Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-10-2018] Tôi từng bị huyết áp cao, bệnh mạch vành, cường giáp, hen suyễn, dị ứng và các vấn đề về thận. Có giai đoạn bệnh của tôi quá nặng buộc tôi phải uống thuốc ngủ và tìm cách tự tử để chấm dứt cơn đau.
Tuy nhiên, tôi đã bước sang một lối rẽ mới của cuộc đời sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) vào tháng 1 năm 1999. Không lâu sau đó, tôi nhận thấy tất cả bệnh tật của tôi đã khỏi.
Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, tôi đã không bị đánh lừa bởi những lời dối trá và tuyên truyền vu khống của chính quyền về môn tu luyện. Tôi cũng không nản chí trước cuộc bức hại nghiêm trọng. Trên thực tế, trong 20 năm qua, tôi đã phản bức hại bằng cách nâng cao nhận thức về những tội ác tàn bạo của ĐCSTQ.
thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công
Một số học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã đến Bắc Kinh để tìm công lý cho Pháp Luân Công vào năm 2000. Vì lý do an toàn, chúng tôi đã chia nhau ra. Tôi và một học viên khác đi cùng nhau. Sáng hôm sau, chúng tôi đến Quảng trường Thiên An Môn để giương cao biểu ngữ với dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Chúng tôi đã bị bắt ngay sau đó.
Tôi bị giam tại trại tạm giam Hoài Nhân ở Bắc Kinh năm ngày, trước khi được chuyển về quê nhà. Sau đó tôi bị giam 15 ngày, tiếp đến tôi bị giam tại một trung tâm tẩy não trong 39 ngày. Các nhân viên ở đó đã tìm mọi cách để bắt tôi từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Công, nhưng tôi đã kiên quyết từ chối.
Tố cáo việc con trai lớn của tôi bị bức hại
Sau khi được thả, tôi đã đến trại lao động cưỡng bức để thăm con trai lớn, cũng là một học viên Pháp Luân Công. Con tôi bị đưa vào trại lao động một năm nay vì đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện quyền được tập Pháp Luân Công. Ban đầu, lính canh không cho phép tôi gặp con trai tôi, vì cháu đang được điều trị tích cực ở trong bệnh viện. Sau khi cố gắng thuyết phục họ, cuối cùng tôi cũng được gặp con mình, nhưng tôi không thể nhận ra cháu. Cháu đã bị sút cân rất nhiều.
Tôi đã rất lo lắng cho sự an toàn của con trai, nó khiến tôi không thể ngủ được suốt ba ngày liền. Sau đó, tôi quyết định đến gặp chính quyền quận và thành phố để họ trả tự do cho con tôi. Tôi không biết chữ, nhưng với sự giúp đỡ của đồng tu, tôi đã viết một lá thư vạch trần việc con trai tôi bị bức hại. Tôi sao bức thư ra vài bản để gửi cho các quan chức chính phủ và gửi chúng theo đường bưu điện đến những nơi tôi không được phép vào.
Con trai tôi được thả khỏi trại lao động vào tháng 9 năm 2001, sau khi bị giam giữ một năm mười tháng.
Tiếp tục bị bức hại
Con trai tôi và tôi lại bị bắt lại tám ngày sau đó, vì đã nói chuyện với các sinh viên tại một phòng triển lãm về Pháp Luân Công, nơi có trưng bày các áp phích bôi nhọ Pháp Luân Công. Chúng tôi đã trốn thoát cùng một đêm, nhưng không trở về nhà để tránh bị bắt trở lại.
Tuy nhiên, sau đó chúng tôi đã bị theo dõi và bị bắt giữ. Con trai tôi bị kết án 15 năm tù, trong khi tôi bị đưa vào trại lao động cưỡng bức trong hai năm.
