. Tôi đã trở thành một người hoàn toàn mới. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, kiên định vào đức tin. Từ năm 1996 đến 1999, tôi không hề buông lơi.

Một ngày, vợ tôi nói với tôi: “Trong tương lai Đại Pháp sẽ bị đàn áp.”

Tôi hỏi: “Môn tu luyện tốt như vậy, ai sẽ đàn áp chứ?”

Vợ tôi nói rằng vì môn tu luyện này quá tốt và có quá nhiều người tập. Tôi không để tâm lời cô ấy nói và nghĩ ai có thể vô lý đến vậy. Vợ tôi tu luyện được vài tháng rồi dừng lại.

Khai sáng môi trường tu luyện

Sau đó, tháng 7 năm 1999, lãnh đạo ĐCSTQ Giang Trạch Dân đã bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp và đã bị bắt giam trong vài tháng. Khi được thả về nhà, tôi mới biết ĐCSTQ đã hoàn toàn phá hủy môi trường tu luyện. Dưới sức ép của cuộc đàn áp điên cuồng, người dân xung quanh đều vô cùng sợ hãi, không thể lý giải được Đại Pháp.

Tôi nhận thấy thật khó để tẩy sạch những lời dối trá mà ĐCSTQ đã dùng để lừa gạt người dân. Tôi phải đưa ra các ví dụ và dùng hành động của mình để chứng thực Đại Pháp.

Trung Quốc có hơn một trăm triệu đệ tử Đại Pháp, và mỗi học viên có một hoàn cảnh tu luyện. Nếu mọi người đều có thể dùng Chân – Thiện – Nhẫn để chỉ đạo cho lời nói và hành động của bản thân, những lời dối trá sẽ không còn tác dụng.

Tôi quyết định không nói mà thay vào đó cố gắng làm tốt thông qua hành động. Tôi bị bức hại và mất nhà nên phải chuyển đến nơi ở mới. Ở môi trường mới, tôi phải làm còn tốt hơn nữa. Tuy nhiên, gần nhà tôi có một người tà ngộ, bị tà đảng ép buộc phải giám sát tôi.

Tôi phải chú ý đến mọi cử chỉ và thái độ của mình để mọi người có được ấn tượng tốt. Tôi luôn cố gắng giúp đỡ hàng xóm khi họ cần hỗ trợ và mỉm cười thân thiện với mọi người. Một năm sau, người được cử giám sát tôi đã đi mất, và tôi nhận ra tâm từ bi đóng vai trò quan trọng trong việc khiến những người hàng xóm gần gũi với tôi hơn. Vì thế tôi bắt đầu giảng chân tướng. Tôi lưu ý đến những người chưa liễu giải được Đại Pháp, và khi có cơ hội, tôi sẽ lại nói chuyện với họ về Đại Pháp một lần nữa. Nhìn chung, những người hàng xóm của tôi đều đã minh bạch chân tướng.

Khi căn nhà tôi đang ở bị phá bỏ, tôi phải rời đi nơi khác. Tuy nhiên ở khu vực đó vẫn còn hai mẹ con và một người đàn ông lớn tuổi chưa được cứu, tôi tự nhủ sẽ nói chuyện với họ nếu có cơ hội gặp lại.

Trở về từ cõi chết, một lòng cứu người

Mặc dù vẫn đang làm công việc cứu người, nhưng tâm chấp trước vào tiền bạc của tôi vẫn còn nặng.

Tôi làm nghề thợ mộc. Vì công việc này có lợi nhuận rất khá, tôi luôn muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa để hỗ trợ cho con trai. Tuy nhiên, khi công việc trở nên bận rộn, việc tu luyện của tôi bị tụt lại phía sau.

Năm 2003, con trai tôi mua ô tô, và tôi muốn chia sẻ gánh nặng tài chính với con. Vì vậy, tôi đã ra thức khuya dậy sớm để làm việc cật lực.

Một lần, khi đang làm việc trên mái nhà, tôi đột nhiên bị ngã. Trong một khoảnh khắc, tôi đã ngừng thở.

Chủ nguyên thần của tôi rời khỏi thân thể. Tôi nhìn thấy thân xác mình nằm dưới đất, máu chảy ra từ bàn tay, còn con trai tôi đang khóc. Tôi có thể nghe thấy tiếng của những thành viên trong gia đình, nhưng họ không nghe thấy tôi nói.

