Aaron Nelson, chia sẻ tại Pháp hội San Francisco 2005

[Minh Huệ] Tôi là một đệ tử thuộc vùng Bắc California, Mỹ quốc. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi về tôi đã đắc Pháp bằng cách nào, dùng một số từ ngữ mà tôi biết, và chúng có ý nghĩa như thế nào với tôi. Tôi nghĩ rằng để giải thích vấn đề này, tôi nên giới thiệu về cuộc sống của tôi trước khi tôi đắc Pháp.

Khi tôi lớn lên, tôi không bao giờ ở một nơi nào lâu cả. Cha mẹ tôi ly dỵ và họ di chuyển nhiều nơi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nơi nào là gia đình. Đôi khi, tôi sống trong nhà. Đôi khi sống trên xe, đôi khi trên một xe kéo, và đôi khi trong một chung cư. Tôi không có bạn bè gì và thường đánh nhau với người khác.

Tôi ít khi sống với gia đình tôi và bị đuổi ra ngoài sống với các người thân khác. Khi tôi 13 tuổi, tôi bắt đầu dùng ma tuý và nghỉ học; vì thế gia đình tôi đưa tôi đến trung tâm cai nghiện trong một khu rất hoang vắng. Tôi nhớ có một ngày chúng tôi bị lạc trong rừng trong khi trời có bão tuyết. Tôi cảm thấy rằng tôi sẽ bị chết và lúc đó tôi nghĩ rằng “nếu tôi chết ngay bây giờ, tôi có lên thiên đàng không?” Sau đó, tôi bắt đầu tìm kiếm tất cả những gì về cuộc sống tâm linh. Tôi đọc Kinh thánh, một số sách của Phật giáo, Đạo giáo, và sách về khoa học huyền bí, và nhiều sách về những chuyện huyền bí, bất cứ sách vở nào mà tôi có thể có được. Thay vì đi học, tôi đọc những sách này và dùng ma tuý và tự hỏi là nếu có bao giờ tôi tìm được một thứ gì đó vượt lên trên hết mọi người.

Vào những năm trước khi tôi đắc Pháp, chú tôi và anh tôi tự sát, bà tôi qua đời vì bệnh ung thư và mẹ tôi uống rượu đến chết. Tôi rất buồn rầu và không bao giờ tỉnh táo, chìm ngập trong nỗi đau bất tận đó. Tôi không còn lo lắng cho thứ gì hết và chìm vào trong những hành động tội lỗi. Tuy nhiên do nhiều lý do, tôi vẫn không chấm dứt việc tìm kiếm con đường để “lên cao hơn mọi người”. Vào tháng 3 năm 2003, tôi 21 tuổi, tôi đi vào một tiệm sách nơi mà có nhiều đề tài mới mà tôi thích đó là “khí công”. Trước mặt tôi là một quyển sách gọi là Chuyển Pháp Luân. Ngoài bìa quyển sách nói “Giảng dạy đầy đủ về Pháp Luân Công”. Tôi tự nghĩ thầm “Pháp Luân Công. Nghe giống như là khí công”. Nhưng khi tôi đọc vào phần mục lục tôi biết rằng quyển sách này là để tu luyện lên cao tầng. Tôi đã đắc Pháp, nhưng tính chất cũ của người thường của tôi chưa phải là người tu luyện. Vì thế cầm quyển sách trong tay, và không có đủ tiền để mua, tôi đành ăn cắp nó.