Tôi đã bị tra tấn tàn bạo trong một trại tạm giam vì không hợp tác với lính canh khi họ thẩm vấn tôi. Vào ngày 2 tháng 1 năm 2002, một lính canh dùng giày cứng của anh ta đá tôi, túm tóc tôi và đập đầu tôi vào tường.
Tôi được đưa đến bệnh viện của trại giam để điều trị, và ở lại viện trong 23 ngày. Khi họ thẩm vấn tôi một lần nữa, họ đã đổ nước sôi vào người tôi.
Tôi bị đưa trở lại trại lao động cưỡng bức vào ngày 11 tháng 2 năm 2002. Nhiều tháng sau, trông tôi xanh xao tiều tụy và gần như bị mù cả hai mắt. Để tránh bị liên lụy nếu tôi chết, lính canh đã thả tôi vào ngày 10 tháng 10 năm 2002 để tôi đi bệnh viện chữa trị.
Tôi quyết định ở nhà và nghe các bài giảng Pháp mỗi ngày. Thị lực của tôi đã được phục hồi sau 2 tháng 23 ngày. Sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình phục trở lại trong vòng sáu tháng.
Tố cáo bức hại
Tôi không có thu nhập sau khi được thả khỏi trại lao động. Tôi đã xin trợ cấp sinh hoạt từ văn phòng cộng đồng, nhưng nhân viên ở đây đã từ chối đơn của tôi và nói: “Bà là học viên Pháp Luân Công nên bà không cần phải ăn”.
Tôi viết câu trả lời này vào một lá thư để vạch trần sự bức hại của chính quyền đối với các học viên Pháp Luân Công. Tôi đọc nội dung bức thư cho một học viên viết lại và in ra. Sau đó, tôi đã phân phát chúng tới những nơi tôi đi qua, hoặc gửi vào các hòm thư.
Cảnh sát tại đồn cảnh sát địa phương và Phòng 610 đã lên kế hoạch bắt giữ tôi, vì vậy tôi đã đến ở nhà mẹ tôi. Họ lái xe đến nhà mẹ tôi, nhưng không thể tìm thấy tôi. Khi họ lái xe về, chiếc xe của họ đã gặp tai nạn và bị lật. Người phụ trách bức hại, lúc đó đang ở trong xe đã bị khâu 57 mũi ở đầu.
Tôi ở nhà mẹ tôi trong năm tháng. Thông qua việc học Pháp, tôi nhận ra rằng Sư phụ không an bài việc các học viên trở thành người vô gia cư, vì vậy tôi quyết định trở về nhà và tố cáo hành động bức hại của cảnh sát.
Giảng chân tướng về Pháp Luân Công
Trở về nhà, tôi ra ngoài để giảng chân tướng. Nhiều lần tôi gặp nguy hiểm, nhưng tôi luôn thoát khỏi tình huống đó một cách an toàn. Một số người đe dọa sẽ báo cảnh sát, và một số người muốn bắt tôi đến đồn cảnh sát.
Tôi nói với họ “Nhân viên cảnh sát cũng là những nạn nhân của cuộc bức hại. Các học viên mạo hiểm mạng sống của họ, họ không tìm kiếm bất cứ điều gì có lợi cho bản thân và dùng tiền kiếm được của chính họ để sản xuất tài liệu thông tin cho các bạn đọc và biết được sự thật. Điều quý giá nhất trên thế giới này là sự sống, và điều khủng khiếp nhất là cái chết. Chúng tôi đang mang lại phước lành cho các bạn, nhưng các bạn lại muốn báo cảnh sát. Hãy nghĩ về những hậu quả khủng khiếp mà các bạn sẽ gặp phải trong tương lai nếu bạn làm điều đó”.
Hầu hết mọi người đều nhận tài liệu của tôi. Một số cảm ơn tôi, và tôi đã trả lời: “Đừng cảm ơn tôi. Hãy cảm ơn Sư phụ của tôi, vì Sư phụ đã yêu cầu chúng tôi làm việc này”.
