Bài của học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-07-2009] Tôi đắc Pháp vào năm 1997. Trước khi đắc Pháp, tôi mang rất nhiều bệnh tật. Tuy thế, tất cả các bệnh tật đều đã biến mất trong vòng một năm sau khi tôi bắt đầu luyện tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã kinh nghiệm được cảm giác tuyệt diệu không bệnh tật. Tôi không thể nào có thể trả nổi ơn Sư Phụ vì những gì Người đã làm cho tôi. Tôi chỉ có thể làm ba điều thật tốt và không để Sư Phụ thất vọng. Tôi muốn chia sẻ vài câu chuyện hướng nội tìm kiếm của tôi khi gặp các vấn đề.

Vào khoảng 4 giờ chiều ngày Tết Trung Thu, tôi đang học Pháp thì con dâu về đến nhà. Tôi thường ra ngoài giảng sự thật về Pháp Luân Công vào các buổi sáng và học Pháp vào buổi chiều và tối. Hôm đó là ngày nghỉ. Tôi nghĩ đa phần các món ăn đã có sẵn hoặc đã được chuẩn bị một nửa rồi, chắc cũng chẳng muộn nếu tôi bắt đầu nấu nướng sau khi học một bài giảng. Con dâu nhìn thấy tôi không cất nhắc gì thì có vẻ không vui. Con nói: “Nhà khác người ta nấu bao nhiêu món cho ngày lễ. Nhìn nhà mình thì chẳng khác gì ngày thường. Ở đây chẳng có không khí hội hè chút nào.” Tôi chợt thức giác khi nghe con nói và ngay lập tức nhìn vào tâm mình. Có phải tôi đã có chấp trước không? Trước kia khi tôi gặp những trường hợp tương tự, tôi cũng hướng nội tìm kiếm và khá nhẫn nại. Tuy nhiên, lần này tâm tôi nổi sóng. Lúc đó, tôi kiên quyết hướng nội tìm kiếm một cách vô điều kiện, tìm chấp trước để loại bỏ nó tận gốc. Tôi nhìn vào tâm mình một cách thận trọng. Tôi thấy dù ở ngoài mặt, tôi đang học Pháp, nhưng thực tế thì tôi vẫn chỉ nghĩ cho mình mà không tính đếm đến cảm giác của những người trong gia đình. Và tôi cũng thấy cả chấp trước liên quan và sợ hãi. Tôi nhận thấy mình đã tìm ra những chấp trước này và tôi có thể loại bỏ chúng. Sau khi có ý nghĩ đó, tôi cảm thấy được giải tỏa trong tâm. Con dâu cũng cảm thấy vui vẻ và giúp mẹ nấu nướng rất thân mật. Dường như trước đó nó chưa buồn bực chút nào.

Hôm nay, tôi cuối cùng cũng nhận thức được rằng hướng nội tìm kiếm là một công cụ mạnh mẽ để đề cao tâm tính. Tôi đã kinh nghiệm được nó tuyệt vời ra sao và đã thăng tiến tầng cấp của mình. Nhìn vào bên trong không chỉ là những thứ chỉ để nói. Chúng ta cần lấy Pháp làm thầy, đòi hỏi nghiêm khắc bản thân mình, và đề cao tâm tính. Và nữa, chúng ta cần có một nền tảng học Pháp vững chắc. Từ khi bức hại bắt đầu, tôi luôn kiên định học một bài giảng mỗi ngày. Bên cạnh việc phát chính niệm vào bốn giờ đã qui định, tôi phát chính niệm càng lâu càng tốt khi có thời gian. Đôi khi, tôi phát chính niệm 11 lần trong ngày, và ít nhất cũng là 8 đến 9 lần mỗi ngày. Tôi thực hiện mọi thứ theo cách thức có tổ chức.

Tôi vẫn còn nhiều thứ để viết chia sẻ. Những gì tôi đã làm còn quá xa mới đến yêu cầu mà Sư Phụ muốn chúng ta thực hiện.Tôi cũng muốn thúc giục các bạn học viên hãy hướng nội tìm kiếm và khẩn trương cứu độ chúng sinh. Tôi trước kia không biết đọc và biết viết. Tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân trong vòng một tháng sau khi đắc Pháp. Tôi muốn viết chia sẻ kinh nghiệm từ lâu, nhưng tôi luôn bị bế tắc với ý nghĩ là mình không biết viết. Hôm nay, tôi đã cố gắng hết sức để viết. Nó cũng có thể được coi như là một bản báo cáo trình Sư Phụ sau bao nhiêu năm tập luyện. Sư Phụ, con sẽ cố gắng tiến lên toàn tâm toàn ý, theo Sư Phụ trở về nhà.


Bản tiếng Hán tại: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/4/203937.html
Bản tiếng Anh tại: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/30/109623.html
Đăng ngày: 03-08-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share