Bài viết của người nhà một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 6-12-2016] Tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng mẹ tôi đã tu luyện pháp môn này từ năm 1998. Suốt 18 năm qua, dù cuộc bức hại của chính quyền nhằm vào Pháp Luân Đại Pháp diễn ra vô cùng khốc liệt, nhưng đức tin của bà vào Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp chưa bao giờ bị dao động.

Chúng tôi đã thiết lập một nhóm học Pháp tại nhà từ năm 1997 đến năm 2007. Chúng tôi đã phải chuyển nhà khi cả gia đình một học viên trong khu nhà chúng tôi ở bị bắt giữ và kết án tù bất hợp pháp chỉ vì đức tin của họ vào Pháp Luân Công.

Sự thay đổi của mẹ tôi

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của mẹ tôi rất yếu. Bà phải chịu đựng đủ loại bệnh tật, trong đó nghiêm trọng nhất là bệnh tim.

Cá tính mạnh mẽ của mẹ đã khiến hai cha con tôi nản lòng và đôi khi không biết phải xử lý thế nào. Khi ở trong tâm trạng tốt, bà thường cười nói vui vẻ. Nhưng khi không vui, bà thường cáu gắt hàng giờ đồng hồ, đập phá đồ đạc, chửi mắng người khác khiến bầu không khí trong gia đình ngột ngạt như có một đám mây đen bao phủ. Chỉ cần chúng tôi hơi tỏ ý phản đối, thì ngay lập tức bệnh tim của bà tái phát và chúng tôi phải đưa bà vào viện cấp cứu.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, mọi thứ đã được thay đổi theo chiều hướng tốt lên. Mẹ tôi đã không còn hay bị mất bình tĩnh nữa, mỗi khi gặp chuyện gì, bà cũng đều giữ thái độ điềm đạm để giải quyết. Khi chúng tôi làm điều gì đó không đúng, bà đều dùng Pháp để nói chuyện. Khi bà gặp vấn đề, bà đều dùng nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để hướng nội suy xét bản thân xem mình đã sai ở đâu. Cách xử lý và giải quyết vấn đề của bà đã khiến cho bầu không khí trong gia đình tôi bình thường vui vẻ trở lại.

Kết quả là, tất cả mọi người trong gia đình tôi đều biết cách tôn trọng và quan tâm lẫn nhau, đối xử với nhau một cách từ bi, và sức khỏe của mẹ tôi cũng từ đó mà tốt lên. Suốt hơn 18 năm qua, bà đã không cần phải uống một viên thuốc nào.

Nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp khiến tôi ngưỡng mộ

Lúc đầu, tôi rất ủng hộ việc mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng vì không phải là học viên, tôi rất sợ mẹ bị chính quyền cộng sản Trung Quốc bức hại và thường lo lắng cho sự an toàn của mẹ tôi

Tuy nhiên, tôi đã thực sự xúc động trước những hành động dũng cảm, ngay chính và đức tin kiên định của mẹ tôi cùng các học viên đối với Đại Pháp và Sư phụ. Điều này đã khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ họ.

Suốt hơn 18 năm qua, mẹ tôi đã đường đường chính chính đi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tà ác đã không dám bức hại bà hay thậm chí dám tới gần bà.

Bà thường nói với chúng tôi rằng, chỉ cần kiên định tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, thì không việc gì là không thể vượt qua và mọi kỳ tích đều có thể xuất hiện.

Khi đã có những hiểu biết sâu hơn về các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không còn sợ hãi nữa mà thay vào đó, tôi cũng tin tưởng vững chắc vào Đại Pháp và cố để trở thành một người tốt theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn.

Mặc dù không phải là một học viên, nhưng tôi vẫn luôn ghi nhớ và hành xử theo nguyên lý của Đại Pháp trong cuộc sống hàng ngày, và luôn cố gắng hết sức giúp đỡ những người khác khi họ cần.

Hai cha con tôi thường cung cấp cho mẹ tôi tiền để bà làm công việc cứu người và hành động đó của hai cha con tôi đã được các học viên đánh giá cao.

Tại nơi làm việc, tôi tuân theo những giáo lý của Đại Pháp và học cách đối xử từ bi với mọi người, lương của tôi cũng được tăng lên đáng kể và tôi cũng đã được thăng chức vài lần. Tôi cảm thấy mình thực sự đã nhận được phúc báo của Đại Pháp và được hưởng sự từ bi vô lượng của Sư phụ.

Phúc báo từ Sư phụ

Cả gia đình tôi đã nhận được những phúc báo to lớn của Sư phụ từ những việc nhỏ nhất mà chúng tôi làm cho Pháp Luân Đại Pháp. Vào những thời khắc quyết định, Ngài đã biến sự việc từ nguy thành an giúp chúng tôi vượt qua hiểm nguy.

Cha tôi có một chiếc xe ba bánh để đi chở hàng. Một lần khi đang lái xe trên đường, chiếc xe đã bị lật nghiêng mà không rõ nguyên nhân khiến cho toàn bộ thùng xe bị phá nát nhưng cha tôi không hề bị thương tích gì. Một lần khác, chiếc xe của cha tôi đã đâm vào một chiếc xe tải lớn khi nó đang lùi. Một lần nữa, cha tôi vẫn bình an vô sự.

Vào dịp Tết Nguyên Đán năm nay, khi chúng tôi đang trong chặng cuối của chuyến du lịch tới thăm một hòn đảo, thì thình lình chúng tôi gặp một cơn bão lớn. Để kịp quay trở về đất liền để đi làm, tôi liên tục thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Thật thần kỳ, chúng tôi đã về được nhà bình an vô sự.

Không lời nào có thể bày tỏ được lòng biết ơn sâu sắc của chúng tôi với Sư phụ và những gì mà Đại Pháp đã ban cho chúng tôi. Vào mỗi dịp Lễ Tết, cả gia đình chúng tôi đều chuẩn bị những lẵng hoa đẹp nhất cùng với những lời chúc tốt đẹp nhất dâng lên Sư phụ để bày tỏ lòng tôn kính trước sự từ bi vĩ đại của Ngài.

Tám năm trước, một học viên đã đưa cho mẹ tôi một chiếc lá cây màu xanh lục, trên đó có những bông hoa nhỏ li ti màu trắng rất đẹp – đó chính là hoa Ưu Đàm huyền thoại 3000 năm mới nở một lần. Mẹ tôi đã đặt chiếc lá đó vào trong một chiếc hộp kim loại có nắp đậy trong suốt và dưới chiếc lá lót một miếng vải lụa màu vàng.

Mỗi khi phải đi đâu, bà đều mang theo chiếc hộp đó bên mình – đi đám cưới, đi về quê, hay đi ra ngoài thành phố, bà đều mang nó theo và giảng chân tướng cho mọi người.

Tám năm trôi qua, chiếc lá đã bị héo quăn ở mép nhưng những bông hoa trắng tinh và trong suốt đó vẫn còn tươi như mới nở. Chúng dường như đang khích lệ mẹ tôi, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp kiên định, duy trì tu luyện tinh tấn và nó cũng khuyến khích chúng tôi hãy làm tốt mọi việc hơn nữa.

Xin đa tạ Sư phụ từ bi vĩ đại! Xin đa tạ Pháp Luân Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/12/6/338583.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/12/26/160429p.html

Đăng ngày 12-2-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share