Một đệ tử từ Trung quốc
[MINH HUỆ 21-06-2009] Tôi đọc một bài chia sẻ kinh nghiệm trên tờ “Tuần báo Minh huệ” có đề là “Vị trí của một đệ tử Đại Pháp tại gia đình”. Tôi nhớ một số việc cũng giống như kinh nghiệm của tôi và muốn chia sẻ với các bạn đồng môn.
Trước đây, tính tình tôi nóng nảy. Tôi cảm thấy chồng tôi cũng không tốt với tôi về nhiều khía cạnh và anh ta phải nghe theo những gì tôi nói. Chồng tôi nghe lời và làm những gì mà tôi bảo anh ta. Tôi còn làm hơn và sẽ đánh hay đá anh ta nếu tôi có chút gì không vừa lòng. Tôi nói với anh bằng giọng nộ nạt. Sau một thời gian, tôi quen với lối cư xử này, và thậm chí xem nó như là chuyện bình thường.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, một số chấp trước thì dễ tống khứ, nhưng rất khó để thay đổi tính tình nóng nảy của tôi. Tôi biết rằng cư xử như thế là không đúng, tuy nhiên tôi không thể trừ dứt được bằng tu luyện. Có một ngày tôi nói với anh ta “Anh có học được gì không mà cứ xem TV? Nếu anh không có gì làm, thì lại học và tu luyện với tôi”. Anh ta trả lời “Em nên nhanh lên mà tu luyện cho tốt. Em tu luyện nhiều năm rồi, nhưng anh không thấy em thay đổi gì cả (ý nói đến tính nóng nảy của tôi)”. Điều này làm tôi giận lắm và tôi định trả đũa ngay nhưng tôi chợt nhớ lời dạy của Sư phụ rằng một đệ tử nữ giới cần phải thanh nhã, vì thế tôi hạ giọng và nói “Đại Pháp rất cao cả. Em chưa tu tốt, nhưng anh cũng phải tu luyện — tại sao anh lại nhìn vào tôi?” Khi anh ta thấy tôi không nạt nộ với anh, anh ta nói “Toàn thân anh run cả lên khi nghe em gọi tên anh” Tôi không nín cười được nữa và nhớ tới lời Sư Phụ,
“Nếu chư vị không tốt bụng và mềm mỏng, đàn ông sẽ sợ chư vị khi họ thấy chư vị, (cười) và chư vị không thể nào tìm được tình cảm hay thậm chí tình cảm gia đình mà chư vị đúng ra phải có” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Đông Hoa kỳ)
Tôi bình tĩnh và nghĩ kỹ về điều đó. Từ lúc tôi gặp anh ta cho đến nay, tôi chưa bao giờ đối xử tốt với anh ấy. Tôi rất ít khi nhìn thẳng vào mắt anh. Anh càng nghe lệnh tôi thì tôi càng đối xử tệ với anh ấy. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của anh ấy, vì thế thậm chí gương mặt đẹp của tôi cũng trở thành quỷ dữ. Tôi quyết định trừ dứt những yếu tố độc hại mà đảng Cộng sản Trung Quốc đã tẩy não tôi và nghe theo lời dạy của Sư Phụ:
“Nói cách khác, nếu chư vị là phụ nữ, chư vị nên làm đúng như thế, và nên tốt bụng và mềm mỏng. Chỉ như thế chư vị sẽ được kính trọng và yêu thương từ nam giới” (Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Đông Hoa kỳ)
“Là người tu luyện, chư vị phải là người tốt bất cứ ở nơi nào, và chư vị phải nghĩ đến người khác – vì thế ở trong nhà tại sao chư vị không thể tử tế và hiểu biết về chính chồng của chư vị? Có phải chúng ta phải để lại cho loài người mai hậu những gì tốt đẹp nhất không?” (Giảng Pháp tại Cuộc gặp gỡ với các Học viên Á châu Thái bình dương)
Tôi không còn kiêu ngạo nữa, và khi có vấn đề, tôi có thể bình tĩnh thảo luận với anh ta. Những thay đổi của tôi làm gia đình tôi khác rất nhiều. Vào năm 2001, tôi mất việc, và trong năm 2002, gia đình tôi trở thành địa điểm in ấn tài liệu giảng rõ sự thật. Với sự giúp đỡ của Sư phụ, địa điểm của nhà tôi càng ngày càng lớn hơn. Tôi không thể đếm hết số lượng tài liệu và sách vở Đại Pháp mà chúng tôi đã cung cấp cho các đệ tử khác. Chồng tôi hoàn toàn ủng hộ tôi và không còn nghe lời tôi, hèn nhát, hay sợ sệt rắc rối. Nam tính của anh ấy mà tôi đè bẹp, nay đã lớn mạnh, và anh ấy giảng rõ sự thật cho đồng nghiệp và khách hàng của anh ấy, và cho họ những đĩa DVD. Sau khi làm việc xong, anh dùng thời gian của anh ấy giúp tôi, và vào buổi tốt, anh ta học Đại Pháp với tôi và còn đi phân phát tài liệu giảng rõ sự thật bên ngoài nữa.
Bản tiếng Anh: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/21/202991.html
Bản tiếng Hán: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/11/109085.html
Đăng ngày: 12-07-2009; Bản dịch có thể được sửa chữa cho đúng với nguyên bản.