Tôi nghĩ: “Tại sao chủ nguyên thần của tôi lại rời thân thể? Thế chẳng phải là chết sao?! Không, tôi phải quay về!”

Sau đó, tôi cảm nhận được Sư phụ đã đưa tôi trở về. Khi chủ nguyên thần quay lại thân thể, tôi tỉnh lại.

Sau khi sống lại, tôi đã hiểu ra. “Tôi đã quay về từ cõi chết. Thân xác đã không còn như người thường nữa. Tôi phải tu luyện tốt bản thân, dùng tấm thân này để cứu thêm nhiều người và hoàn thành sứ mệnh của mình.”

Tôi nói với các con: “Các con có những việc các con cần làm, còn bố có những việc bố cần làm.”

Từ đó, hằng ngày tôi ra ngoài giảng chân tướng bất kể thời tiết nắng mưa. Có vài lần, buổi sáng chỉ có thể thuyết phục vài người thoái đảng, nên buổi chiều tôi lại ra ngoài.

Thông thường trước tiên tôi sẽ bảo mọi người hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Sau khi nói với mọi người về Đại Pháp, tôi sẽ bắt đầu nói về sự hỗn loạn trong xã hội hiện nay, sự tà ác của ĐCSTQ, và cách thoát khỏi thảm họa là thoái đảng. Nhìn chung họ đều có thể tiếp nhận.

Quá trình giảng chân tướng cũng là một quá trình tu luyện bản thân. Nếu tôi bị từ chối ba lần liên tiếp, tôi sẽ ngay lập tức hướng nội để tìm những chấp trước người thường và nhanh chóng quy chính bản thân.

Nhờ không ngừng học Pháp, tôi đã có thêm nhiều trí huệ. Bên cạnh đó tôi đọc các tài liệu giảng chân tướng trên tuần báo Minh Huệ, xem một số chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân, cùng với những quan sát của bản thân, tôi đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm trong việc giảng chân tướng.

Đối với những người rụt rè và sợ hãi, tôi nói: “Thân thể bạn là của bạn, bạn làm việc chỉ đủ ăn chứ không đủ để chi trả cho bác sĩ. Nếu bạn mắc bệnh nặng, thì tiền lương trong một năm có thể tiêu hết chỉ trong vài ngày. Làm sao bạn có thể đảm bảo bản thân mình được an toàn và khỏe mạnh? Chỉ cần thành tâm nhớ và nhẩm câu ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’, bạn sẽ có sức khỏe tốt.”

Với những người do dự chưa quyết định, tôi sẽ nói: “Thời mạt pháp, thảm họa xảy ra khắp nơi, ai cũng muốn tìm cho mình chiếc ô bảo vệ phải không? Dù những gì tôi nói với bạn không mang lại tiền bạc, nhưng nó có thể giúp bạn bình an. ĐCSTQ không thể bảo vệ bạn. Bảo hiểm cũng không bảo vệ bạn được, họ chỉ đưa tiền khi người ta mất mạng. Tin vào những điều này không khiến bạn mất xu nào, dưới áp lực to lớn, việc tôi đang làm để cứu bạn cũng không hề dễ dàng.”

Nếu người đó là quan chức hoặc người nghĩ rằng ĐCSTQ sẽ trả lương cao cho họ, tôi nói thế này: “Sau khi nghỉ hưu bạn sẽ có một cuộc sống tốt nếu như thân thể bạn vẫn còn khỏe mạnh. Các khoản tiết kiệm của bạn sẽ mất hết nếu sức khỏe không tốt. Điều đầu tiên nên nghĩ đến khi về hưu là sức khỏe. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’ và bạn sẽ được khỏe mạnh bình an.”

Tôi cũng nói thêm rằng người sáng lập ra đảng cộng sản là Karl Marx, là một tín đồ của quỷ sa tăng, và trong tuyên ngôn đảng cộng sản ông ấy cũng nói rằng chủ nghĩa cộng sản là một bóng ma.

Khi ai đó tỏ thái độ không tin vào các sinh mệnh cao tầng, tôi nói với họ không nên nghĩ quá tuyệt đối như vậy, rằng tin vẫn hơn không.

