[MINH HUỆ 20-8-2007] Câu chuyện sau đây xảy ra tại một vùng đồng quê huyện Binchuan, Trung Quốc, vào mùa đông 2006. Năm người đi trên một chiếc xe chở hàng nhỏ để chuyển cát. Chiếc xe chở đầy những dụng cụ như là (cuốc, xẻng và đòn bẩy). Khi họ lên một cái dốc, người tài xế còn non tay lái đã lầm cái đạp Phanh với cái đạp Ga và đạp mạnh trên cái ‘Phanh’. Chiếc xe thình lình mất thăng bằng. Cái phanh tay cũng không ngừng được chiếc xe. Lúc bấy giờ chiếc xe sắp lộn ngược, hai người ngồi phía trước nhảy ra khỏi xe được.

Một trong các người hành khách là học viên Pháp Luân Công. Chị nghĩ, “Nếu ta nhảy ra khỏi xe, chiếc xe sẽ mất điều khiển và giết chết hai người hành khách kia.” Để bảo vệ cho hai người kia, chị ta chọn không nhảy ra khỏi xe để tự cứu. Sau đó chiếc xe lộn ngược và rớt xuống trên chân chị ta. Nhưng hai người hành khách kia không có việc gì. Lúc bấy giờ chị không lo sợ . Chị kêu lớn lên, “Sư phụ Lý Hồng Chí! Xin cứu giúp!” Bốn người kia sợ quá trước cảnh tượng đó. Họ cố hết sức để đẩy chiếc xe ra khỏi chân của chị. Chị nhớ đến những lời của Sư phụ. Sư phụ nói, “Tốt hoặc xấu xuất tự một niệm.” (“Đề cao tâm tính” trong bài giảng thứ tư của Chuyển Pháp Luân).

Chị biết rằng mình sẽ không sao vì chị tin là được Sư phụ che chở. Hai mươi phút sau 15 người đến giúp nâng chiếc xe hàng lên để chị có thể kéo chân ra. Khi khám xét chiếc chân trái của chị, người ta thấy rằng nó bị sưng đến độ không còn chỗ giữa năm ngón chân. Người ngoài nói với chị phải mau đi nhà thương. Nhưng chị nhất định là chị không sao cả và xin nhờ chở dùm về nhà. Bốn người bạn đồng hành hết hồn bởi vụ tại nạn nên nói luyên thuyên.

Ngày hôm sau người học viên này không đi vì chân trái của chị ta bị sưng rất to. Chị phải đi khập khiễng vào phòng tắm. Ngày hôm sau, chị tiếp tục nghĩ rằng chị không sao cả vì có Sư phụ đang che chở cho chị. Chị cố bước ra khỏi giường. Khi chân trái của chị đụng đất, chị lại có thể bước đi. Cái sưng biến mất trong một tuần lễ. Cảnh sát địa phương nghe nói về tai nạn xe cộ, và họ tìm đến nhà chị để làm bản báo cáo. Họ nói với chị, “Xương và bắp thịt của chị bị thương. Chi phải biết lo cho chân của chị.” Chị trả lời, “Pháp Luân Công là siêu thường. Làm sao mà xương và bắp thịt của tôi bị thương được?” Những người biết được tại nạn xe cộ đó đều đồng ý đây là một sự mầu nhiệm. Chị nói, “Nếu không phải nhờ Sư phụ và Pháp Luân Công, tôi đã chết rồi.”

Hai tuần sau chị kéo lôi hơn 100 cân nước (100 cân Trung Quốc tương đương với khoảng 45 kg). Một người láng giềng rất ngạc nhiên, Chị giải thích, “Pháp Luân Công đã biểu lộ uy lực của nó cho chư vị nhìn thấy.” Từ đó, người láng giềng gọi chị là “chân sắt” và kêu con dâu của bà học Pháp Luân Công từ chị.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/8/20/161196.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/9/19/89623.html

Đăng ngày 03-04-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share