Sau khi đọc xong Chuyển Pháp Luân, tôi không còn dùng ma túy nữa, tôi không còn phiền muộn nữa, tôi không còn đánh nhau nữa. Tôi cũng bỏ chưởi thề. Tôi biết rằng tôi chỉ là một “học sinh tiểu học đang dự đại học”. Tôi bán tất cả các sách vở tiểu học của tôi và dĩ nhiên tôi đi trở lại tiệm sách, thú nhận tội lỗi và mua hai quyển sách khác để thay vào quyển mà tôi ăn cắp. Tôi đã đạt được “cái cách để đặt mình cao hơn người khác”

Tôi không còn là tên đối nghịch, bôi bẩn gia đình tôi nữa, và chúng tôi rất hoà thuận nhau. Có lần tôi đang phát chính niệm, một trong mấy em trai của tôi chọc tức tôi, thì một em trai khác thấy được và nói “em không được làm như thế, Pháp Luân Đại Pháp đã giúp nó để trở thành một người tốt như vậy”. Tôi có “giảng bài” với cha tôi một lần trên xe. Nếu có gì mà không thực tế, bình thường hay đúng với lý luận, cha tôi liền nghĩ rằng điều đó hợm hĩnh. Nhưng lần này ông ta lắng nghe không nói một lời nào. Cuối cùng ông ta nói rằng “Đó là những chân lý rất tốt!” Đối với tôi đây là một điều mầu nhiệm.

Những người bạn củ của tôi nhìn tôi và khâm phục rằng tôi thật sự bỏ được tất cả các thói hư tật xấu đó, họ cũng muốn bỏ và rất khâm phục Pháp Luân Đại Pháp. Một lần, một người bạn của tôi làm rớt mấy cành hoa trong tiệm. Chúng chỉ là những bông búp mà thôi, và tôi đặt vào lọ hoa để trong phòng khách của tôi. Ngay sau khi một đệ tử và tôi đọc Pháp tại đó. Chúng tôi vừa mới đọc xong phần bài giảng về thực vật và lúc đó khi tôi nhìn vào bình hoa thì tôi thấy rằng tất cả các bông hoa búp đều nở rộ. Tôi nhớ những câu chuyện của Phật giáo về một Phật tử tụng kinh thì hoa búp cũng nở rộ.

Mỗi ngày tôi giác ngộ thêm điều mới và tôi rất biết ơn Sư phụ và Pháp mà không có gì diễn tả hết. Không những chỉ sức khoẻ của tôi, không chỉ giúp tôi vượt qua những thói hư tật xấu củ, những phiền não, và không những chỉ giúp tôi và gia đình tôi, nhưng chính vì Pháp đã giúp những người như tôi, giúp tôi thành người tốt trong khi không còn cách nào để chữa trị. Pháp có thể cứu độ được mọi người.

Khi lần đầu tôi biết rằng nhiều người bị giết và tra tấn dã man vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể tin tưởng được. Tôi thấy rằng chính là thế lực tà ác đang hành hung. Đối với những vấn nạn của nhân loại, đây là điều xấu xa nhất. Đối với tôi, Đại Pháp là cái gì đó cao cả và thần thánh, vì thế khi một đệ tử nói với tôi rằng thời Chính Pháp đang bắt đầu, tôi liền học phát chính niệm. Tôi đi đến lãnh sự quán Trung Quốc và nhóm học Pháp để gặp gỡ các đệ tử khác và phân phát tài liệu giảng rõ sự thật. Tôi làm bất cứ điều gì có thể làm được nơi tôi đang cư ngụ. Tôi là người đệ tử duy nhất trong khu vực của tôi nên tôi phải có trách nhiệm và giảng rõ sự thật bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Tôi hy vọng rằng tôi sẽ làm tốt hơn. Mọi người cần biết sự thật, thậm chí đến người ăn xin hay những người nghiện ngập. Mọi người đều có hy vọng.

Tôi muốn nói với tất cả các bạn rằng tôi nghĩ các bạn như là anh em của tôi, mặc dầu tôi không biết tên của các bạn. Chúng ta cùng học Pháp và các bạn hiểu tôi còn nhiều hơn người trong gia đình của tôi. Đây là một danh dự được có mặt nơi đây trên thế gian này. Tôi trông mong ngày tìm lại căn nhà thật sự của mình.

3-3-2005

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2005/3/3/96548.html;

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2005/3/7/58208.html.

Dịch ngày 9-3-2005, đăng ngày 12-3-2005; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Share