Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-08-2018] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn hai thập kỷ. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi từ một người nội trợ đầy bệnh tật và thiếu hiểu biết trở thành một học viên hiểu được ý nghĩa chân thực của cuộc sống, tâm và thân đều khỏe mạnh, và tận hưởng một cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Trải qua những thống khổ

Tôi 59 tuổi và được sinh ra ở một ngôi làng miền núi nghèo xa xôi thuộc Nội Mông. Đảng Cộng sản Trung quốc (ĐCSTQ) đã gây ra nạn đói ở Trung Quốc và khiến mọi việc trong gia đình trở nên tồi tệ hơn. Trong nhiều thập kỷ, tôi đã sống cùng với bệnh hen và ho mãn tính. Khi đến tuổi đi học, tôi không đủ sức để đi bộ, vì vậy phải ở nhà và giúp mẹ làm việc vặt.

Tôi có nhiều chị em gái và gia đình rất nghèo. Khi 21 tuổi, mẹ đã buộc tôi phải cưới một người đàn ông ở tỉnh Liêu Ninh, cách nhà khá xa.

Gia đình chồng tôi có 9 người. Tất cả họ đều ngược đãi tôi. Chồng tôi thường đánh tôi cho đến khi tím bầm. Sau khi sinh được một cháu trai và một cháu gái, sức khỏe của tôi trở nên tệ hơn. Tôi đã suy sụp vì bệnh viêm dạ dày và thấp khớp. Tôi không thể ăn thức ăn lạnh hoặc cứng, ngay cả cơm cũng có thể làm tôi đau bụng.

Khi ngủ dậy muộn, mẹ chồng tôi đã nhiếc móc tôi. Nếu tôi không làm công việc nông trại, chồng tôi sẽ đánh tôi. Tôi tự động viên mình tiếp tục sống vì con trai và con gái tôi vẫn còn nhỏ.

Mù chữ học đọc

Một phụ nữ trong làng rủ tôi đến xem các bài giảng Pháp của Sư phụ trong ba ngày cuối năm 1998. Tôi mang về nhà một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi mở sách ra, đối với tôi, dường như Sư phụ Lý Hồng Chí, người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, nhìn rất quen, như thể trước đó tôi đã nhìn thấy Ngài ở đâu đó.

Kể từ đó, chúng tôi tổ chức một nhóm học Pháp trong căn phòng trống của tôi. Khi chúng tôi học Pháp cùng nhau, tôi lắng nghe họ đọc Pháp.

Bốn ngày sau đó khi tôi đi ngủ, tôi muốn nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ một lần nữa. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi thấy Sư phụ cầm tay tôi và dạy tôi đọc chữ Hán. Sư phụ nhắc tôi sáu lần, “Học Pháp và luyện công tinh tấn.” Nó sống động đến nỗi không còn thực sự là mơ nữa.

Nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt tôi. Một người phụ nữ nông thôn nhỏ con xấu xí như tôi, với rất nhiều bệnh tật từ nhỏ, bị gia đình nhà chồng bắt nạt, và không biết bất kỳ chữ cái nào, đã được trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp.

Thật tuyệt vời – tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân. Chồng và con trai tôi không tin, vì vậy tôi đọc sách cho họ nghe. Họ cũng chứng kiến ​​huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp. Kể từ đó Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm của tôi.

Thụ ích từ Đại Pháp

Tôi không còn bị đau bụng và thấp khớp sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Ngoài ra, trong vòng chưa đầy 10 ngày, tôi đã khỏi bệnh viêm phế quản. Từ đó trở đi, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì kể cả là lạnh, nóng, thô hay cứng, và tôi có thể dùng nước lạnh để rửa mặt và giặt quần áo. Tôi trở nên khỏe mạnh hơn và có nhiều năng lượng hơn. Bây giờ đối với tôi làm công việc nông trại đã trở nên nhẹ nhàng.

Khi gia đình tôi chứng kiến ​​điều này, họ đã rất ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp.

Tránh khỏi chấn thương trong bốn lần tai nạn xe hơi

Khi tuyết rơi, bố chồng tôi và tôi lấy ngũ cốc để xay trong một cái máy. Trên đường về nhà, phanh của một chiếc xe hơi đang tiến về phía chúng tôi đã bị hỏng. Cả hai chúng tôi đều ổn, bố chồng tôi chỉ hơi bị trầy xước. Tôi chiểu theo các nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn và không đòi bồi thường. Tôi cũng nói với người tài xế rằng Đại Pháp tốt như thế nào.

Tôi đang mang theo một túi bánh dẻo trên đường đến thăm một người bạn. Một chiếc xe ba bánh chở đầy khách đâm vào tôi khi tôi băng qua đường và tôi ngã xuống. Những chiếc bánh dẻo bay khắp nơi. Không nghĩ gì thêm, tôi ngồi dậy và nhặt bánh. Người tài xế buộc tội tôi không để ý mình đang đi đâu. Tôi nói với anh ấy rằng tôi là một học viên Đại Pháp và sẽ không yêu cầu đền bù cho sự bất cẩn của anh ấy. Anh ta không nói gì và rời đi.

Chồng tôi chở tôi bằng xe ngựa lên một cánh đồng núi để đưa phân bón. Con đường lên núi rất hẹp, và anh ấy không kiểm soát được con ngựa. Tôi bị rơi xuống một vách đầy đá. Tôi đứng lên và nói với anh ấy rằng tôi không sao vì đã có Sư phụ bảo hộ rồi.

Một lần khác, sau khi tôi đào xong hố để trồng cây và đang trên đường về nhà, phanh xe đạp của tôi bị đứt khi đang xuống dốc. Một chiếc xe hơi và một chiếc xe ba bánh đang tiến lại gần phía tôi và một chiếc xe ô tô khác ở ngay phía đằng sau. Đó là một tình huống vô cùng nguy hiểm, nhưng tôi nghĩ khi mình ngã xe thì “Cứ kệ thôi.” Tôi ổn và chiếc xe đạp không sao cả.

Gia đình thụ ích từ Đại Pháp

Chồng tôi đã già, nên chỉ có thể tìm việc trong một hầm mỏ. Một tảng đá khổng lồ rơi xuống và lăn về phía anh. Vào lúc đó, anh nghe thấy một giọng nói bảo anh nhảy ra. Anh vừa kịp nhảy ra và viên đá đã lăn qua.

Anh ấy nói với bạn bè và người thân về điều này và nói rằng đó là vì mình luôn mang theo một lá bùa hộ mệnh Đại Pháp trong túi. Anh ấy khẳng định rằng Sư phụ đã bảo hộ anh.

Sư phụ đã điểm hóa cho chồng tôi rằng khu vực giữa họ và cửa hầm sẽ bị sập khi chồng tôi và 7 người khác đang làm việc trong một chiếc hầm nhỏ. Họ không cảm nhận được vụ tai nạn, nhưng thời gian rất cấp bách. Đại Pháp ban cho chồng tôi sức mạnh để kéo tất cả bọn họ lên và thoát ra khỏi hầm. Khi anh ấy là người cuối cùng ra khỏi đó, thì khu vực đó bị sập, bịt cửa hầm với hơn 10 tấn đá.

Tất cả đều hiểu rằng Đại Pháp đã cứu họ.

Sáu thảm họa hầm mỏ tương tự như vậy đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của chồng tôi về Đại Pháp, cũng như cách cư xử không tốt của anh đối với tôi. Anh ấy đã từng nguyền rủa và đánh tôi, nhưng giờ lại rất tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/28/373009.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/19/171958.html

Đăng ngày 07-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share