Lời kể từ một học viên vùng Tế Nam, tỉnh San Đông, chỉnh lý bởi đồng tu
[MINH HUỆ 13-07-2008]
Vào một chiều không lâu trước đây khi tôi đang ở nhà, tôi bất chợt cảm nhận rằng tôi đã từng tới một thiên quốc thế giới Tây phương. Tôi không rành lắm về văn hóa Tây phương. Tôi chỉ học một chút ít về văn hóa Tây phương từ phim ảnh. Tôi sẽ cố gắng tối đa để kể lại điều mà tôi đã nhìn thấy.
Tôi nhìn thấy hai thiên thần bé nhỏ tới và hướng dẫn tôi tới thiên giới của họ. Tôi vẫn có thể thấy mái tóc vàng, quăn cùng cặp mắt màu xanh của họ. Họ trông rất bụ bẫm, có một đôi cánh phía sau lưng, và có một vầng hào quang trên đầu. Họ trông thật là thánh thiện và đáng yêu vô cùng khi họ cười và bay lượn trên đầu tôi. Khi tôi cố chạm vào họ, họ lui ra và bay đi.
Được hướng dẫn bởi hai thiên thần nhỏ này, tôi tiến nhập vào thiên giới của họ. Trên đường đi, tôi nhìn thấy nhiều thiên thần nam và nữ với những chiếc áo choàng trắng. Họ mỉm cười với tôi và lịch sự cúi chào. Tôi cũng làm động tác hợp thập đáp lễ. Có nhưng bông hoa và thực vật lạ, huyền ảo ở hai bên đường. Tôi nhìn thấy những sinh vật thần bí ở gần đó. Ở phía xa, một con sông đang tỏa ánh sáng sặc sỡ. Đôi khi, tôi lại đi xuyên qua những chiếc bàn đá và ghế đá ở bên lề đường. Trên những chiếc bàn là những đĩa hoa quả và bình nước. Khi các thiền thần sử dụng hoa quả và đồ uống, các đĩa và bình nước tự động đầy trở lại. Toàn thế giới trông giống như là một khu vườn lớn, và mỗi bông hoa, cây cối đều rất trang nhã và lộng lẫy. Dù là thiên đường dường như là rất hấp dẫn và đẹp, tôi cảm thấy cái gì đó bị thiếu.
Cuối cùng, tôi đặt chân tới một ngọn núi nhỏ. Đó là một ngọn núi màu trắng, nhưng không phải giống như màu trắng tại nhân thế. Toàn bộ ngọn núi đáng phát sáng. Tôi không thể nhận ra hai thiên thần nhỏ đã rời đi khi nào. Có ba tòa nhà trên đỉnh ngọn núi, một tòa nhà to bên cạnh hai tòa nhỏ hơn, nhưng mỗi tòa nhà đều được thiết kế đặc biệt. Khi tôi tới đỉnh núi, tôi nghe thấy âm thanh từ tòa nhà bên phải. Tôi bước tới đó và nhìn thấy một chiếc bàn hình lưỡi liềm bên trong. Có nhiều thiên thần đang đứng và ngồi trong đó. Hai thiên thần đứng ngay tại lối vào cũng mặc áo choàng trắng, chỉ trừ chúng có rất nhiều hoa văn trang trí. Sau đó, tôi bước vào tòa nhà lớn ở giữa. Nó là tòa nhà rất cao, vĩ đại. Có một hang xấp xỉ khoảng 20 cây cột khổng lồ được sắp xếp đối xứng nhau mỗi bên phía trước mặt của toà nhà. Phía sau các cây cột này là một lối đi song song với những cây cột. Tôi đi vào một cái cửa và nhìn thấy một chiếc ghế to với lưng ghế quay ra lối vào. Nó được xếp xung quanh bởi những chiếc ghế nhỏ hơn. Có những bức hoạ và các trang trí màu sắc trên những bức tường. Chúng rất đẹp. Tôi không thể nói rằng liệu chúng được vẽ hay khắc vào trong những bức tường.
Sau đó là khi tôi nghe thấy ai đó chào tôi. Tôi quay lại và nhìn thấy một thiên thần đang mỉm cười với tôi. Ông ta là một thiên thần từ trong toà nhà ở bên phải. Chúng tôi chào nhau. Tôi cảm thấy là ông ta không hề biết tôi, nhưng ông ta không hề ngạc nhiên bởi diện mạo của tôi. Anh ta nói lịch sự rằng, “Thế giới chúng tôi chào mừng sự viếng thăm của ngài.” Tôi giải thích với ông ta rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công trong cõi người và không biết tại sao tôi tới đây. Ông ta trao cho tôi một nụ cười đầy hiểu biết. Tôi nhìn ông ta gần hơn nữa và nhận ra rằng ông ta cao hơn những thiên thần khác và có vòng hào quang sáng hơn với một đôi cánh lớn hơn. Thân thể ông ta trong suốt, tựa như bằng ngọc trắng. Ông ta phát ra ánh sáng êm dịu. Ông ta mặc một chiếc áo choàng trắng và mang đồ trang sức bằng vàng quanh cổ và thắt lưng. Một tay ông ta cầm một cây quyền trượng ngắn bằng vàng có chạm trổ.
