Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-08-2018] Tôi là một nữ học viên lớn tuổi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi đã được Sư phụ bảo hộ từng bước trên con đường tu luyện, và gia đình tôi đã được thụ ích rất nhiều từ Đại Pháp.

Tôi muốn chia sẻ một số câu chuyện về những người đã bắt đầu cuộc sống mới sau khi học Pháp Luân Đại Pháp.

Địch nhân đã hóa giải thù hận

Một quan chức trẻ thuộc Ban quản lý đô thị đã báo cáo tôi với chính quyền vào tháng 01 năm 2009 khi thấy tôi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã bị bắt và đưa đến một nhà tù.

Đêm đầu tiên ở đó tôi không ngủ vì nói chuyện thâu đêm với hai người phụ nữ trẻ trong phòng giam. Những người phụ nữ này rất ghét nhau, và có những mâu thuẫn nghiêm trọng trong việc kinh doanh tiểu thương của họ. Cả hai người đã bị bắt và bị giam cùng nhau trước khi tôi đến. Bầu không khí rất căng thẳng.

“Dì đã được thụ ích những gì qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Một người hỏi tôi. “Tại sao dì vẫn tu luyện sau khi chính phủ cấm? Gia đình dì có chấp nhận dì tu luyện không?” Người kia hỏi.

Tôi trả lời từng câu hỏi của họ, và họ nhanh chóng quên đi sự hận thù hận với nhau trong khi chúng tôi nói chuyện.

Tôi khuyên họ nên nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, và rằng họ sẽ được thả ra sớm nếu họ có thể bình tĩnh trở lại. Cả hai đều vui vẻ khi nghe điều đó.

Tôi kể cho họ nghe những câu chuyện cổ về dung nhẫn, những câu chuyện của các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã buông bỏ những lợi ích cá nhân, và câu chuyện cá nhân của tôi về việc nhường mảnh đất cho người hàng xóm xây nhà. Tôi giải thích cho họ nguyên lý “Bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất.”

Tôi biết họ đã hóa giải được hận thù khi cả hai đều mỉm cười. Tôi đã bảo họ đề nghị một lính canh chuyển tiếp một thông tin tới các quan chức, rằng Tết Nguyên đán sắp đến rồi, họ đã quyết định hòa giải và không tranh chấp nữa. Họ muốn trở về nhà để ăn tết với gia đình.

Một vài ngày sau một vài cán bộ đồn công an trong vùng đến hộ tống họ về nhà. Cả hai đều thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới mà họ đã gia nhập trong quá khứ và bắt tay cảm ơn tôi.

Giúp Sáu cô gái trẻ thay đổi hành vi

Đêm thứ hai trong trại tạm giang tôi cũng không thể ngủ được, vì sáu cô gái trẻ, ở độ tuổi vị thành niên đến khoảng 25 tuổi, bị đưa vào một phòng giam bên cạnh. Họ nghiện ma túy và bị bắt vì tội mại dâm.

Họ gào thét điên cuồng vì bị ảnh hưởng bởi sự lạm dụng ma túy và sắc dục. Họ tán tỉnh các tù nhân xung quanh, và loạn ngôn. Các lính canh liên tục can thiệp, nhưng cách cư xử tệ hại của họ vẫn tiếp tục sau khi các lính canh rời đi.

Giờ nghỉ ngày hôm sau tôi nói chuyện với những người này trong sân. Tôi hỏi họ: “Tại sao đêm qua các cháu lại gào thét đáng hổ thẹn như thế? Các cháu không cảm thấy xấu hổ khi bị lính canh nguyền rủa hay sao?”

“Chúng cháu đã trút giận,” một cô gái trả lời. “Chúng cháu thường bị nguyền rủa.”

Tôi cảm thấy rất buồn. Tôi nói với bọn họ rằng mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, và bị bắt giam vì cuộc bức hại.

“Dì ơi, dì là một người tốt,” một cô gái nói với tôi. “Dì khác với chúng cháu.”

Tôi nói với họ rằng tôi ở đó là để cứu độ họ. Tôi hỏi liệu họ có muốn thay đổi và trở thành người tốt không. Những cô gái nói rằng họ quá tệ để được cứu.

“Cô có một cách.” Tôi nói. “Nếu các cháu tăng cường chính niệm, các cháu hoàn toàn có thể thay đổi bản thân. Tất cả các cháu đều xinh đẹp. Tất cả đều đến từ cao tầng, và các cháu đến thế giới này để đồng hóa với Pháp Luân Đại Pháp và được đắc cứu.”

Tôi nói với họ, “Hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân Thiện Nhẫn hảo. Các vị Thần và Phật sẽ bảo hộ các cháu và cứu các cháu thoát khỏi ma túy và hành vi dâm dục.”

