Bài của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thượng Hải

[MINH HUỆ 15-2-2008] Tôi may mắn được gặp Pháp Luân Đại Pháp lần đầu vào năm 1997. Tôi bây giờ bảy mươi tuổi và tôi cảm thấy Sư phụ luôn ở bên tôi, cho tôi những điềm chỉ và che chở cho tôi. Có hai vụ tai nạn xảy ra cách nay vài năm mà tôi còn nhớ rất rõ ràng. Tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu để khuyến khích các bạn và nói lên sự biết ơn sâu sắc của tôi đối với Sư Phụ từ bi và vĩ đại của chúng ta.

Một ngày kia tôi vội vàng băng ngang đường để bắt kịp một chiếc xe buýt. Khi tôi chạy sang đến phía bên kia đường, tôi bị trượt chân. Tôi té vào một vũng nước với thân và chân tôi hướng về phía đường. Tôi không biết tại sao, nhưng cơ thể tôi bỗng nhiên xoay 180 độ, như vậy chân tôi hướng về đường. Trong chớp mắt, xe buýt chạy đến. Khi nó ngừng thì các bánh xe chỉ còn cách cái chân của tôi vài centimet. Nếu thân của tôi vẫn ở hướng nguyên như cũ, tôi rất có thể đã bị chiếc xe đụng vào. Thật là quá nguy hiểm! Nhưng tôi đã bình tỉnh một cách bất thường và không sợ gì cả. Tôi đứng dậy từ vũng nước và sờ thử vào cái quần. Một điều lạ thường khác xảy ra: Cả người tôi hoàn toàn khô ráo! Thật là không thể tưởng tượng!

Khi xe buýt ngừng lại, người lái xe không biết điều gì vừa xảy ra. Tôi chỉ bước lên xe buýt như không có gì xảy ra.

Các vụ như vậy rất giống như Sư Phụ diễn tả trong Chuyển Pháp Luân, về một bạn học viên tại Bắc Kinh đi trên đường đi trong đêm mùa đông. Tôi tức thời hiểu ra rằng Sư phụ đã che chở cho tôi. Tôi không thể dùng lời nào để diễn tả sự biết ơn của tôi. Đó là lần đầu tiên mà tôi có được một sự hiểu biết sâu sắc rằng Sư phụ từ bi và lớn lao của chúng ta luôn luôn trông chừng và che chở cho các học viên chân chính.

Một tai nạn khác xảy ra bên ngoài nhà tôi. Trở về từ bên ngoài, tôi đút tay vào trong túi quần, cố lấy ra cái chìa khóa để mở cửa. Tức thời, tay tôi tự động vươn lên và nắm lấy một cây cột to mà đang thình lình bắt đầu rớt xuống người tôi. Vì căn nhà rất cũ và thiếu sự tu sửa, cái cột trên cánh cửa đã trở nên lỏng. Khi nó rớt xuống người tôi, sức mạnh và tốc độ của nó đủ để đập vào một người đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng tôi đang cúi đầu xuống và đang tìm kiếm xâu chìa khóa; tôi không ý thức được các thứ quanh tôi. Nếu tôi là một người thường, tôi có lẽ đã bị đè dí xuống đất và mạng sống nguy hiểm, nhưng tôi lại được bình yên vô sự. Sau vài giây đồng hồ nắm lấy cây cột, tôi hiểu điều gì xảy ra và sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ ngập tràn trong tâm. Tôi không ngừng la lớn: “Cám ơn Sư phụ! Cám ơn Sư phụ! Sư phụ lại cứu đệ tử nữa rồi!”

Là học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời Chính Pháp, chúng ta cảm thấy sự bảo hộ của Sư phụ trong đời sống hằng ngày ở mọi lúc mọi nơi. Sư phụ làm quá nhiều điều cho chúng ta mà chúng ta biết được, và còn biết bao nhiều điều mà chúng ta không biết được. Sư phụ, Sư phụ từ bi và vĩ đại của chúng con! Phật quang đại từ bi cứu độ của Sư phụ, các đệ tử chúng con không bao giờ có thể đền đáp. Chúng con chỉ có thể tinh tấn, tinh tấn hơn và bước đi cho tốt con đường chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh.


Bản Anh văn tại: https://en.minghui.org/html/articles/2008/2/15/94368.html

Bản Hán văn tại: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/2/171570.html

Đăng ngày: 13-06-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share