Vượt qua thử thách
Con trai lớn của tôi đã bị bắt giam, và chỉ được gặp người thân mỗi tháng một lần. Tuy nhiên, nhà tù đã không cho phép con trai tôi gặp tôi vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.
Qua học Pháp, tôi nhận ra rằng chúng ta không nên đơn giản chỉ làm theo yêu cầu của những kẻ hành ác. Tôi tìm gặp giám thị và chuẩn bị sẵn câu hỏi với nội dung tại sao họ cấp cho tôi giấy thăm hỏi, nhưng không cho phép tôi vào thăm con trai.
Tôi yêu cầu được gặp con trai tôi, nhưng không ai trong cấp quản lý chấp thuận yêu cầu của tôi. Một số lính canh khuyên tôi nên kháng cáo lên Ban Lãnh đạo quản lý nhà tù.
Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã soạn một lá thư. Trong thư tôi đã miêu tả những hành động bức hại đức tin và vi phạm nhân quyền của ĐCSTQ.
Tôi đã gửi tổng cộng 18 lá thư đến 14 phòng giam của nhà tù và Ban lãnh đạo quản lý nhà tù. Khi tôi đến thăm con trai lớn của tôi vào tháng sau, cuối cùng, các lính gác đã cho phép tôi vào. Khi tôi đến thăm con tôi lần thứ hai, các lính canh không còn theo dõi chúng tôi nữa.
Chủ tịch Ủy ban Chính trị và Pháp luật đã nhanh chóng đến nhà tù. Những người quản lý nhà tù sau đó đã đưa ra các quy định mới, không cho phép người đến thăm gặp mặt trực tiếp tù nhân, chỉ cho phép chúng tôi nói chuyện với nhau bằng hệ thống liên lạc qua điện thoại của họ.
Tôi đã phát chính niệm mạnh để điện thoại của nhà tù bị hỏng. Kết quả là tất cả sáu điện thoại không sử dụng được, vì vậy họ cho phép tôi đến gặp trực tiếp con trai tôi.
Tìm mọi cách để cứu con trai và con dâu tôi
Con dâu tôi bị bắt vào ngày 18 tháng 11 năm 2011, khi đang trên đường đi làm và bị đưa đến một trung tâm tẩy não. Cả gia đình tôi và tôi đã đến trung tâm tẩy não để yêu cầu thả cô ấy ra. Con dâu tôi đã được thả ra một tuần sau đó.
Con trai tôi được ra tù sớm và hai vợ chồng cháu cùng tham gia học Pháp nhóm vào ngày 19 tháng 8 năm 2011. Cả hai lại bị bắt và tống giam trong mười tháng. Nhà của các con tôi cũng bị lục soát.
Sau đó, con trai tôi bị các nhân viên từ Phòng 610 đưa đến một trung tâm tẩy não. Biết chuyện, tôi đã đến Cục An ninh Quốc gia, Phòng An ninh Nội địa, Viện Kiểm sát, Ủy ban Nhân dân thành phố, và các văn phòng chính quyền quận và thành phố khác để gửi thư tố cáo những hành động bức hại con trai tôi và yêu cầu họ trả tự do cho con tôi.
Sau khi tôi gửi thư cho các nhân viên của Ủy Ban Nhân dân Thành phố, họ đã thông báo cho Phòng 610 của thành phố và nhân viên tại trung tâm tẩy não. Họ hỏi tôi có mang nhiều tài liệu Pháp Luân Công trong túi hay không, và một sĩ quan cảnh sát nói rằng họ có thể bắt giữ tôi với một lá thư như vậy.
Tôi đã trả lời “Con trai tôi bị giam giữ bất hợp pháp”, “và các quan chức không công khai việc bắt giữ. Tôi đề nghị các anh lấy lại công lý cho tôi, nhưng các anh lại đi bắt tôi và để bọn tội phạm được tự do. Đây có phải là một xã hội tuân theo pháp luật hay là xã hội đen?”
