Bài viết của một người ở tỉnh An Huy, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-1-2017] Tháng 1 năm 2016, khi con gái tôi đang ở trường học thì đột nhiên cháu bị ngã xuống đất và bị bất tỉnh. Cháu ngã xuống, hai hàm răng cắn chặt, toàn thân bị co giật không kiểm soát. Lúc đó, giáo viên và các bạn học của cháu sợ tới mức không biết phải làm gì. Khi tôi tới nơi, cháu đã hồi tỉnh lại.
Tôi ôm cháu trong lòng và hỏi: “Có chuyện gì vậy? Con có sao không?” Cháu không thể trả lời. Lòng tôi tan nát, tôi không còn biết phải làm gì nữa. Giáo viên đề nghị tôi đưa cháu đến phòng khám địa phương.
Giáo viên và vài người bạn của cháu đã cùng chúng tôi đi đến phòng khám. Vị bác sĩ cho rằng đây có thể là bệnh động kinh, nhưng cũng không chắc chắn. Vì thế, ông ấy đã đề nghị chúng tôi đưa cháu đến bệnh viện để kiểm tra.
Tại bệnh viện, một bác sĩ đã tiến hành chụp X-quang và thực hiện các thủ tục chẩn đoán, nhưng không thể tìm ra nguyên nhân tình trạng bệnh của cháu. Các bác sĩ đã giữ cháu ở lại trong hai ngày và cho cháu dùng một số thuốc. Cuối cùng, vị bác sĩ đó nói không có phương pháp điều trị nào có thể chữa lành cho cháu. Vì vậy, chúng tôi đưa cháu về nhà.
Vợ tôi và tôi sợ rằng bệnh của cháu có thể đột ngột tái phát, do vậy chúng tôi quyết định cho cháu nghỉ học ở nhà và đảm bảo là luôn có người theo dõi cháu.
Gia đình và bạn bè của chúng tôi lần lượt tới thăm cháu. Một ngày, một người họ hàng là học viên Pháp Luân Đại Pháp đã đến thăm chúng tôi. Anh ấy đã nói cho chúng tôi biết sự thật về Pháp Luân Công và việc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với môn tu luyện là sai.
Anh ấy khuyên chúng tôi chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Anh ấy nói làm như vậy sẽ mang lại lợi ích cho cả gia đình.
Anh ấy tiếp tục kể cho tôi vài câu chuyện về những người đã nhận được phúc báo sau khi họ minh bạch được rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi nghĩ những ví dụ của anh ấy chỉ là trùng hợp và tôi đã không tin.
Vợ tôi và tôi luôn lo lắng rằng con gái chúng tôi sẽ lại bị ngất xỉu. Quả đúng như vậy, khoảng một tháng sau, cháu lại bị ngã bất tỉnh lần nữa. Lần này cháu bị ngất khoảng 10 phút. Chúng tôi đưa cháu đến bệnh viện, và các bác sĩ đã giữ cháu ở lại 3 ngày. Tuy nhiên, tình trạng của cháu trở nên xấu hơn, và cháu bị ngất xỉu thường xuyên hơn.
Tôi nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề và không thể chờ đợi mãi như thế này được nữa. Tôi nghĩ có người khuyên tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” sẽ có tác dụng, vậy thì tại sao không thử chứ? Việc này không tốn kém gì và cũng không gây hại gì.
Tuy nhiên, khi tôi đề cập đến việc này, vài người lại nói nếu bệnh viện đã không thể chữa cho cháu, thì làm sao cháu có thể được chữa lành chỉ bằng việc nghe “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Do đó, tôi mất quyết tâm để thử việc này. Tôi rút hết tiền tiết kiệm của gia đình trong nhiều năm và đưa con gái tôi đến bệnh viện tỉnh ở Trịnh Châu.
Ở đây, các bác sĩ đã thử nhiều cách điều trị khác nhau. Cuối cùng, chúng tôi được thông báo rằng họ đã tìm ra nguyên nhân của căn bệnh, nhưng không có phương pháp đặc trị. Chúng tôi đã chi hết sạch tiền, nhưng con gái tôi vẫn còn các triệu chứng tương tự.
Khi chúng tôi đang ở trong tình trạng tuyệt vọng thì người họ hàng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến thăm chúng tôi lần nữa. Anh ấy nói với giọng quan tâm: “Bệnh của cháu đã đến mức độ này, anh đã thử tất cả các phương pháp điều trị y khoa, nhưng tình trạng của cháu vẫn không cải thiện. Tại sao anh phải đợi cho đến khi cháu lại xảy ra vấn đề nữa? Niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ đã cứu được vô số người rồi.“
Khi đó tôi nghĩ: “Tại sao chỉ có một bệnh thôi mà bệnh viện lớn, bệnh viện nhỏ đều không chữa được? Tại sao các loại thuốc đều không chữa được? Vậy thì cứ thử niệm chín chữ Pháp Luân Công thần kỳ xem sao.”
Từ đó, gia đình chúng tôi bắt đầu chân thành niệm cụm từ này mỗi ngày. Người họ hàng còn đem đến cho chúng tôi nhiều tài liệu giảng rõ sự thật bao gồm các tạp chí, tờ rơi, và đĩa CD. Dần dần, chúng tôi hiểu ra sự thật và có lại hy vọng cho con gái và cũng như cho chính sinh mệnh của chúng tôi.
Sau khi đọc các tài liệu giảng chân tướng, chúng tôi đã biết về khả năng tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp trong việc chữa lành bệnh tật, và đã có biết bao nhiêu người đã hồi phục sức khỏe bằng cách niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Từ việc xem đĩa CD “Phong vũ thiên địa hành”, chúng tôi đã biết được các đệ tử Đại Pháp đã mạo hiểm mạng sống của họ để thỉnh nguyện tới chính quyền như thế nào, và họ đã đi giảng chân tướng cho mọi người trong thời tiết khắc nghiệt ra sao, chỉ vì họ muốn nói lời công bình cho Pháp Luân Công, và khiến mọi người được thụ ích sau khi đã minh bạch được chân tướng.
Với tất cả những bằng chứng này, tôi đã rất xúc động và nghĩ: “Pháp Luân Đại Pháp thật quá tốt, tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc lại lăng mạ và bức hại một môn tu luyện tốt như vậy?”
Vụ “Tự thiêu ở Thiên An Môn” thì đầy những sơ hở. Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu các đệ tử là người tốt trong mọi phương diện, luôn quan tâm đến người khác trước, thậm chí không đánh trả lại khi bị đánh, không nói lại khi bị xúc phạm. Pháp Luân Đại Pháp không có gì sai cả. Chính việc bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với môn tu luyện là sai.
Trong vòng ba tháng, bệnh của con gái tôi đã biến mất hoàn toàn! Hiện tại đã bốn năm qua rồi, thân thể cháu càng ngày càng khoẻ mạnh, và cháu đã có thể quay trở lại trường học.
Thay mặt cho toàn thể gia đình, tôi chân thành cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho chúng tôi một tương lai tươi sáng!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/12/340752.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/8/162104.html
Đăng ngày 2-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.