Khi ông ta mang tôi xuống núi cũng bằng con đường mà tôi tới, ông ta cho tôi thấy thế giới của ông. Tôi nhớ rằng ông ta nói với tôi vua của họ là nhà vua Morse hay cái gì đó tương tự. Ông ta cũng nói với tôi tên của ông, nhưng nó quá khó cho tôi để ghi nhớ. Ông nói rằng thế giới của họ đã tồn tại từ rất lâu. Có sáu thiên thần đầy sức mạnh, bao gồm cả ông ta, cũng như các thiên thần khác, cùng với nhà vua của họ. Trong thế giới của họ có nhiều thiên quốc thế giới và chúng tồn tại hài hoà với nhau. Các vị vua và các thiên thần từ các thiên quốc thế giới khác hay viếng thăm thế giới của ông. Vua của mỗi thế giới sở hữu những dạng thần thông khác nhau. Vua Morse có thể tạo ra những bông hoa tuyệt đẹp trong thế giới này qua sự cầu nguyện của ngài. Tôi nghĩ rằng điều này có thể là diễn hoá sự giác ngộ của vua Morse về Pháp trong vũ trụ. Thiên thần nhớ rằng nội trong thế giới của ông đẹp và tràn ngập niềm vui, nhưng một ngày những bông hoa tuyệt đẹp kia ngừng nở và diễn hoá kỳ diệu biến mất. Những tình huống tương tự cũng xảy tới với các thiên quốc thế giới khác như thế. Sau đó, vua của họ và các vị vua khác không còn hạnh phúc nữa. Khi các thiên thần hỏi về sự thay đổi của thiên giới của họ, vua Morse giải thích rằng đó là bởi vì thế giới mất đi sự ổn định bên trong.
Kể từ đó trở đi, Vua Morse thường cầu nguyện một mình, cho đến một ngày ngài triệu tập tất cả các thiên thần và báo cho họ tin tức từ cha ngài. Cha ngài bảo ngài rằng các thiên quốc thế giới tại các tầng cao hơn cũng mất đi sự ổn định nội tại và Chúa Tể Tạo Hoá sẽ giáng xuống nhân thế để tái ổn định lại tất cả các thế giới. Vua Morse nói rằng cha ngài sẽ đi theo vị Chúa Tể Tạo Hoá tới thế giới bên dưới để cầu xin Người tái ổn định thế giới của ngài. Nhiều vị vua trong thế giới của Vua Morse đã nhận được chỉ dẫn tương tự để nói với vị Chúa Tể Tạo Hoá. Các vị vua tập hợp nhau lại và thảo luận nên làm gì. Cuối cùng họ quyết định lựa chọn một nhóm các sứ giả để đi xuống và cầu xin vị Chúa Tể Tạo Hoá một cách để tái thiết các thế giới. Vua Morse đã được lựa chọn như là một sứ giả.
Khi Vua Morse rời đi, tất cả các thiên thần trong thiên quốc thế giới của ngài đã khóc, quỳ gối và cầu xin được đi theo. Vua Morse đã cảnh báo họ, “Các vị không được theo ta, các vị có thể lạc mất một khi các vị xuống dưới kia. Chúa Tể Tạo Hoá sẽ chắc chắn tái tạo được thế giới của chúng ta và mang ta trở lại. Các vị nên chờ ta ở đây.” Sau đó, Vua Morse và các người khác lựa chọn các vị vua mang theo xuống nhân gian. Kể từ đó trở đi, các thiên thần ở đây mong nhớ vua của họ, và tất cả những gì họ làm là cầu nguyện cho sự trở về của ngài.
