Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-8-2018] Vào năm 2010, tôi đã đi một chặng xe buýt đường dài để về quê mình. Trên xe trống người và tôi ngồi ở phía sau.

Sau đó, một phụ nữ trẻ lên xe, cô nhìn lướt nhanh xung quanh trước khi chọn ngồi cạnh tôi. Cô ấy trông rất xanh xao, nhợt nhạt và cau mày lo lắng. Có vẻ như cô vừa mới khóc. Tôi nghĩ “Người phụ nữ này chắc hẳn đã được an bài là để gặp mình”.

Tôi lấy một quả táo từ trong túi và đưa cho cô gái. Cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu. Tôi dúi quả táo vào tay cô. Khi tôi chạm vào tay cô ấy, tôi nhận thấy tay cô rất lạnh và ướt đẫm mồ hôi. Tôi hỏi liệu cô ấy có bị bệnh không.

Cô trả lời yếu ớt “Tôi thực sự xin lỗi, nhưng nếu tôi bị ngất xỉu, xin chị hãy bấm vào bất cứ huyệt vị nào cho tôi được không?” Cô ấy dường như đang gặp rắc rối, và rất lo lắng về một điều gì đó.

Tôi nhớ lại bài thơ của Sư phụ:

Nhân sinh tranh đấu kỷ thời hưu

Thị phú thị bần thảo nhất thu

Chúng sinh lai thế vi hà sự

Chân tướng năng giải tâm trung ưu. (“Chân tướng năng giải ưu” từ Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

<blockquote>Đời người tranh đấu đến bao giờ mới ngừng

Là giàu hay nghèo chỉ tựa cỏ mùa thu

Chúng sinh tới thế gian là vì điều gì

Chân tướng có thể giải nỗi lo trong tâm.<blockquote>

Tôi nói với cô ấy rằng cuộc sống vốn rất khó khăn, đặc biệt kể từ khi cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân sử dụng tham nhũng để duy trì sự kiểm soát. Kết quả là, tiêu chuẩn đạo đức của con người ngày càng băng hoại, khiến cho xã hội trở nên hỗn loạn.

Cô ấy bắt đầu khóc, và sau đó kể cho tôi nghe câu chuyện của mình.

Cô và chồng cô đã mượn một khoản tiền và mua một chiếc xe tải. Họ lên kế hoạch để chồng cô lái xe cho một doanh nghiệp vận tải. Tuy nhiên, sau khi mua xe, chồng cô lại nghiện cờ bạc và đã mất rất nhiều tiền. Bất cứ khi nào cô yêu cầu anh ngừng đánh bạc, anh ta lại đánh đập cô và thậm chí đe dọa ly dị cô. Cô ấy nói rằng bản thân không còn muốn sống nữa, và đây là chuyến đi cuối cùng của cô đến nhà bố mẹ đẻ để nói lời tạm biệt họ.

Tôi đã lắng nghe cô ấy giãi bày tâm sự.

Dựa trên sự hiểu biết của tôi về Đại Pháp, tôi nói với cô ấy rằng các mối quan nhân duyên của người ta đều đã được định trước, và rằng tất cả chúng ta nên tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, và nên đối xử tử tế và khoan dung với người khác.

Tôi tiếp tục “Khi cảm thấy đau khổ, cô chỉ cần niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Điều đó sẽ khiến cô cảm thấy bình yên, và mọi thứ sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực”.

Điện thoại của cô ấy reo lên. Đó là cuộc gọi của một thành viên trong gia đình cô, họ đang rất lo lắng cho cô. Cô ngồi thẳng dậy và nói vào điện thoại “Tôi đang trên xe buýt. Đừng lo lắng cho tôi. Tôi vừa gặp một người tử tế. Những gì cô ấy nói với tôi đã giúp tôi cảm thấy thanh thản hơn nhiều. Tôi ổn rồi. Tôi sẽ trở về ngay sau khi thăm cha mẹ tôi!”

Sau khi gác máy, cô ấy quay sang tôi và nói “Tôi thực sự cần cảm ơn chị! Chị đã giải thoát cho tâm hồn tôi. Tôi không còn muốn tự tử nữa”.

Tôi mỉm cười, và nói với cô ấy rằng đó là Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu cô ấy, và rằng những gì tôi nói đều dựa trên những gì tôi đã học được từ Đại Pháp. Tôi nói thêm “Nếu không có Đại Pháp, tôi cũng sẽ nhìn nhận mọi thứ khác đi và sẽ tiêu trầm, chán nản”.

Cô ấy chân thành nói “Cảm ơn Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp!”

Tôi đã nói với cô ấy về Đại Pháp và cuộc bức hại. Vào cuối cuộc trò chuyện, cô ấy đã đồng ý thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/7/2018/8/19/171573.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/19/171573.html

Đăng ngày 29-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share