Họ không trả lời, và bảo tôi đi về.
Thật đúng như Sư phụ giảng:
“Nhất chính áp bách tà” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Gia đình tôi và tôi đã đến trung tâm tẩy não vào ngày hôm sau để yêu cầu trả tự do cho con trai tôi. Gặp ai tôi cũng đưa cho họ một bản sao bức thư của tôi. Tôi đã hô to gọi tên con mình bên ngoài trung tâm tẩy não.
Năm chiếc xe cảnh sát đã nhanh chóng đến trung tâm, cùng với một tá cảnh sát. Tôi nói với họ, con trai tôi đã được thả ra khỏi trại tạm giam nhưng sau đó lại bí mật bị đưa đến đây. “Các anh đã giấu không cho chúng tôi biết. Con trai tôi đã mất tích gần ba tháng. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để tìm thấy con tôi. Tôi có nên đến thăm con tôi không?”
Tôi nói tiếp, “Nếu các thành viên trong gia đình các anh bị đối xử như vậy, các anh sẽ cảm thấy thế nào? Con trai tôi không hề vi phạm luật pháp. Các anh có thể cho tôi biết ai đã bắt con tôi không?”
Tôi đưa thư của mình cho từng nhân viên cảnh sát trước khi họ rời đi, và đề nghị họ đọc thư.
Buổi tẩy não không có kết quả
Con trai lớn của tôi vẫn bị giam giữ trong trung tâm tẩy não cho đến tháng 10 năm 2013. Con tôi luôn vững tin vào Sư phụ, vào Đại Pháp, và cương quyết không từ bỏ đức tin của mình. Cảnh sát nghĩ rằng nếu họ có thể khiến tôi từ bỏ Pháp Luân Công, thì con trai tôi cũng sẽ làm theo.
Họ đưa tôi đến một buổi tẩy não tại địa phương. Trưởng phòng Phòng 610 quận và nhân viên từ trung tâm tẩy não thành phố đã tổ chức buổi tẩy não đặc biệt này dành cho tôi. Cảnh sát và nhân viên hành chính của văn phòng trung tâm cộng đồng được chỉ định canh cửa để ngăn tôi bỏ về.
Vào ngày đầu tiên, họ hỏi tôi, “Bà thu được lợi ích gì khi tu luyện Pháp Luân Công?”
Tôi nói với họ: có rất nhiều lợi ích từ việc tu luyện Pháp Luân Công. Pháp Luân Công đã cứu tôi thoát chết, giúp tôi đề cao tiêu chuẩn đạo đức và mang lại cho tôi sức khỏe dồi dào. Tôi đã không còn hiếu thắng, và trở nên khiêm nhường và điềm tĩnh. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi trở thành một người trung thực, vị tha và đối xử tốt với tất cả mọi người. Pháp Luân Công mang lại rất nhiều lợi ích, không giống như tiêu chuẩn đạo đức của xã hội ngày nay, đang ngày càng trượt dốc. Con người ta tranh giành nhau chỉ vì những lợi ích nhỏ nhoi. Mỗi người đều là kẻ thù của những người khác”.
Tôi được thả về nhà, nhưng hôm sau tôi lại quay lại. Khi quay lại tôi mang theo một số tài liệu thông tin về Pháp Luân Công và phân phát chúng cho mọi người ở đó. Tôi khuyên họ nên đọc tài liệu khi về nhà. Sau đó, tôi đưa một số tài liệu cho trưởng phòng của họ đọc. Tất cả họ đều đọc tài liệu.
Khi buổi tẩy não kết thúc, họ yêu cầu tôi quay lại. Tôi đã từ chối, và khi người đứng đầu Phòng 610 nói rằng họ sẽ đến nhà tôi, tôi nói với anh ta rằng anh ta không được chào đón. Tôi sẽ không bao giờ tham gia vào một buổi tẩy não nào nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/10/31/375570.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/11/175793.html
Đăng ngày 02-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.