Khi các lính canh đưa chúng tôi trở lại các phòng giam, họ thấy các cô gái vây quanh tôi và im lặng lắng nghe. Khi họ hỏi xem chúng tôi đang làm gì, tôi đã nói rằng tôi đang tư vấn và khuyên những cô gái ngừng làm việc xấu và trở nên chân chính hơn.

Tất cả các cô gái đều yêu cầu lính canh được chuyển đến phòng giam của tôi. Lính canh đã đồng ý vì thấy rằng tôi là người duy nhất có thể làm cho họ im lặng. Tất cả sáu cô gái đã đến phòng giam của tôi sau bữa tối hôm đó. Tôi chào đón họ, nhưng nhắc nhở họ nói nhỏ thôi. Tất cả đều hứa sẽ nói nhỏ.

Tôi tiếp tục yêu cầu họ nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Tôi trả lời nhiều câu hỏi về Pháp Luân Đại Pháp, và nói với họ về trò lừa đảo vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, những phép màu mà các học viên Pháp Luân Đại Pháp đã được trải nghiệm, và những câu chuyện về thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Họ lắng nghe chăm chú, một cháu đã nói, “Đây là lần đầu tiên cháu được nghe về những điều tốt đẹp như vậy.”

Bọn họ hỏi tôi làm sao mà tôi biết nhiều như thế. Tôi nói rằng tất cả đều do Sư phụ tôi dạy cho. Họ đã im lặng cả đêm, và ngủ ngon lành. Nhiều lính canh đã chứng kiến, và những người phụ nữ trẻ này được phép ở trong phòng giam của tôi.

Một lính canh bảo tôi giáo dục họ. Tôi hướng dẫn các cô gái dọn dẹp và dạy họ gấp chăn. Khi họ cảm thấy lạnh, tôi đã bảo họ ngồi thành một vòng tròn và nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bọn họ nhanh chóng cảm thấy ấm áp.

Một trong số họ đã được đưa đi gặp một vị khách vào một buổi chiều, và mang về một điếu thuốc (có chứa cần sa) mà cô ta nhận được từ vị khách. Sau đó ba cô gái tụ tập quanh cô ta.

“Các cháu đang làm gì đấy!?” Tôi hỏi bằng giọng nghiêm nghị, và yêu cầu họ ném thuốc vào nhà vệ sinh. Lúc đầu, họ do dự, nhưng cháu có thuốc đã ném nó vào nhà vệ sinh.

Tôi bảo họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” thường xuyên để vượt qua cơn nghiện ma túy.

Tôi đã giúp năm cháu thoái Đảng và các tổ chức liên đới.

Tôi đã dạy cho họ một số bài hát do các học viên Đại Pháp sáng tác, và họ cố gắng học theo khi tôi luyện công. Các tù nhân trẻ đã nhận thức rõ hơn về Pháp Luân Đại Pháp và thay đổi hành vi của họ. Nhiều lính canh rất ngạc nhiên và nhìn tôi với sự ngưỡng mộ.

Trại tạm giam nhận được nhiều cuộc gọi điện thoại quốc tế yêu cầu thả tôi. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi về nhà sớm sáu ngày.

Người phụ nữ bị ngược đãi đã bình tĩnh trở lại

Trong khi tôi đang nói chuyện với một người ở một nhà ga về Pháp Luân Đại Pháp, tôi thấy một người phụ nữ trung niên đang khóc ở bàn bán vé. Tôi tiếp cận cô ấy và hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Chúng tôi đã đến một nơi yên tĩnh gần đó để nói chuyện. Cô ấy nói với tôi rằng mình đã bị chồng và anh chồng đánh, và đang về nhà bố mẹ đẻ để hợp sức đánh lại.

“Đừng đánh nhau nữa,” tôi nói. “Cho dù ai bị tổn thương, thì sự mất mát sẽ chỉ gia tăng.”

Cô ấy nói rằng mình không thể chịu đựng được sự ngược đãi này.

“Thật là tốt khi phải chịu thống khổ,” tôi trả lời. “Bằng cách chịu đựng, cô sẽ xóa được nghiệp của mình. Nếu không, cô có thể phải chịu mất mát lớn hơn. Tôi đã học được các lời dạy của Pháp Luân Đại Pháp, và tất cả bệnh tật của tôi đã biến mất. Bây giờ tôi cảm thấy rất hạnh phúc, và biết chịu đựng khi mâu thuẫn nảy sinh.”

“Dì đúng là một người tốt!” Cô ấy nói, và bắt đầu bình tĩnh trở lại. Cơn giận của cô đã biến mất, và cô ấy bắt tay tôi.

Tôi nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt. Tôi đã giúp cô ấy thoái Đoàn, một tổ chức của ĐCSTQ mà cô ấy đã gia nhập trong quá khứ, và tặng cô ấy một bùa hộ mệnh Đại Pháp.

Cô ấy chân thành cảm ơn tôi, và liên tục nhẩm các chữ, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”, khi chúng tôi rời đi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/14/372430.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/11/171854.html

Đăng ngày 01-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share