[MINH HUỆ 21–06–2009] Trước khi tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp, tôi bị thúc đẩy về mặt chính trị và đầy tham vọng. Mục tiêu của cuộc đời tôi là thực hiện được những điều vĩ đại và trở nên nổi tiếng. Bây giờ, cứ khi nào tôi nhắc lại việc tôi trở thành một người tu luyện như thế nào, tôi lại hối tiếc rằng mình đã bỏ lỡ một vài cơ hội sớm hơn để trở thành đệ tử Đại Pháp. Tôi cảm thấy xấu hổ vì ngộ tính thấp của mình. Năm 1997, tôi phát hiện ra cuốn “Pháp Luân Công Trung Quốc” ở trong đống sách của người bán sách trên phố. Trước đó, khi tôi vẫn đang học cao đẳng, tôi có quan tâm đến một số môn khí công, và thậm chí tôi còn tham dự một khóa học khí công ở trong trường. Sau khi bạn gái tôi chia tay tôi, tôi trở nên quan tâm đến Phật giáo. Tôi mua một cuốn Pháp Luân Công Trung Quốc còn mới để thêm vào bộ sưu tập lớn của mình. Sau khi đọc hết cuốn sách, tôi nhận thấy phạm vi của cuốn sách rất rộng lớn. Nó vượt quá những hiểu biết trước kia của tôi về Phật giáo, nhưng tôi không tin tưởng hết cả những gì được viết trong đó.

Không lâu sau, tôi mua cuốn Chuyển Pháp Luân và chỉ đọc những phần “thú vị” của cuốn sách. Sau đó, tôi vẫn không chắc chắn về những gì trong sách. Tôi đã không thể từ bỏ đươc những hiểu biết cũ về khí công và Phật giáo của mình, nhưng tôi vẫn cảm thấy cuốn sách có thể bao hàm những vấn đề có ý nghĩa to lớn, và tôi đã bị cuốn hút. Một lực lượng đang cố gắng thúc ép tôi đọc cuốn sách đó, nhưng một lực lượng khác lại đang phản đối điều này. Vào lúc đó tôi không có nghĩ xem điều này có ý nghĩa gì. Giờ thì tôi đã nhận ra rằng Sư Phụ đã không bỏ rơi tôi, và các thế lực cũ đang cố giữ tôi tránh xa Đại Pháp.

Khi Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, tôi biết đó là một chiến dịch chính trị khác và tôi bị hoảng sợ, sau đó tôi sống một cuộc sống không có mục đích, kết hôn, rồi ly hôn. Cả suộc sống riêng tư và công việc của tôi đều không thành công.

Ông bà tôi đều là nạn nhân của sự bức hại Cộng sản. Cha mẹ tôi đã kể cho tôi nghe về nhiều câu chuyện ghê rợn về Đảng Cộng sản Trung Quốc. Vì vậy, tôi luôn cảm thấy chống đối cái đảng này. Tôi nghĩ rằng nhiệm vụ của cuộc đời tôi là chấm dứt sự thống trị của đảng Cộng sản Trung Quốc và hồi sinh văn hóa Trung Quốc truyền thống. Trước khi tốt nghiệp cao đẳng, tôi đã có một giấc mơ. Tôi là một con rồng khổng lồ đang bay trên trời. Tôi nhìn thấy mình trở thành một người rất to lớn tiêu diệt Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi đang chờ đợi cơ hội của mình. Mặc dù phải chịu đựng nhiều nỗi khổ cực, tôi vẫn có hy vọng và nguồn cảm hứng, thứ mà đã giúp tôi có được sự kiên trì.

Năm năm sau, vào năm 2004, tôi đã đăng một bài thơ lên một blog tiếng Hoa. Nó được viết bởi một thi sĩ trên mạng và phê phán một số hiện tượng xã hội. Sau đó, một người giấu tên đã gửi cho tôi một bức thư ngắn bao gồm một phần mềm Freegate. Khi dùng nó, tôi có thể vượt qua tường lửa Internet của chính phủ và thấy được thế giới bên ngoài thực sự. Tôi tải bài “Giảng Pháp tại Quảng Châu” của Sư Phụ và chú ý xem tất cả chín bài giảng thật cẩn thận. Lúc đó, tôi vẫn còn một số quan điểm của người thường và không thể loại bỏ một số ý nghĩ trước kia của mình—Tôi đã không đủ tiêu chuẩn để hiểu được các nguyên lý thâm sâu của Đại Pháp và vẫn chưa hiểu được nhiều. Lo lắng cho sự an toàn của mình, tôi đã xoá hết hình ảnh sau khi xem nó. Tôi đã không trân quý Đại Pháp và lại bỏ lỡ những cơ hội quý giá khác.

