Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 12-12-2018] Tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân và Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Lúc đó, tôi mới tu luyện được hơn một năm. Cá nhân tôi đã được trải nghiệm những thay đổi to lớn về tâm tính và sức khỏe nhờ môn tu luyện này. Cả đời tôi không thể tin rằng lại có người bức hại môn tu luyện tuyệt vời đến vậy. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong quân đội, và tôi đã bắt chuyến tàu lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp.

Đó là cuối tháng 12 năm 1999, khi trời bắt đầu trở lạnh. Sau khi tàu đi qua Tần Hoàng Đảo vào lúc 2 giờ sáng, người soát vé tới kiểm tra vé của chúng tôi. Ông ấy phát hiện một hành khách không có vé và yêu cầu trả tiền. Người hành khách ấy, một người đàn ông ngoài 50 tuổi trong bộ dạng nhếch nhác, nói rằng ông ấy không còn đồng nào và chỉ còn vài bến nữa là tới nơi ông ấy cần đến. Nhân viên soát vé nói rằng ông ấy phải xuống ở ga tiếp theo.

Tôi cứ nghĩ nhân viên soát vé nói cho xong chuyện, nhưng khi tàu dừng ở ga tiếp theo, ông ấy quay lại để đuổi người đàn ông bất hạnh xuống. Ngoài trời đang lạnh giá, người đàn ông không một xu dính túi biết đi đâu giữa trời đêm ở một nơi lạ lẫm? Tôi không thể làm ngơ và để chuyện đó xảy ra, nên đã trả tiền vé giúp ông ấy để ông ấy không bị đuổi khỏi tàu.

Vài giờ sau tôi tới Quảng trường Thiên An Môn, tôi không biết phải làm gì và nói chuyện với ai. Tôi liền ngồi ở bậc thềm tại Quảng trường. Sau một thời gian lâu, một cảnh sát có vũ trang đi tới xét hỏi tôi. Tôi cho anh ấy xem thẻ quân đội của tôi. Anh ấy nhìn qua rồi bỏ đi.

Tôi biết mình không thể chỉ ngồi không ở đó, nên đã hỏi một viên cảnh sát vũ trang: “Tôi nghe nói các anh bắt giữ các học viên Pháp Luân Công tới quảng trường?” Anh ấy hỏi tôi: “Anh có tu luyện Pháp Luân Công không?” Tôi nói “Có”. Sau đó họ đưa tôi vào một chiếc xe cảnh sát đỗ trên quảng trường.

Có vài cảnh sát trong xe. Tôi bị lục soát nhưng họ không tìm thấy gì ngoài tấm thẻ quân đội của tôi. Một cảnh sát đã dùng một vật đeo trên tay và đánh vào đầu tôi. Trong quân đội, chúng tôi được dạy một số quy định pháp luật phổ thông nên tôi biết viên cảnh sát này đã phạm luật, thậm chí là ngang nhiên coi thường luật pháp. Tôi là một sỹ quan quân đội, và họ không có quyền dùng bạo lực với tôi. Hơn nữa, tôi không hề phạm luật – cùng lắm họ chỉ có thể làm là đưa tôi trở lại doanh trại.

Cảnh sát hỏi vì sao tôi tu luyện Pháp Luân Công

Khi ở trong xe, một cảnh sát đã hỏi tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi nói với anh ấy: “Sau khi tu luyện, tôi đã khỏi bệnh đau dạ dày. Từ lúc còn nhỏ, tôi thường xuyên bị đau bụng và suốt ngày nôn mửa. Có lần cơn đau kéo dài nửa tháng chỉ vì tôi uống một ngụm trà lạnh, và không có thuốc nào chữa khỏi.“

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn một năm, tôi không còn căn bệnh dạ dày này nữa. Trước đây đầu óc tôi lúc nào cũng hoạt động mạnh, tư tưởng chạy loạn không ngừng, nghĩ ra đủ thứ. Mỗi khi buồn bực, tôi thường không kiểm soát được tư tưởng. Vào buổi đêm còn tệ hơn. Mỗi đêm tôi nằm trên giường và nghĩ ngợi ít nhất hai tiếng đồng hồ trước khi ngủ. Khi làm việc quá tải đầu tôi cũng bị đau, vấn đề càng tệ hơn khi tuổi cao. Nhiều năm liền, tôi không thể ngủ ngon giấc. Tôi đã dùng các loại thuốc thư giãn và thuốc hỗ trợ, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, mỗi khi tâm trí nghĩ lan man, những lời của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, lại hiện ra trong đầu tôi:

“Tĩnh nhi bất tư
Huyền diệu khả kiến” (Đạo Trung – Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

“Tĩnh mà chẳng tư (nghĩ ngợi)
Có thể thấy/chứng được những điều huyền diệu” (Ở trong Đạo – Hồng Ngâm)

Nhờ đó, tôi đã có thể ngừng suy nghĩ và ngủ thật sâu. Tôi đã từng ghen tỵ với những người có thể ngủ ngay khi đặt lưng xuống giường. Giờ tôi rất vui khi nói rằng mình cũng có thể ngủ dễ dàng mỗi khi mệt mỏi.