Thiên thần này nói với tôi về vua của ông ta và các vị vua khác mà ông ta biết. Vua Morse và các vua khác đầu tiên xuống nước Nga, nhưng giờ họ đang ở Hà Lan và Đan Mạch. Ông ta mang tôi tới lối vào của thiên quốc thế giới của họ. Đó là một cổng trắng cao chót vót tới tận trời. Nó rất là khác với những cái ở Trung Quốc. Trong khi đứng đó, tôi nhìn lại thế giới của họ. Một cảm giác kỳ lạ ghi vào trong trí óc tôi, nhưng tôi không thể diễn tả nó thành lời. Vị thiên thần dường như đọc được suy nghĩ của tôi. Ông ta nói, “Ngài cảm thấy niềm vui đã mất đi khỏi thế giới chúng tôi. Bởi vì vua của chúng tôi đã rời đi, không có hoa hay thực vật nào có thể vui trở lại.” Sau đó tôi cũng đọc được suy nghĩ của ông ta: “Tôi cầu xin vị Chúa Tể Tạo Hoá hãy ban phước cho vua của chúng tôi. Hãy chắc chắn rằng người không lạc mất trong nhân thế và mang người trở lại.” Tôi cảm thấy một nỗi buồn và sự đau đớn kéo dài trong suy nghĩ của ông. Tôi nói với ông, “Sư Phụ của chúng tôi đang truyền Pháp của Vũ trụ trong nhân thế trong khi cứu độ toàn bộ vũ trụ. Sư Phụ từ bi với tất cả chúng sinh và sẽ cứu độ tất cả chúng sinh, kể cả vua của các vị. Ngoài ra, Pháp Luân Công đã truyền ra nhiều nơi trong nhân thế, bao gồm cả nước Nga, Hà Lan, và Đan Mạch. Đừng lo lắng và hãy đợi sự trở về của ông ấy.”
Tôi chia tay ông và rời khỏi thế giới của ông. Khi tôi bước trở lại, tôi hồi tưởng lại Pháp Sư Phụ giảng là chính Pháp. Sau đó là một chùm ánh sáng chiếu từ trên trời hạ xuống đầu tôi. Tôi nhìn lên và nhìn thấy bầu trời chia mở ra, để lộ các thiên quốc thế giới bên trên. Có các thiên quốc thế giới tại tầng cao và cao hơn nưa, mỗi cái đều to lớn hơn, tinh khiết hơn, và sáng hơn cái trước đó. Tôi nhìn thấy thiên giới gần nhất một cách rõ ràng. Tôi cũng nhìn thấy một vài sinh vật thần thánh (Hình thái của họ và quần áo rất khác với các thiên thần tôi đã gặp. Tôi không biết làm sao để miêu tả các khuôn mặt của họ ngoại trừ gọi họ là thần thánh.) Họ đang nhìn xuống nhân thế. Tôi nhìn thấy sự mong mỏi của họ trên khuôn mặt và trong cặp mắt của họ. Tôi đoán rằng họ cũng đang chờ đợi rất lâu cho sự trở về của các vị vua và chúa tể của họ. Sau đó thì chùm ánh sáng thu lại và tắt trên bầu trời. Đó cũng là lúc tôi quay trở lại với thực tại.
Chúng ta là các đệ tử Pháp Luân Công trong thời Chính Pháp, mang trên vai trọng trách vĩ đại của lịch sử. Có những quần thể sinh mệnh vô cùng to lớn trên các thiên thể rất xa đang dành cho chúng ta vô hạn hy vọng và mong chúng ta trở về. Liệu có bất kỳ lý do gì cho chúng ta để không làm tốt ba điều? Đệ tử Pháp Luân Công tu luyện tốt hay không tốt sẽ quyết định sự cứu độ của những sinh linh đó, là vô lượng chúng sinh!
Chúng ta đã biết rằng nhiều người trái đất là những chúa tể, vị vua, và các chúng sinh đặc biệt của các thiên thể vĩ đại. Họ đại diện cho những quần thể sinh mệnh lớn. Tuy nhiên, một số người đã lạc mất bản tính và bị mê mờ trong nhân thế. Chúng ta đều có thể liên tục cầu Sư Phụ đánh thức chúng ta dậy nếu chúng ta có thể trở nên mê mờ trong thế tục. Là đệ tử Pháp Luân Công trong thời Chính Pháp, chúng ta không nên bằng lòng với việc học Pháp và tập công tại nhà. Tất nhiên, chúng ta tiếp xúc với Pháp một cách trực tiếp nhờ làm như vậy, nhưng chúng ta cũng phải bước ra để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Chúng ta phải tới tất cả mọi nơi trên trái đất nơi nhân loại đang tồn tại để cứu độ các vị vua và chúa tể đó, đại diện của những thiên thể vĩ đại.
Bản tiếng Hán https://www.minghui.org/mh/articles/2008/7/13/181977.html
Bản tiếng Anh https://en.minghui.org/html/articles/2008/7/29/99339.html
Đăng ngày 07-05-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát với nguyên gốc.