Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Thiên Tân

[MINH HUỆ 22-1-2017] Tôi là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp 59 tuổi. Hai vợ chồng tôi sống cùng với con trai, con dâu, cháu trai, và cháu gái.

Gần đây, tôi đã quay trở lại tu luyện. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997, nhưng ngừng tu luyện bởi tâm sợ hãi khi chính quyền của Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp và các học viên năm 1999. Mặc dù tôi đã không thể buông được tâm sợ hãi để tiếp tục tu luyện, nhưng tôi vẫn tin tưởng vào sự tốt đẹp của Đại Pháp.

Trước đây, người cô lớn tuổi của tôi cũng giảng chân tướng cho gia đình tôi, vì thế tất cả mọi người đều ý thức được cuộc đàn áp của Đảng Cộng Sản Trung Quốc với Đại Pháp là sai trái.

Việc đứa cháu bị mù đã khiến tôi nhận ra sự thật một lần nữa

Vào tháng 9 năm 2016, một cháu trai ba tuổi của tôi bị đau mắt phải. Cháu đã đến uống thuốc và nhỏ thuốc mắt ở phòng khám địa phương nhưng không khỏi. Trong vòng vài tuần, nhãn cầu của cháu đã sưng to như một quả bóng thủy tinh, và đồng tử màu đen trước đây của cháu đã chuyển sang màu trắng hơi xanh. Bệnh viện mắt Thiên Tân đã thông báo cho chúng tôi rằng mắt phải của cháu đã bị mù, mà không có phương pháp chữa trị.

Không chấp nhận điều này, con trai tôi đã tìm cơ hội thứ hai từ một chuyên gia mắt nổi tiếng tại bệnh viện Tongren Bắc Kinh. Vị chuyên gia này chẩn đoán cháu tôi bị tăng nhãn áp, và xác nhận mắt phải của cháu bị mù vĩnh viễn. Con trai và con dâu tôi đã bị sốc bởi tin này.

Vị bác sĩ đã báo cho chúng biết phẫu thuật là một chọn lựa điều trị, nhưng chỉ giải quyết cơn đau tạm thời. Ông ấy nói cháu tôi sẽ không bao giờ hồi phục được thị lực, và cháu cần điều trị lâu dài.

Trong suốt thời gian nằm viện, cháu tôi cần phải dùng nhiều liều thuốc gây mê mới có thể giải toả những cơn đau ghê gớm. Tôi đã nghe những người bị tăng nhãn áp mô tả cơn đau khủng khiếp mà họ chịu đựng sau phẫu thuật, và giờ thì đứa cháu nội ba tuổi của tôi cũng đang phải gánh chịu cơn đau tương tự. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến như vậy.

Sau phẫu thuật, để giảm việc tái phát sưng mắt, các bác sĩ đã dặn chúng tôi không được để cháu khóc. Lưu tâm đến lời khuyên của bác sĩ, chúng tôi đã cố dỗ dành cháu để cháu không khóc. Mặc cho chúng tôi cố gắng, sau một tuần mắt cháu trai tôi lại sưng trở lại. Cháu cũng bắt đầu kêu rằng con mắt còn lại của cháu cũng bị đau.

Sự tiến triển mới của căn bệnh đã đẩy gia đình tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn. Con trai tôi đi tới đi lui trong khi chồng tôi và tôi khóc trong tuyệt vọng. Chồng tôi tuyệt vọng đề nghị: “Bố đã già rồi. Họ có thể lấy đôi mắt của bố và ghép cho cháu được không?” Con trai tôi nói rằng y học hiện nay vẫn chưa thể thực hiện được phẫu thuật cấy ghép mắt như vậy.

