[MINH HUỆ 08-03-2009] Tôi là một học viên Đại Pháp tại một ngôi làng ở khu vực Hàm Đan thuộc tỉnh Hà Bắc. Vào ngày mùng 2 tháng 8 năm 2008, trong khi tôi đi ra khỏi nhà và đang cố gắng khởi động chiếc xe đạp điện của tôi, thì thình lình một chiếc xe tải chở hàng đâm mạnh vào tôi từ phía sau. Tôi bị ngã xuống đường, và đầu của tôi bị đập xuống đất rất mạnh. Tôi cảm thấy đau thấu xương, nhưng tôi vẫn rất tỉnh táo và biết được điều gì đang diễn ra. Tôi nghĩ ngay tới Sư Phụ và nói: “Sư Phụ, con không sao!”

Người lái xe tải khá sợ hãi. Ngay sau đó, một đám đông lớn vây quanh chúng tôi, và những người dân làng la lớn: “Mang cô ấy tới bệnh viện ngay đi!” Gia đình tôi cũng khăng khăng rằng tôi nhất định phải vào viện.

Vì tôi đã không thể cử động được cho nên họ đã đưa tôi tới bệnh viện. Sau khi xem phim chụp X-quang của tôi, bác sĩ chẩn đoán: “Có hai vết gãy thẳng ở cuối xương sống của chị. Chị cần phải nằm bất động trên giường từ sáu đến bảy tuần.” Tôi đáp lại: “Không, tôi không thể nằm lâu như vậy được.” Tôi nghĩ: “Tôi không nên gây ra sự rắc rối cho người tài xế và gia đình tôi. Tôi có nhiều việc cần phải làm. Nhiều người trên thế giới này đang chờ đợi tôi làm sáng tỏ sự thật cho họ. Tôi không thể cứ nằm đây mãi được.”

Bác sĩ và gia đình tôi đã không thể khuyên can tôi, nên tôi trở về nhà ngay hôm đó. Hai ngày sau đó, tôi đau khắp mình mẩy. Tôi thậm chí không thể trở mình trên giường. Chân của tôi toàn một màu đen và tím, hai mông tôi sưng to, và nước tụ lại ở dưới da tôi. Gia đình tôi mang cho tôi thuốc, và mẹ chồng tôi mang đến cho tôi đôi nạng. Họ đã thương thảo với người tài xế, và từ khi chồng tôi qua đời, tôi gặp khó khăn về mặt tài chính; cuối cùng anh ta đưa tôi 15.000 Nhân dân tệ để chi trả các khoản chi phí y tế. Tôi đã không từ chối anh ta ngay lúc đó, vì ngại rằng gia đình tôi có thể bị tổn thương nếu tôi làm điều đó. Tôi vẫn nhớ lời Sư Phụ dạy:

“Chư vị được cấp bao nhiêu tiền, cả đời còn lại chư vị nằm tại bệnh viện mà không ra, hỏi chư vị có thể thoải mái không? Người đứng ngoài xem đều cho rằng lạ lắm: ‘Bà này sao không vòi vĩnh anh kia chút tiền, đòi tiền anh kia’. Chuẩn mực đạo đức con người ngày nay đã méo mó cả rồi. Người lái xe phóng nhanh, nhưng anh ấy phải chăng cố ý đâm người ta?” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói với chính mình rằng: “Tôi không thể lấy tiền. Tôi phải trả lại nó. Tôi là một người tu luyện Đại Pháp, và tôi sẽ tuân theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn.”

Đến ngày thứ tư, một người bạn đồng tu đến thăm tôi và yêu cầu tôi đứng dậy và đi lại. Cô ấy nói: “Chúng ta là những người tu luyện. Chúng ta có Sư Phụ, vậy đừng lo lắng gì cả.” Tôi lẩm bẩm: “Mình có thể đi lại ư? Mình thậm chí còn không trở mình nổi trên giường.” Tôi thình lình nhận ra rằng đây không phải là chính niệm và nghĩ: “Đây là sự bức hại được dàn dựng bởi cựu thế lực. Tôi sẽ không bao giờ công nhận nó. Tôi chỉ nghe theo Sư Phụ của tôi.” Tôi bèn trả lời cô ấy: “Được! Sư Phụ ở bên cạnh tôi. Với sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi không sợ bất cứ thứ gì, và tôi có thể làm bất cứ điều gì!”

Người bạn đồng tu giúp đỡ tôi rời khỏi giường và tôi đã có thể đi lại được. Mẹ chồng tôi vừa mới đến thăm tôi trước đó và bà đã hoảng hồn khi tôi từ chối đi viện. Bà nói rằng xương bị gẫy cần ít nhất 100 ngày để hồi phục, vậy mà tôi đã từ chối điều trị, và bà không biết đến bao giờ tôi mới có thể đi lại được. Bà vừa mới rời đi, và bây giờ tôi đã đi lại được!

Người bạn đồng tu cảm thấy rất hạnh phúc, và cô ấy nói: “Hãy đến gặp mẹ chồng của chị và để bà ấy thấy chị như thế này đi.” Sau khi chúng tôi tới nơi, tôi dựng xe và nói với mẹ chồng tôi: “Mẹ, mẹ xem này, con khỏe rồi.” Bà hỏi đầy hoài nghi: “Con có chắc không?” Tôi trả lời: “Vâng, vâng. Thật mà. Con khỏe rồi.” Bà cảm thấy sung sướng thay cho tôi. Sau đó tôi đi cùng người bạn đồng tu đến thăm chị dâu tôi, người mà cũng không tin nổi: “Thật không?”, cô ấy hỏi. “Vâng, nhìn em này!” tôi trả lời. Tôi đi qua đi lại và nói với cô ấy rằng chính tôi đã đi xe và chở người bạn đồng tu của tôi tới đây. Chị dâu tôi la lớn: “Tuyệt, tuyệt! Đây là một phép lạ, Pháp Luân Công thật tuyệt vời!”

Tôi biết rằng nếu không có Sư Phụ, tôi có thể đã nằm dài trên giường lâu đến nhường nào và phải chịu đựng đau đớn như thế nào. Sau khi tìm kiếm nhiều nơi, tôi bắt gặp người tài xế và nói với anh ta: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư Phụ đã nói với chúng tôi phải làm người tốt, cho nên tôi không muốn gây thêm rắc rối cho gia đình anh. Mặc dù tài chính của tôi rất eo hẹp, tôi cũng không thể lấy tiền của anh được.” Gia đình anh ta nhận lại 15.000 Nhân dân tệ, và họ bị cảm động sâu sắc. Em gái anh ta nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật là tốt, em muốn học!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/2/24/196009.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/3/8/105393.html

Đăng ngày 13-03-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share