Lần thứ hai người cảnh sát hỏi tôi tại sao tu luyện Pháp Luân Công

Người cảnh sát ngăn tôi lại khi tôi đang nói về những lợi ích của Pháp Luân Công. Tuy nhiên, một lát sau, anh ấy lại hỏi tôi câu hỏi đó: “Tại sao anh tu luyện Pháp Luân Công?” Tôi tiếp tục câu chuyện và kể cho anh ấy rằng trên tàu đi tới Bắc Kinh, một hành khách không có tiền mua vé và tôi đã trả giúp ông ấy để ông không bị đuổi khỏi tàu. Người cảnh sát nói tôi đã bị lừa. Tôi kể cho anh ấy rằng một lần tôi nhìn thấy mấy chục đồng trên mặt đất nhưng thậm chí còn không nghĩ đến việc nhặt chúng lên. Anh ấy vặn lại rằng một người thường cũng có thể làm thế. Tôi nói tôi đang so sánh bản thân với con người trước kia của tôi.

Tôi kể: “Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, có lần tôi đã nhặt được tiền đánh rơi. Người bị mất tiền cùng bố cậu ấy đi tìm, cậu ấy đã nói với bố chính xác vị trí làm mất. Tôi biết tiền mình nhặt được là của cậu ấy, nhưng tôi đã không trả lại. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi cảm thấy rất hối hận. Tôi bị ám ảnh và đôi khi kể về chuyện đó tôi cũng khóc. Một lần khác, tôi đã không bị tiền cám dỗ. Tôi đi công tác và mang theo hơn 10.000 Nhân dân tệ. Nếu tôi muốn biển thủ vài nghìn cho bản thân thì rất dễ vì chi tiêu không cần hóa đơn, nhưng tôi đã không bị cám dỗ.”

Người cảnh sát khăng khăng rằng người không tu luyện cũng có thể trung thực như thế. Tôi lại trả lời như trước: Tôi đang so sánh bản thân với con người trước kia của tôi. Trước khi tu Đại Pháp, tôi hay ăn cắp vặt từ quân đội. Tôi lấy bất cứ thứ gì mà tôi có thể sử dụng ở nhà, thậm chí cả những món đồ tôi không dùng được. Cũng về vấn đề trung thực, các sỹ quan quân đội thường xuyên đến các câu lạc bộ hoặc quán bar để giải trí, hoặc để giao lưu với các cán bộ địa phương. Tôi cũng tham gia các hoạt động đó, nhưng tôi luôn giữ chừng mực và không làm những việc không phù hợp.

Lần thứ ba viên cảnh sát hỏi tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Công

Viên cảnh sát một lần nữa lại ngăn tôi nói, vì tôi tiếp tục nói về những điều tốt đẹp của Pháp Luân Công. Một lúc sau anh ấy lại hỏi lại câu hỏi cũ. Tôi có cơ hội tiếp tục câu chuyện của mình: “Đơn vị quân đội của tôi vừa trải qua đợt tái cấu trúc, và tất cả những người được cơ cấu đều cố gắng tìm kiếm sự ủng hộ của những người quản lý của cấp trên để có thể đảm bảo vị trí tốt cho bản thân. Cấp trên của tôi cũng giục tôi làm điều đó, thậm chí cho tôi dùng tiền của đơn vị để chi trả cho các chi phí. Nhưng tôi đã từ chối đề nghị của ông ấy.”

Tôi cũng bỏ bài bạc sau vài tháng tu luyện Đại Pháp. Nghiện bài bạc từng là nguyên nhân khiến vợ chồng tôi cãi nhau và nó gần như đã phá vỡ gia đình tôi. Uống rượu cũng là một vấn đề. Trong thời đại này, khi quân nhân làm nhiệm vụ, khó mà tránh khỏi uống rượu. Nhưng cơ thể tôi không thích ứng với rượu, tôi bị nôn mửa, đau khớp, đau đầu. Sau một lần say xỉn tệ hại, tôi đã thề sẽ không uống nữa, nhưng tất cả đã bị lãng quên khi cơ hội uống rượu đến. Nhưng chỉ sau vài tháng tu luyện, tôi đã có thể bỏ rượu.

Câu chuyện về những gì tôi được thụ ích từ tu luyện Pháp Luân Công kết thúc ở đây, và cảnh sát trong xe không có thêm câu hỏi nào. Một viên cảnh sát hỏi những người khác nên làm gì với tôi. Câu chuyện của tôi có lẽ đã làm họ xúc động và thức tỉnh lương tâm của họ. Họ trả lại thẻ quân đội cho tôi và để tôi ra khỏi xe.

Những cải biến nhanh chóng mà tôi đã trải nghiệm là kết quả của việc tu luyện Pháp Luân Công, và điều này khá phổ biến với nhiều học viên, miễn là họ chân chính tuân theo những Pháp lý của môn tu luyện và gắng sức nâng cao đạo đức cá nhân.

Cuộc bức hại Pháp Luân Công đã khiến gia đình và bạn bè tôi phản đối tôi tu luyện, vợ tôi thậm chí còn dọa ly hôn. Họ phản đối không phải vì tôi làm gì không tốt, mà họ sợ tôi sẽ bị hại. Còn khi người dân phản đối các học viên, một mặt là do họ hiểu sai và cần được giảng chân tướng, mặt khác có những người đặt tiền và quyền lực trên tất cả mà đi ngược lại lương tâm.

Trong lịch sử, chúng ta từng cười giễu những kẻ a dua, “chỉ hươu nói ngựa”, gió chiều nào theo chiều đó. Thực ra, ngày nay thái độ với Pháp Luân Công của rất nhiều người cũng giống như được mô tả trong những câu thành ngữ kia. Người Trung Quốc có câu: “Người đang làm, Trời đang nhìn”. Tất cả chúng ta phải chịu trách nhiệm cho những gì mình làm, đừng vì một niệm sai lầm mà hủy hoại tương lai của sinh mệnh bản thân.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2018/12/12/373170.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/12/26/173760.html

Đăng ngày 17-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share