Chúng tôi bị mất phương hướng. Mặc dù chúng tôi đã lựa chọn tiếp tục phẫu thuật một lần nữa, nhưng ca phẫu thuật đầu tiên đã tiêu tốn của chúng tôi hơn 30.000 nhân dân tệ. Cho dù chúng tôi có thể có một số tiền lớn như vậy, thì cháu trai tôi vẫn sẽ phải trải qua nhiều trị liệu đau đớn cho đến khi cháu 17 hay 18 tuổi. Cho dù làm vậy đi nữa, thì cũng không có gì đảm bảo rằng quá trình trị liệu có thể giữ lại phần thị lực còn lại của cháu.

Tại thời điểm đó, chồng tôi nói với tôi: “Bà nên trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng ta sẽ cầu xin nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí cứu cháu chúng ta, và cả gia đình ta sẽ cùng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Tuyệt vọng, cả gia đình chúng tôi bắt đầu chân thành niệm những chữ trên. Tuy nhiên sau 20 ngày, tình trạng của cháu cũng không có gì tiến triển.

Quá tuyệt vọng, tôi tới và hỏi ý kiến của cô tôi. Sau khi nghe tôi kể, bà nói: “Chân thành niệm những chữ này chắc chắn sẽ có kết quả. Có thể gia đình cháu đã thốt ra những từ không tôn trọng đối với Sư phụ và Đại Pháp trong quá khứ chăng?”

Chồng và con trai tôi thừa nhận họ đã từng nói những lời không tốt về Đại Pháp trước đây, trong khi con dâu tôi không thể nhớ cháu có làm hay không. Cuối cùng chồng tôi nói: “Việc này không thành vấn đề. Cả gia đình ta sẽ viết một bản Nghiêm chính thanh minh để vô hiệu tất cả những hành động và từ ngữ phỉ báng Đại Pháp trong quá khứ.”

Tối hôm đó, chồng tôi và tôi đã viết một bản Nghiêm chính thanh minh, con trai và con dâu tôi cũng viết một bản vào ngày hôm sau. Trong niềm vui khôn tả của chúng tôi, cháu tôi đã thức dậy vào buổi sáng ngày thứ ba với con mắt đã giảm sưng rõ rệt! Được khích lệ bởi điều này, cả gia đình tôi tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”

Chưa đầy ba tuần sau, một phép màu không ngờ lại xảy đến. Khi cháu trai tôi đang chơi đùa với cha mẹ cháu trên giường thì bất ngờ cháu lấy tay che con mắt tốt còn lại. Con dâu tôi trêu cháu, “Con có nhìn thấy mẹ không?” Không ngờ, cháu trai tôi vui mừng hét lên: “Con nhìn thấy!” Hoài nghi, con dâu tôi di chuyển xung quanh phòng để kiểm tra thị lực cháu. Mỗi lần con dâu di chuyển, mắt cháu trai tôi nhìn theo đúng vị trí của mẹ cháu.

Tôi đã khóc trong vui sướng khi được chứng kiến điều này. Xin đa tạ Sư Phụ vì lòng từ bi cứu độ của Ngài.

Rồi cháu trai tôi nói với cả nhà: “Cả hai mắt của con đều khỏi rồi.”

Tôi nhận ra Sư Phụ dùng cháu trai tôi để báo cho chúng tôi biết đôi mắt cháu đã hoàn toàn được chữa khỏi và Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp. Đồng tử của mắt cháu tôi giờ đã đen trở lại, và mắt phải của cháu thì hoàn toàn trở lại bình thường. Đây là một phép màu không thể giải thích được bằng các khái niệm y học hiện đại.

Sư phụ của Pháp Luân Đại Pháp thật sự đang ở thế gian để cứu độ chúng sinh. Tôi muốn nói cho mọi người trên toàn thế giới về sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cũng hy vọng những ai vẫn còn bị lừa dối bởi những vu khống của Đảng Cộng Sản Trung Quốc sẽ biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, thoái xuất khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc, và có được một tương lai tốt đẹp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/1/22/341079.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/7/162101.html

Đăng ngày 1-3-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share