[MINH HUỆ 05-06-2009] Tôi là một nữ học viên Pháp Luân Công, năm nay 23 tuổi. Tôi bắt đầu luyện Pháp Luân Công cùng cha mẹ tôi lúc 11 tuổi; tuy nhiên tôi không vững tâm tu luyện và không biết thế nào là hướng nội mà tìm. Sau khi vượt qua khổ nạn, tôi đã học được cách làm sao để hướng nội mà tìm và nhận ra được nhiều hơn về sự kỳ diệu và ý nghĩa của việc tu luyện trong Chính Pháp.

Tôi đính hôn ba năm trước. Sau lễ đính hôn, tôi nghe được rằng anh ấy có một người bạn gái và họ đã hẹn hò rất lâu rồi. Tuy nhiên, tôi thấy việc đó khá phổ biến và anh ấy cũng hứa rằng không có tương lai gì cho anh ấy và người bạn gái cũ. Cha mẹ của tôi và tôi nghĩ rằng tôi không nên dễ dàng từ chối lời cầu hôn của anh ấy như vậy, vì thế mà chúng tôi lấy nhau một năm sau đó.

Sau lễ cưới, anh ấy bỏ nhà đi hai lần mà không nói cho tôi biết lí do. Anh ấy cố tự tử bằng thuốc sâu nhưng được bệnh viện cứu chữa. Sau khi anh ấy bỏ nhà đi lần thứ hai, tôi nghe được rằng anh ấy đang ở với người bạn gái cũ. Khi anh ấy trở về, người nhà anh ấy gây áp lực và anh ấy đến nhà tôi để cầu xin sự tha thứ của tôi. Tôi quyết định sẽ cho anh ấy một cơ hội nữa.

Trong khoảng thời gian ấy, tôi không thể làm tốt ba việc. Tôi bị vướng mắc vào tình cảm và không thể nào tự thoát ra được. Lúc đầu thì anh ấy cư xử khá tốt. Dần dần, anh ấy càng ngày càng lạnh lùng, và không để ý đến những việc tôi làm vì anh ấy. Tôi không thể chịu đựng nổi và quyết định li dị. Tôi khóc trước ảnh của Sư Phụ, “Sư Phụ, con biết ly dị là không đúng, nhưng con không chịu được nữa rồi.

Mẹ tôi cũng là một người tu luyện. Bà cũng rất muộn phiền vì việc này. Cha tôi không đồng ý để tôi ly dị chồng, nhưng tôi thực sự không nghe theo lời ông. Lúc đó, một bạn đồng tu rủ tôi đến nhà chị ấy ở cùng mấy hôm. Lúc đó, chúng tôi bàn luận về việc làm sao để nhìn vào trong và không đề cập gì đến rắc rối của tôi lúc đó. Sau khi học Pháp và đọc bài chia sẻ của các học viên, tôi nhận ra một số chấp trước và quyết tâm buông bỏ chúng.

Sau khi trở về nhà, tôi học Pháp bất cứ khi nào có thời gian. Lúc đầu, tôi luôn dùng Pháp để đánh giá mọi người. Ý nghĩ rằng người ta không cư xử tốt luôn xuất hiện trong đầu tôi. Khi tôi bắt đầu nhận ra, tôi tự hỏi, “Mình đang tu luyện bản thân hay người khác đây?” Tôi bắt đầu buông bỏ những trông chờ của tôi vào người khác và tập trung học Pháp.

Từng lời của Sư Phụ thật chính xác đối với tôi và tôi thực sự tìm ra chấp trước của mình. Tôi có một ý nghĩ: “Bất kể thái độ của tôi thế nào, từ giờ tôi sẽ làm theo yêu cầu của Sư Phụ. Không ai được phép khảo nghiệm tôi. Chỉ có sự an bài của Sư Phụ được tính.

