[MINH HUỆ 5-9-2009] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Tỉnh Sơn Đông. Trước khi tập luyện Pháp Luân Công, tôi có nhiều bệnh tật. Tôi thường cảm thấy lạnh và uống thuốc mỗi ngày. Ở vào tuổi 40, tôi xem như người 60. Một ngày kia, trong khi làm việc, đầu gối tôi bị thương. Kết quả, tôi cần đi mổ. Tuy nhiên vì bác sĩ không có mặt ở bệnh viện lúc bấy giờ, vết thương không được trị. Vì cơn đau nặng nề nơi chân, tôi cần đi chích mỗi ngày để nhẹ cơn đau.

Tôi có một người láng giềng mà làm bác sĩ. Một ngày kia, tôi đi đến nhà người láng giềng này để chích thuốc. Ông nói với tôi: “Bà có hy vọng.” Sau đó ông cho tôi một quyển sách mà có nhiều bài viết bởi các học viên Pháp Luân Công mà chia sẻ các kinh nghiệm tu luyện và hiểu biết của họ. Vì tôi không biết chữ, tôi không thể hiểu được nội dung của cuốn sách. Vì vậy tôi chờ các con tôi về để đọc cho tôi nghe sau khi chúng đi học về. Khi các con tôi đọc các bài viết cho tôi, tôi chú ý rằng các điều dạy trong sách là rất sâu xa. Tôi thấy rằng nhiều người mà có bệnh bất trị được chữa lành sau khi họ bắt đầu tập luyện, và tôi rất cảm động bởi các kinh nghiệm của các học viên. Qua ngày hôm sau, tôi đi đến nơi tập công chung địa phương trong vùng tôi và học tập các bài tập với nhiều học viên khác.

Qua ngày thứ ba, qua một học viên, tôi đi đến nhà người phụ Đạo để xem các băng giảng Pháp của Sư phụ. Mười phút sau, tôi cảm thấy các cơn đau thật trầm trọng nơi bao tử và hiểu rằng cơ thể tôi đang được tịnh hóa. Sau khi tôi về nhà, tôi đi tiêu chảy suốt đêm. Tôi cũng bị nóng và lạnh. Nhưng qua ngày thứ tư, tôi cảm thấy rằng tôi hoàn toàn bình phục và tôi cũng có thể làm nhiều công việc nhà. Như vậy, đức tin của tôi nơi môn pháp gia tăng. Từ đó, tôi đi trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Trong lúc học Pháp chung, tôi lắng nghe hết lòng các bạn học viên khi họ đọc “Chuyển Pháp Luân”. Một tuần lễ sau,tôi có thể đọc thuộc lòng “Luận Ngữ”. Nhưng vì tôi muốn đọc quyển sách ấy tự một mình, tôi không thể, vì các con tôi không có ở nhà. Tôi rất lo lắng. Tôi tự nói: Tôi không thể tùy thuộc vào người khác, nhưng phải nhớ các chữ trong “Chuyển Pháp Luân”, như vậy tôi có thể đọc nó một mình. Từ đó, tôi cầm quyển sách lên và đọc nó một mình mỗi khi tôi có thời gian. Dần dần, tôi cố nhớ mỗi chữ trong quyển sách. Khi tôi không hiểu các chữ, tôi hỏi chồng tôi. Khi tôi đi đến học Pháp chung, tôi cố nhớ mỗi chữ mà các bạn học viên đọc. Sau khi tôi về nhà, tôi đọc lại các chữ mà tôi mới vừa mới học. Dần dần, mỗi khi tôi cầm quyển sách lên, tôi cảm thấy các chữ đỗi hình dáng. Chúng được đóng bằng vàng ròng. Từ đó, tôi có thể nhận ra tất cả các chữ trong “Chuyển Pháp Luân”. Mỗi lần tôi đọc quyển sách, tôi cảm thấy có ai đọc sách cho tôi. Tôi không còn cần ai giúp tôi học Pháp nữa. Điều càng lạ lùng hơn là vết thương nơi đầu gối của tôi đã biến mất. Tôi cảm thấy như là tôi đang bềnh bồng trên một đám mây như một vị thần tiên.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), dưới chế độ của Giang Trạch Dân, bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, tôi đi Bắc Kinh để khiếu nại vào cuối năm 2000. Tôi tập công tại Quảng trường Thiên An Môn nơi mà có nhiều cảnh sát viên. Trong một thời gian ngắn, cảnh sát đẩy một nhóm chúng tôi vào một xe cảnh sát. Chúng đưa chúng tôi trả lại địa phương của chúng tôi và giam chúng tôi trong hơn một tháng. Sau khi tôi được thả ra và về nhà, sở làm của chồng tôi điều một người nào đó để theo dõi tôi mỗi ngày. Chúng không cho phép tôi đi ra ngoài tập Công hoặc học Pháp. Chúng nói với tôi rằng nếu tôi tiếp tục tập Công, chúng sẽ đuổi các con tôi khỏi trường học và phạt tôi nặng nề. Để tránh khỏi cuộc bức hại, tôi tập công và học Pháp tại nhà. Dần dần, tôi tìm được cách đi ra ngoài phát tài liệu giảng rõ sự thật và nói với người ta thoái ĐCSTQ.