Nếu gặp những người học thức cao, tôi sẽ đọc hai bài thơ mà tôi viết. Điều đó thường tạo ấn tượng tốt cho đối phương, và khiến họ sẵn sàng nói chuyện hơn.

Tất nhiên, cứu người không chỉ dựa vào lời nói. Mọi cử chỉ hành động của đệ tử Đại Pháp cũng đóng vai trò quan trọng trong việc cứu chúng sinh.

Ví dụ, những người bán rau thường giảm vài xu lẻ cho khách hàng để làm tròn tiền. Tôi bảo họ đừng làm thế với tôi, vì đó là lợi nhuận chính đáng của họ. Những người bán hàng trả lời rằng nếu ai cũng như tôi thì thật tốt cho họ. Sau đó tôi dùng cơ hội này để giảng chân tướng. Có vài lần khi tôi chủ động mang vài xu lẻ trả lại cho họ vào ngày hôm sau, người bán hàng rất vui. Điều này tự nhiên mở đường cho tôi giảng chân tướng.

Nếu chúng ta đặt tâm vào việc cứu người, cơ hội sẽ xuất hiện ở khắp nơi.

Tầm quan trọng của sự kiên trì

Gần đây có một sự việc khiến tôi cảm thấy khá vui.

Tôi phải chuyển nhà đến một nơi xa vì căn nhà của tôi lại bị phá. Trước khi rời đi, tôi thường xuyên lui tới một tiệm cắt tóc để cắt tóc.

Một lần, khi đang giảng chân tướng, tôi tình cờ đi qua tiệm và nghĩ đến việc cắt tóc. Mặc dù tóc của tôi chưa quá dài, tôi vẫn đi vào cắt tóc, vì tôi luôn chú ý đến bề ngoài của mình.

Vừa vào đến tiệm, tôi nhận ra mình không mang đủ tiền mặt và bảo thợ cắt tóc rằng tôi sẽ trả tiền vào hôm khác. Vì tôi là khách quen ở đây, người thợ cắt tóc nói không sao, và còn thêm rằng thậm chí cô ấy có thể cho tôi cắt miễn phí. Tuy nhiên, tôi cảm nhận được rằng cô ấy không tin tôi sẽ quay lại trả tiền.

Cô ấy là một người tốt nhưng đã bị đầu độc nặng nề bởi ĐCSTQ. Trong suốt 6, 7 năm làm khách quen ở đây, tôi đã giảng chân tướng nhiều lần, nhưng cô ấy đều từ chối thoái đảng.

Khi tôi thật sự mang tiền trả lại vào ngày hôm sau, cô ấy rất ngạc nhiên.

“Tôi rất xúc động vì anh đến đây chỉ để trả tôi tiền!”

Tôi nói: “Những gì tôi nói với cô trước đây là sự thật. Cô nên thoái xuất khỏi đội thiếu niên và đoàn thanh niên.”

Cô ấy ngay lập tức đặt hai tay trước ngực và đồng ý thoái.

Lúc đó, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Tôi đã thấy được tầm quan trọng của sự kiên trì.

Tôi không ghi lại con số những người mà tôi đã giảng chân tướng hay chính xác số người mà tôi đã thuyết phục làm tam thoái trong những năm qua.

Một lần có người hỏi tôi: “Tại sao anh cứ không ngừng nói về những chân tướng đó?”

Tôi cười và trả lời rằng: “Bởi vì không có gì tốt hơn là nói về điều đó!”

Trước kia, tôi luôn thích đi giảng chân tướng một mình. Tôi thật sự lo lắng khi thấy số người làm tam thoái mỗi ngày chỉ ở mức 70 đến 90 nghìn người.

Tôi nghĩ: “Sẽ thật tốt nếu có thêm nhiều học viên bước ra để thuyết phục mọi người làm tam thoái! Tà đảng sẽ sợ đến chết nếu mỗi ngày có hàng trăm nghìn người thoái.”

Giờ đây tôi thường dẫn theo các học viên muốn học cách giảng chân tướng trực diện. Có những học viên có thể bắt đầu tự mình giảng chân tướng sau khi đi theo tôi vài lần. Miễn là họ có tâm cứu người, việc giảng chân tướng sẽ không khó!

Nếu có điều gì chưa phù hợp, xin hãy từ bi chỉ ra. Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/13/死而复生-一心救人-377276.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/20/174700.html

Đăng ngày 04-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share