[MINH HUỆ 07-01-2008]

1. Sư Phụ thanh lý cơ thể của tôi

Tôi được may mắn lớn lao là bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 2004. Trong ba năm qua, tôi được hưởng sự khuyến khích và chăm sóc của Sư Phụ. Lần đầu tôi phải mất ba bốn ngày mới đọc xong Chuyển Pháp Luân, trong thời gian đó tôi bị nóng về đêm và không thể đắp chăn (dù là đang mùa đông lạnh). Lúc bấy giờ tôi không biết tại sao, và tôi được biết qua các bạn đồng tu rằng đó là vì Sư Phụ đang thanh lý cơ thể cho tôi.

Tôi có một khối u nhỏ trên ngực. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân lần thứ hai, tôi cảm thấy rất nhiều sức ép và cơn đau ở bên ngực trái của tôi. Sau đó một buổi sáng, tôi cảm thấy một luồng gió lạnh phóng xuất ra từ đó, và sự đau đớn cũng mất luôn sau đó. Kể từ đó nó không trở lại. Một vụ khác là tôi bị đau ở vai rất trầm trọng và không thể giơ cánh tay lên một đêm sau khi tôi giặt xong áo quần chiều hôm đó. Nhưng sáng hôm sau, tất cả cơn đau đều hết và tôi không còn cảm thấy điều gì cả.

Trước khi học Đại Pháp tôi bị bệnh viêm xoang nặng. Nó càng nặng hơn vào mùa xuân và thu. Khi tôi uống thuốc, các triệu chứng nhẹ đi, nhưng một khi thuốc dứt, thì các triệu chứng trở lại càng mạnh mẽ. Nó ảnh hưởng sự hô hấp của tôi và tôi không thể ngủ yên về đêm. Tôi cảm thấy lờ đờ vào ban ngày, và mất sự hiệu quả. Một tuần sau khi tôi bắt đầu tu luyện, bệnh xoang của tôi càng tệ hơn. Mỗi ngày có một lớp màng máu mỏng đóng cục trong mũi tôi. Nhưng một tuần lễ sau, lỗ mũi tôi hoàn toàn thông. Tôi có thể thở bằng mũi và ngủ ngậm miệng lần đầu tiên trong nhiều nhiều năm. Tôi rất hạnh phúc.

Sau này tôi hiểu ra rằng tất cả các điều đó phản ảnh như sau:

“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ. Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Bài giảng số 2, Chuyển Pháp Luân)

2. Kinh nghiệm sự mầu nhiệm của Đại Pháp trong khi tập Công

Tôi đọc một số bài trong đó các học viên chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của họ trước khi tôi bắt đầu tu luyện. Nhiều người nói rằng họ đổ mồ hôi rất nhiều khi tập Công. Sau khi tôi nhìn xem DVD Sư Phụ dạy tập Công mà một người bạn đồng tu mang đến cho tôi, tôi nghĩ tôi sẽ không đỗ mồ hôi bởi vì các động tác nhẹ nhàng như vậy. Tôi là một người mà không đổ mồ hôi dễ dàng, bình thường trong khi tôi chạy thể thao buổi sáng, tôi chỉ bắt đầu đổ mồ hôi sau khi tôi đã hoàn thành xong tám vòng. Bất ngờ thay, tôi đổ mồ hôi rất nhiều sau khi tôi xong bài tập thứ nhất. Tôi rất biết ơn sự mầu nhiệm của Đại Pháp.

Một lần trong khi ngồi thiền định, tôi cảm thấy hơi ấm của hai luồng ánh sáng chiếu rọi trên đôi vai tôi.

Khi tôi lần đầu ngồi thiền định, tôi thường ngả về phía sau. Để tránh ngã, tôi luôn dựa vào một cái gì. Sau này tôi ngộ rằng tôi không nên làm như vậy, vì vậy tôi ngừng dựa vào một cái gì. Nhưng tôi vẫn ngả về sau một cách nặng nề. Sau đó tôi cảm thấy có người đỡ tôi ở phía sau với cái chân của họ và tôi có thể thẳng lưng lên. Tôi nghĩ đó là một người nhà của tôi giúp tôi. Nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi thấy rằng họ đều đang đi làm việc của họ và không ai để ý đến tôi. Tôi nhận ra ngay rằng Sư Phụ đã giúp tôi. Khi chúng ta cố gắng, thì Sư Phụ luôn ở ngay nơi đó vì chúng ta.

3. Kinh nghiệm uy lực của Chính Niệm

Vào tháng bảy 2005, chưa đầy một năm sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, mọi người nơi sở làm đều rất bận rộn, vì vậy tôi và một người đồng sở cùng làm một dự án nào đó. Tôi cảm thấy “bệnh” ngay ngày đầu sau khi chúng tôi bắt đầu, với cổ họng đau và sốt nhẹ. Đầu tiên tôi muốn xin nghĩ vì bệnh và kêu người đồng sự kiếm người khác thay. Nhưng tôi nghĩ đến ‘Chân Thiện Nhẫn’, các nguyên lý cao nhất của vũ trụ. Tôi đổi ý: “Tôi cần luôn nghĩ đến người khác. Bây giờ hãng đang thiếu người, giám đốc sẽ khó mà kiếm được người thay tôi.” Qua ngày hôm sau, cổ họng tôi càng thêm nặng; uống nước vào làm tôi rất đau, như là cổ họng tôi bị một cái gì làm nghẹn. Tôi tự nghĩ tôi có nên đi khám bác sĩ chiều hôm đó hay tôi nên chờ thêm xem sao. Tôi quyết định chờ, nghĩ rằng nó không bao lâu sẽ qua. Ngay khi tôi quyết định chờ, thì cơn đau và áp lực tôi cảm thấy nơi cổ biến mất ngay tức khắc. Bây giờ tôi hiểu rõ ràng vì sao người Trung Quốc chúng ta luôn kết hợp chữ “thần” với chữ “kỳ’.

Vào tháng bảy 2006 tôi đang nghe một buổi nói chuyện tại một giảng đường và cảm thấy một cơn đau ngực trầm trọng mà chưa bao giờ tôi trải qua trước đó. Điều này xảy ra chỉ mười phút trước khi buổi nói chuyện kết thúc. Tức thời tôi đổ mồ hôi trầm trọng và không thở được. Tôi cố nói một điều gì nhưng không thể. Tôi chỉ có thể gập người ra sau tối đa. Tôi không biết làm gì khác. Sau đó tôi nghĩ đến các câu thơ của Sư Phụ dạy chúng ta để Chính Pháp. Tôi đọc nhẩm chúng trong đầu và cầu nguyện Sư Phụ giúp đỡ. Ngay tức thời, cơn đau nghiêm trọng phát xuất ra ngoài và càng lúc càng ít đi, và cuối cùng biến mất hoàn toàn. Toàn thể sự việc xảy ra chưa đầy năm phút.

Sau này tôi diễn tả tình trạng tôi cho một người bạn bác sĩ. Ông nói tôi có thể là bị một cơn đau tim, một tình trạng vô cùng nghiêm trọng. Nếu đó không phải là Sư Phụ lấy đi gánh nặng cho tôi, tôi có thể đã chết rồi.

Tầng thứ tu luyện của tôi là giới hạn. Xin hãy từ bi chỉ điểm những thiếu sót mà chư vị có thể nhận ra.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/1/7/169769.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/1/25/93618.html
Đăng ngày: 03-06-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share