Tuy nhiên gần đây vì một số vấn đề gia đình, tôi trở nên ít tinh tấn hơn và lơi lỏng trong việc làm ‘ba điều’. Kết quả, tôi bị lợi dụng bởi các yếu tố tà ác. Nghiệp bệnh của tôi trở lại và tôi kinh qua những triệu chứng của bệnh đứng tim. Tôi cảm thấy rằng phân nửa cơ thể tôi không thể cử động và tôi cũng mất sự điều khiển các việc tiêu tiểu. Tôi bắt đầu nhìn vào bên trong. Cho dù tôi học Pháp mỗi ngày, tôi không thể thật sự hội đủ tiêu chuẩn của Chân Thiện Nhẫn. Tôi rất chấp trước vào tình con người và thiếu từ bi đối với người mà tôi tiếp xúc. Tôi không chịu được bị chỉ trích bởi những người khác, và nó làm tôi nổi giận nếu bị chỉ trích. Gần giống như loại người mà Sư phụ nói trong “Giảng Pháp tại thành phố Los Angeles.” Tôi khám phá ra rằng tôi có rất nhiều thiếu sót và yếu điểm. Tôi hiểu ra rằng cho dù tôi đã tu luyện trong một thời gian lâu, tôi vẫn còn có nhiều chấp trước như vậy. Đó là lý do chính của khó nạn bệnh của tôi. Gia đình tôi rất lo lắng tình trạng của tôi. Tuy nhiên tôi tự nói: “Sư phụ có ở đây với tôi. Pháp ở nơi này với tôi. Cho dù tôi sống hay chết, đó là tùy ý Sư phụ. Và, tối thiểu, mạng sống của tôi là cho và tạo bởi Pháp.” Sau khi tôi phát ra Chính Niệm này, tôi cảm thấy tôi được bao bọc trong một trường năng lượng. Tôi cảm tháy tôi thoải mái hơn. Khi các bạn học viên đi làm về, họ có thể đến nhà tôi và học Pháp với tôi. Dân dần, sức khỏe của tôi gia tăng. Một tuần lễ sau, tôi có thể đi lên xuống cầu thang. Một tháng sau, tôi hoàn toàn bình phục. Vào tuổi 60, tôi có thể mang một bao bột 60 pound lên tầng lầu thứ tư và tôi không cảm thấy mệt chút nào. Gia đình tôi rất ngạc nhiên về điều này và tất cả họ cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp thật mầu nhiệm. Họ hứa họ sẽ tu luyện trong Đại Pháp cho đến cuối cùng. Bây giờ, tôi càng trở nên tinh tấn hơn để làm ba điều và tôi tu luyện kiên định. Tu luyện không phải trò đùa con trẻ. Làm ba điều cho tốt là không phải chỉ nói xuông. Chúng ta phải tu luyện tự mình kiên định. Chỉ sau đó mà chúng ta mới có thể hội đủ tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp chân chính.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/5/207739.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/13/110762.html
Đăng ngày 19-09-2009: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share