Bằng cách liên tục học Pháp và nhìn vào trong, tôi nhận ra chấp trước của mình vào tình cảm và sắc dục. Dần dần, tôi nhận ra rằng tôi có những mong cầu về cuộc sống hạnh phúc đối với một người thường và chấp trước vào sự ghen tuông và danh lợi. Tôi bắt đầu nhận ra sự an bài của Sư Phụ. Mỗi lần tôi nhìn ra chấp trước, bao giờ Sư Phụ cũng cho tôi đủ thời gian để buông bỏ nó. Khi tôi gần như hoàn toàn buông bỏ một chấp trước, thì chấp trước khác lại xuất hiện. Tôi tiếp tục đọc Pháp và học thuộc Pháp bất cứ khi nào tôi có thời gian. Khi tôi thấy một mâu thuẫn, tôi luôn nhìn vào trong và tìm ra chấp trước nào cần buông bỏ. Sau đó, tôi học đi học lại đoạn Pháp tương ứng. Sau khi hiểu được hoàn cảnh của tôi từ Pháp, tôi không còn thấy đau khổ nữa. Bất cứ chấp trước nào xuất hiện, Pháp tương ứng cũng sẽ luôn hướng dẫn tôi để tôi buông bỏ nó. Tôi có một ý nghĩ rằng : “Khi nào cảm thấy khó chịu, đó là lúc buông bỏ chấp trước. Tôi không sợ cảm thấy khó chiụ. Tôi cần phải buông bỏ chấp trước.

Vì chúng ta buông bỏ chấp trước từng tầng một và Sư Phụ luôn tách ra phần đã được tu luyện xong, chúng ta luôn cảm thấy rằng chấp trước của chúng ta đã hoàn toàn được buông bỏ lại xuất hiện lại. Chính vì thế mà chúng ta phải luôn học Pháp và nhìn vào trong.
Tôi cảm thấy một niềm vui trong tâm khó có thể diễn đạt thành lời. Sư Phụ đã giảng,

Cái gì là của chư vị, chư vị sẽ không mất đi. Cái gì không phải của chư vị, chư vị cũng không có được dù chư vị có tranh đấu vì nó.” (Chuyển Pháp Luân)

Niềm vui trong tâm tôi là một cảm giác tự tin và thoải mái sau khi đã buông bỏ chấp trước. Chắc chắn, thái độ của anh ấy là không đúng. Vì chúng ta tu hạnh từ bi, tôi không thể để anh ấy làm những việc sai trái. Với tâm từ bi, tôi nói với anh ấy rằng thái độ của anh ấy sẽ tạo thành hậu quả xấu. Tuy nhiên, quyết định là tùy vào anh ấy. Qua chuyện này, tôi nhận ra rằng tu luyện thực sự là tu luyện tâm tính. Khi mâu thuẫn xảy ra, thay vì nhìn vào trong một cách hời hợt, tôi cố tìm nguyên căn chôn sâu trong tâm mình.

Khi tôi học Pháp tốt và luôn tu luyện bản thân mình, can nhiễu dần dần biến mất. Tư tưởng của tôi không còn bị can nhiễn nữa. Hoàn cảnh cũng thay đổi. Tôi bắt đầu chủ động giảng thanh chân tướng và làm các công việc cứu độ chúng sinh. Tôi giúp các bạn đồng tu vượt qua khổ nạn về bệnh tật và cứu các học viên bị bắt giam. Tôi giúp cha mẹ tôi làm việc nhà. Khi cha mẹ tôi thấy những thay đổi của tôi, họ không còn lo lắng nữa.

Con xin cảm tạ Sư Phụ đã chăm lo cho con và luôn gợi ý cho con, và xin cảm ơn các bạn đồng tu đã giúp đỡ và chia sẻ đúng lúc. Tôi sẽ học Pháp thật tốt và tu luyện để hoàn thành sứ mệnh lịch sử cứu độ chúng sinh và trợ Sư trong thời Chính Pháp.

Ngày 05 tháng 06 năm 2009.
________________________________________________________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/5/202235.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/6/22/108503.html
Đăng ngày: 24-06-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share