Lợi ích quan trọng nhất của việc vượt qua được tường lửa Internet là sự tự do thông tin. Tôi cuối cùng có thể tiếp cận được với những thông tin không có thành kiến hay thiên vị đối với tình hình chính trị trong và ngoài Trung Quốc. Tôi cũng được cung cấp thông tin rất đầy đủ về cuộc bức hại Pháp Luân Công. Đặc biêt, điều tốt là tôi có được những bài giảng mới nhất của Sư Phụ. Khi đó, tôi vẫn còn nhiều quan niệm của người thường và cố gắng để tìm kiếm một số hiểu biết mà có thể giúp tôi đạt được tham vọng của mình. Nhưng tôi đã không thể hiểu được những nguyên lý thâm sâu của Đại Pháp. Sau khi “Chín bài bình luận về đảng Cộng Sản” được công bố. Tôi đã bị ấn tượng mạnh bởi cuốn sách. Trong quá khứ, tôi nghĩ rằng mình có một sự hiểu biết tốt về bản chất ma quỷ của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng Chín bài bình luận đã miêu tả một con quỷ phản vũ trụ và nhân tính và đã vượt xa hiểu biết trước kia của tôi. Chẳng bao lâu, tôi đưa ra thông báo rút khỏi Đoàn thanh niên Cộng Sản và Đội thiếu niên. Sau đó, tình hình công việc và cuộc sống cá nhân của tôi được cải thiện dần dần.Tôi đã trải nghiệm những phần thưởng của việc thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên quan của nó.

Sau khi đọc các bài báo trên “Thời báo Đại Kỷ Nguyên” và trang web ‘Trung Hoa huyền bí”, tôi bắt đầu thực sự hiểu rõ giá trị văn hoá Trung Hoa truyền thống hữu thần. Tôi thường cảm thấy một mối xúc cảm, một cảm giác rằng tôi đang tìm kiếm hướng đi của cuộc đời mình. Khi tôi đọc về vấn đề các đệ tử Đại Pháp đang bị bức hại, tôi thấy rất buồn và giận dữ. Tôi ước rằng cái Đảng Cộng sản Trung Quốc đó có thể sụp đổ sớm để sự bức hại những người tốt nhất trên thế giới này sẽ không còn nữa. Chỉ sau khi đó, tôi mới có thể thực hiện tham vọng của mình. Nhưng tôi vẫn đưa ra những đánh giá dựa trên sơ sở hiểu biết của người thường của tôi, và tôi đã không hoàn toàn tin theo Đại Pháp.

Gần đây, tôi xem trên Diễn đàn tương lai Trung Quốc tại trang đầu của website Tân Đường Nhân, tiếp sau về việc thiết lập Chính quyền quá độ tại Trung Quốc và Đại học Trung Quốc Tương Lai. Các bài báo này thu hút sự chú ý của tôi, vì vậy tôi thường vào trang web này. Đôi khi, tôi gửi một số bài viết của mình lên đó. Tôi muốn tìm mấy người bạn tốt, những người chia sẻ với tôi những điều mà họ cũng quan tâm đến giống như tôi. Cuối năm đó, tôi đã tham gia vào một cuộc thảo luận cùng với một số người trên diễn đàn. Đối thủ của tôi là một đệ tử Đại Pháp, và tôi cảm thấy anh ta hơi hạ mình một chút khi nói chuyện với tôi. Cuộc thảo luận đó đã gợi tính hiếu kỳ của tôi, và tôi quyết tâm hơn bao giờ hết là phải học Đại Pháp và mở mang kiến thức của mình.

Mặc dù ý nghĩ đó vẫn còn phản ánh tâm tính người thường, tuy nhiên, tôi đã bắt đầu đọc hết các bài giảng Pháp của Sư Phụ từ ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi càng đọc nhiều thì tôi càng cảm nhận được sức mạnh của Đại Pháp. Tôi thực sự đang trong bánh xe của Đại Pháp. Trong lần đầu tiên, tôi đã nhận ra rằng Đại Pháp cao cấp hơn rất nhiều so với toàn bộ tri thức loài người ngay từ buổi sơ khai. Không có cái gì có thể được sử dụng để đo được độ lớn của Đại Pháp. Theo như những yêu cầu của trang web Minh Huệ, tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân từng chữ từng chữ, từng trang từng trang, và hết mặt này đến mặt khác. Trước kia, tôi không có sự theo đuổi đặc biệt nào trong việc đọc sách, nhưng lần này, tôi cảm thấy khác. Cuối cùng, tôi đã có Đại Pháp là niềm tin duy nhất của mình! Tôi đã quá hạnh phúc. Tôi muốn cảm ơn Sư Phụ vì tất cả sự kiên nhẫn và lòng từ bi của Ngài.

Trong quá khứ, tôi có một tình cảm sâu sắc với Đạo Khổng, Phật giáo, và Đạo giáo, tôi thường sử dụng những nguyên tắc của họ để đánh giá các học thuyết khác, bao gồm cả Đại Pháp. Tôi nghĩ Đại Pháp là một kết quả của văn hóa truyền thống, một bông hoa đẹp trong vườn văn hóa Trung Hoa. Tôi không hề nghĩ rằng mọi thứ trong lịch sử loài người đều được sáng tạo ra để giành cho sự Hồng truyền của Đại Pháp trên thế giới hôm nay. Những kinh nghiệm trước kia nhờ học Phật giáo đã dạy tôi trở thành một con người có tầm vóc to lớn. Có quá nhiều dính mắc của người thường đã ngăn cản tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp, nó lặp đi lặp lại nhiều lần. Bây giờ tôi cảm thấy rất hối tiếc vì thiếu ngộ tính.

Mặc dù tôi hiểu Pháp nông cạn, nhưng Sư Phụ không hề bỏ tôi. Vài lần Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi trong giấc mơ, nhưng tôi đã quên mất nó.Tình trạng của tôi giống như Sư Phụ đã miêu tả trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Đặc biệt là chúng ta có rất nhiều người luyện công, họ nay học công này, mai học công khác, đã làm thân thể của mình loạn lung tung hỏng cả; họ nhất định rồi sẽ không thể tu lên được nữa. Người ta theo một con đường lớn [đại đạo] mà tu lên, [còn] họ [theo] các đường nhánh; họ tu cái này, cái kia can nhiễu; tu cái kia, cái này can nhiễu; đều can nhiễu đến họ, họ đã không [thể] tu được nữa rồi”

Sư Phụ đã loại bỏ tất cả những can nhiễu đó cho tôi, vì vậy tôi có thể thực sự tu luyện. Tôi nhớ lần thứ hai tôi đọc Chuyển Pháp Luân, trong bài giảng thứ ba, tôi đã cảm nhận rõ ràng Sư Phụ đã loại bỏ một con phụ thể trong cơ thể tôi. Tôi không tìm được từ ngữ nào để diễn tả sự biết ơn của mình đối với từ bi vĩ đại của Sư Phụ.

Sau khi tôi trở thành một người tu luyện, tôi đã ngộ ra rằng mọi thứ chúng ta có được trong thế giới này chỉ là một giấc mơ hay chỉ là một ảo ảnh. Mục đích thức sự của một người tu luyện không phải là những lợi ích có thể sờ thấy được trong thế giới này. Như Sư Phụ giảng, chúng ta là:

Bất ký thường nhân khổ lạc
Nãi tu luyện giả
Bất chấp vu thế gian đắc thất
La Hán dã

(“Khiêu xuất tam giới” – Hồng Ngâm)

Trong bài “Tu luyện không phải làm chính trị”, Tinh Tấn Yếu Chỉ, Sư Phụ cũng giảng cho chúng ta,

“Có những người tu bất mãn với xã hội và chính trị: họ đến học Đại Pháp với tâm dính mắc mạnh quá chưa xả bỏ được. Họ thậm chí thử vận dụng ưu thế Đại Pháp để tham gia chính trị – một hành động xuất phát từ suy nghĩ dơ dáy, phỉ báng Phật và Pháp. Không từ bỏ tâm này, người tu không thể đến đích”.

Cũng trong bài này, Sư Phụ cũng giảng,

“Các đồ đệ, chư vị phải ghi nhớ rằng chúng ta thực hành chính tu! Phải xả bỏ danh, lợi, và tâm người đời. Hoàn cảnh xã hội liệu có liên quan gí đến con đường tu luyện không? Chỉ khi nào chư vị xả bỏ hết tâm dính mắc, không còn vương vấn gì, khi đó mới nói đến tu luyện đến đích. Ngoài việc hoàn thành tốt công việc tham gia trong xã hội, người tu không được để tâm đến chính trị hay bất kể thế lực chính trị nào; nếu không kẻ đó không phải là đệ tử của tôi”.

Tôi nhận ra rằng trong tương lai tôi phải tuân theo lời dạy của Sư Phụ. Tôi phải hoàn toàn từ bỏ tham vọng “chính trị” mạnh mẽ đó của mình. Từ khi tôi đi phải một số đường vòng trên con đường để trở thành một người tu luyện, tôi nhận thức sâu sắc rằng, đối với bất kỳ ai để trở thành đệ tử Đại Pháp thì rất là đặc biệt. Tất cả chúng ta phải trân trọng cơ hội đặc biệt này.

Đây là bài chia sẻ kinh nghiệm đầu tiên cuả tôi. Nó tốn nhiều công sức hơn so với việc viết các loại bài báo khác. Cứ khi nào tôi bắt đầu viết, các ý niệm của người thường lại xuất hiện và làm phiền tôi. Đôi khi tôi cảm thấy lúng túng không biết bắt đầu từ đâu. Tình huống này liên quan đến sự thiếu nỗ lực của tôi trong việc thực hiện Ba việc. Không có một kinh nghiệm tu luyện cá nhân vững chắc, các trang lý thuyết sẽ trở nên vô nghĩa. Trong tương lai, tôi sẽ làm hết khả năng của mình để hoàn thành ba việc.

Xin từ bi chỉ ra những gì không đúng trong những điều tôi đã viết.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/6/21/203137.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/7/11/109083.html
Đăng ngày: 16–07–2009. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát với nguyên bản

Share